Trời mưa lâm râm, nó vừa chạy xe trên đường miệng vừa huýt sáo, mặc kệ những giọt mưa cứ rơi lách tách trên vai. Trong lòng háo hức, nó chỉ muốn chạy thật nhanh đến quán cà phê trên đường Nguyễn Trãi, nơi My đang đợi nó. Không hiểu tại sao cô ấy lại hẹn nó ở một nơi xa như thế, nhưng nó đoán là cô bé có điều gì đó quan trọng muốn nói với nó. Cả hai tuần nay nó chưa có dịp nói chuyện với My, ai cũng tập trung vào kỳ thi, đột nhiên hôm nay cô ấy lại hẹn đi cà phê làm nó cũng hơi bất ngờ. Nó thấy nhớ cô bé mà cũng không biết tại sao lại nhớ, nó nghĩ về cô ấy mỗi tối mà không biết phải làm sao để gạt cô ấy ra khỏi đầu, nó không biết lý do và cũng không cần biết lý do, nó chỉ biết giờ đây trong lòng nó chỉ có duy nhất hình bóng của cô ấy.
Nó dừng xe trước một quán cà phê khá lớn, đúng là nơi mà My đã nhắn cho nó sáng nay. Tranh thủ sửa sang lại quần áo rồi thong thả bước vào trong, không gian thơ mộng ở đây khiến nó phải khựng lại để tận hưởng. Tiếng du dương của một bản tình ca, tiếng nước chảy róc rách, hoa lá xanh tươi, màu sắc chan hòa, thật thích hợp để thư giãn đầu óc sau mấy hôm thi cử. Nó đảo mắt nhìn xung quanh, My đang ngồi ở một góc bên trong quán, cô bé vẫy tay khi vừa nhìn thấy nó. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc đầm màu trắng, trông điệu đà hơn hẳn mọi ngày, lại còn trang điểm nhẹ khiến nó suýt thì không nhận ra. Nó vội đi đến chỗ của My, hình như cô ấy cũng vừa mới tới, vẫn còn chưa gọi đồ uống. Nó kéo ghế ngồi xuống, không hiểu tại sao tim lại bắt đầu đập loạn xạ, cảm giác hồi hộp làm cho mồ hôi trên trán tuôn ra, nó nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến khác thường.
"My uống gì? Cam vắt hả?"
Cô bé khẽ gật đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng, chẳng giống với My của mọi khi mà nó biết. Nó gọi nước rồi liếc mắt nhìn cô bé, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp trong chiếc đầm nữ tính, đôi môi đỏ thắm đang mím chặt lại, gò má ửng hồng lên, cúi mặt xuống bàn như cố tình né tránh ánh mắt của nó. Thường ngày nó vẫn quen nhìn thấy My trong mấy bộ quần áo mặc ở nhà, giản dị nhưng dễ thương, nó không tưởng tượng được khi cô ấy chưng diện lên lại xinh đẹp chẳng thua gì mấy cô diễn viên điện ảnh, mà có khi còn xinh hơn ấy chứ. Nó như bị thôi miên, cứ nhìn chằm chằm làm cô bé càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng cả lên.
"Sao hôm nay lại hẹn Quang ra đây?"
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn nó, đôi mắt long lanh như giọt sương buổi sáng, bẽn lẽn giống như lần đầu tiên gặp nó.
"Thì người ta có chuyện muốn nói với Quang".
Nó thấy căng thẳng còn hơn lúc bị công an thổi vì tội vượt đèn đỏ, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu bay đi đâu hết, cứ ngồi đực ra đấy không biết nói gì. Ngày thường nó có thể ngồi bên cạnh cô bé rồi nói bao nhiêu chuyện trên đời, vậy mà hôm nay giống như đã bị ai mượn lưỡi đi nấu cháo, nó câm như hến, miệng chẳng thốt ra được lời nào.
"My thích Quang!"
Quá đột ngột! Câu nói của cô bé quá đột ngột, đột ngột đến mức làm cho nó cả người cứng đơ ra như hóa đá. Nó vỡ òa vì sung sướng, cô ấy chỉ nói có ba từ nhưng nó cứ như đã nghe được cả một bài diễn văn dài năm trang đầy xúc tích, nó hạnh phúc đến mức muốn bay lên khỏi mặt đất. Ngay lúc này đây, những câu hỏi mà bấy lâu nay nó luôn thắc mắc trong đầu đã được giải đáp, nó thích My. Nó thích My nên luôn nghĩ về cô ấy, nó thích My nên luôn tìm cách gặp cô ấy, nó thích My nên tim luôn đập loạn nhịp khi ở gần cô ấy, và bây giờ, ngay trước mặt nó, cô ấy nói thích nó. Thế nhưng, nó vẫn cứ ngồi ì ra đấy, thần trí nó đang bay bổng trên mây mà quên mất thân xác còn ở đây.
Đã thổ lộ tình cảm của mình nhưng nó thì vẫn bất động như mười tám vị La Hán trong chùa Thiếu Lâm, cô bé rưng rưng vì ngượng, cúi gầm mặt xuống bàn, hay tay cấu víu vào chiếc đầm đang mặc trên người. Cảm giác như bị nó từ chối tình cảm khiến cô bé tổn thương, đôi mắt ngây thơ bỗng nhòe đi vì những giọt lệ, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn, cuốn trôi cả lớp phấn mà cô ấy đã trang điểm sáng nay.
"Xin lỗi đã làm Quang khó xử!"
Cô bé đứng dậy, chào nó rồi quay mặt bỏ đi, cố gắng che giấu những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, đôi vai nhỏ bé phút chốc lại rung lên vì nức nở.
Câu nói của My kéo nó xuống mặt đất trở lại, như vừa thức tỉnh sau giấc mộng êm đềm, nó cuống cuồng đuổi theo cô bé. Mọi người xung quanh nhìn nó với ánh mắt tò mò, xen lẫn sự bức xúc, cứ như nó chính là người đã làm cho cô bé kia phải khóc, mà thật ra thì nó là thủ phạm thật. Nó chạy thật nhanh ra cổng nhưng không thấy cô ấy đâu cả, nó gọi cho cô ấy nhưng chỉ nghe thấy tiếng ò e í, cô ấy đã tắt máy. Nó nhìn quanh, tìm kiếm, rồi vỗ trán tự trách mình tại sao cứ ngây dại ra đó.
"Cậu tìm cô gái mặc đồ trắng phải không? Con bé vừa lên chuyến xe buýt tức thì, vừa đi vừa khóc tội nghiệp lắm!"
"Dạ, cháu cảm ơn!"
Nó phóng xe theo hướng mà chú bảo vệ đã chỉ, ruột gan cứ cào xé lên vì trót làm tổn thương người con gái ấy. Người luôn cho nó nụ cười mỗi khi buồn, người luôn xuất hiện mỗi lúc nó cô đơn, người làm cho nó ấm áp bằng sự quan tâm. Vậy mà nó đã đáp trả lại tình cảm đó bằng cách làm cho cô ấy khóc, khiến cô ấy phải tổn thương. Nó phóng xe như điên tìm kiếm chiếc xe buýt mà My đang đi, nhưng giữa cái thành phố rộng lớn này, nó chẳng thể nào tìm thấy cô ấy. Mắt nó tự nhiên cay xè, nước mắt cũng rơi lã chả, lần đầu tiên trong đời, nó đã khóc vì một cô gái.
Nó dừng xe trước cửa phòng của My, chỉ thấy có mỗi Thùy trong phòng, cô bé ngạc nhiên nhìn nó:
"Ông ở đây, rồi My đâu? Sáng nay nó nói có hẹn với ông mà?"
Nó quay xe chạy đi trước sự ngơ ngác của Thùy, đầu óc nó bây giờ chẳng thể suy nghĩ được gì khác ngoài việc tìm My, nó thấy lo cho cô ấy, trời đã sắp sửa tối mà cô ấy vẫn chưa về. Nó cứ chạy xe khắp nơi tìm My, nó không biết cô ấy thường đến những nơi nào, cũng không biết cô ấy có thể đi đâu, nhưng nó vẫn chạy từ đường này sang đường khác tìm cô ấy. Mưa bắt đầu nặng hạt, rơi xuống mỗi lúc một nhanh, nó vẫn tìm kiếm trong vô vọng. Mưa càng lúc càng lớn khiến nó không thể nhìn rõ mọi thứ được nữa, nó run lên, nó bắt đầu thấy lạnh vì cả người ướt sũng, nhưng nó vẫn tiếp tục chạy xe đi như thế.
Phía bên kia đường, một cô gái mặc chiếc đầm màu trắng đang ngồi chờ xe buýt, khẽ rùng mình lên vì nước mưa tạt vào người. Nó nhận ra cô ấy, là My đang thấp thỏm ở bên đó, hình như cô ấy đã trễ chuyến xe cuối cùng để về nhà. Nó tấp xe vào trước mặt My, cô bé vừa nhìn thấy nó đã quay mặt đi chỗ khác, cô ấy còn giận nó. Nó có thể nhìn thấy đôi mắt còn đỏ hoe của cô ấy, trong lòng chợt quặn thắt lại, đó không phải là điều mà nó muốn mang lại cho cô ấy, không phải là những giọt nước mắt, không phải là những đau đớn trong lòng. Nó đưa tay ra muốn cầm lấy bàn tay bé nhỏ của My, nhưng cô ấy đã gạt đi, nó thấy đau lòng nhưng đó là điều nó đáng phải nhận lấy.
"Quang xin lỗi!"
Giọng nó run đi vì lạnh, cô bé vẫn không thèm nhìn nó. Nó lại đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của cô bé một lần nữa, cô ấy lại gạt ra nhưng lần này nó đã nắm thật chặt, mặc kệ cô bé giãy nảy, nó kéo cô ấy đứng dậy, hơi ấm của cô ấy làm cho nó cảm thấy bớt lạnh. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn ngân ngấn nước mắt của cô bé:
"Quang thích My!"
Cô bé khựng lại, không còn vùng vằng, giãy nảy nữa, đôi mắt chớp chớp nhìn nó. Cô ấy gạt tay nó ra, quay mặt đi chỗ khác, nũng nịu:
"Thích gì chứ!"
Nó kéo My ra khỏi mái hiên của trạm xe buýt, bế cô bé lên xe mặc cho cô ấy giãy dụa, hai tay đấm túi bụi vào người của nó.
"Về thôi, Quang lạnh quá!"
Nó ngồi lên xe rồi nhanh chóng chạy đi, cô bé ngồi sau khẽ giang tay ôm lấy nó, cả hai ướt sủng dưới cơn mưa tầm tã, nó vừa lạnh vừa run suốt cả đoạn đường về nhà, trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.