Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 6: Cửa hàng hoa quả số 1 chuẩn bị lên sàn + Vợ bé cái đầu mấy người!



Editor: Fuurin

Đối với Sở Sở, cơn đau đớn tận xương tủy kia giống như muốn lấy mạng cô vậy, nó khiến cho người ta hận không thể cứ như vậy mà chết đi luôn để không còn phải chịu loại tra tấn này nữa. Nhưng mỗi khi cô muốn buông xuôi, trong đầu sẽ luôn xuất hiện một giọng nói cổ vũ cô, giúp cô tiếp tục kiên trì. Giống như đã một thế kỉ trôi qua vậy, cơn đau cuối cùng cũng dần lui, cô cũng dần dần lấy lại ý thức.

Cuối cùng cũng sống rồi! A Hồng và A Hắc hưng phấn đập tay với nhau! Cả hai đứa chạy tới dìu Sở Sở lên ngồi xuống bên cạnh đầm nước.

Sở Sở thở hắt ra, tuy bây giờ tay chân còn run lẩy bẩy, một tí sức lực cũng không có, nhưng mà bản thân cô đã sống sót qua được cửa thứ nhất. Cô tin rằng mình nhất định sẽ làm rất tốt thôi!

"Rất đau phải không! Cho nên chị cần phải chăm chỉ rèn luyện tinh thần lực, nếu không sau này ráng mà chịu." A Hắc nghiêm túc nói.

"Khụ khụ, chị ơi, trước tiên chị nên tắm gội lại một chút đi đã, bây giờ trên người chị đang có mùi không được dễ ngửi cho lắm đâu ấy." A Hồng bịt mũi, xấu hổ nói.

Sở Sở nhìn lại bản thân thân mình, cũng thấy hơi xấu hổ nên gật đầu, đâu chỉ là mùi không dễ ngửi, còn có cả một lớp ghét màu đen dày đọng trên da, cô xem mà còn thấy buồn nôn đây này: "Đây là tạp chất đào thải ra trong lúc tẩy tủy tẩy sao?"

"Đúng ạ."

... Thật là bẩn...

Chờ Sở Sở tắm xong ra soi gương, liền lập tức ngây người! Người trong gương là cô đó sao, cô có chút không thể tin nổi, vẫn là mắt mũi miệng đó, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi! Làn da nguyên bản là màu trắng hơi chút vàng, còn có chút tàn nhang bây giờ biến thành trắng nõn không tì vết. Sở Sở vẫn không thể tin bèn nhéo cánh tay mình một cái, chỉ nhéo nhẹ một chút mà đã để lại vết hồng. Thật mềm mại mà... Chỉ một bước tẩy tủy đầu tiên thôi mà cô từ một nữ sinh bình thường đã biến thành một người đẹp thanh tú, có cô gái nào lại rất vui.

Mà tắm rửa xong bước ra phòng khách, Sở Sở hoàn toàn ngốc luôn, chỉ thấy A Hắc dùng đôi chân trắng mập như củ cải nhảy loi choi trên ghế sô pha, cuối cùng thì nằm dang tay dang chân trên đó mà cười sặc sụa, đứa còn lại thì ôm gối ôm hình con thỏ trên sô pha xoa tới nắn lui, vô cùng thích thú!

... Đây là chuyện gì vậy...

Hai nhóc đang chơi vui quên cả trời đất vừa nhìn thấy Sở Sở, lập tức ngưng lại tất cả động tác ngồi im trên ghế, hai tay nhỏ còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, làm như cảnh tưởng mà Sở Sở vừa thấy hồi nãy chỉ là ảo giác thôi vậy.

"Khụ...các em có thể tự đi ra khỏi không gian à?" Sở Sở vờ như mình hồi nãy chưa thấy gì hết, hỏi ra điều mà cô thắc mắc.

"Đương nhiên rồi, chuyện nhỏ thôi mà." A Hắc vênh váo nói, giọng nói từ trong ra ngoài đều biểu đạt ý tứ mau khen người ta đi nào. Khuôn mặt đỏ bừng bụ bẫm khiến người ta càng nhìn càng yêu.

"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành lập khế ước cộng sinh sao?" Sở Sở cố gắng nhịn xuống xúc động muốn nhéo nhéo thử khuôn mặt bánh bao kia, hỏi tiếp.

"Không, chị vừa mới tẩy tủy, giờ còn rất yếu, trước tiên cứ nghỉ ngơi ba ngày đã, sau đó chúng ta tiếp tục." A Hồng đỏ mặt nói, hiển nhiên là vì hành động vừa nãy của bản thân mà đỏ mặt rồi.

Sở Sở suy nghĩ một chút, vẫn đem chuyện muốn lấy đồ trong không gian ra bán nói ra, tuy cô vốn muốn là sau khi thực hiện khế ước xong mới nói. Còn A Hồng và A Hắc thì tỏ vẻ hiện tại cô cũng là một thành viên của không gian, nên đồ đạc trong đó cô cũng có quyền xử trí. Hai bên đều tương đối vừa lòng với tình trạng trước mắt.

Đã nói là làm, Sở Sở liền vào phòng máy, truy cập vào trang web mua sắm lớn nhất liên bang "Nhất Đào Là Tốt Rồi" (xin lỗi mọi người, không có bản tiếng trung nên không rõ tên trang web đó ra sao nữa, đành giữ nguyên trong bản convert:(() Nghe nói đây là trang mua sắm do Chính Phủ liên bang sáng lập nên, là một nơi chân chân chính chính thuộc về quốc hữu. Nghiệp vụ của "Nhất Đào Là Tốt Rồi" vượt qua bốn bộ phận lớn là B2B, B2C, B2G, C2C, mặt khác còn có dịch vụ bán đấu giá mà người người đều bị hấp dẫn, nó chiếm tới 80% cơ cấu thị trường, có hội viên trên khắp toàn bộ liên bang.

Sở Sở căn cứ vào yêu cầu trên trang web, lấy thân phận thương gia lập một hồ sơ cá nhân, sau khi kiểm chứng thân phận đạt yêu cầu thì nộp 10.000 đồng liên bang làm lệ phí. Vì thế, một cửa hàng online tên là "Cửa Hàng Hoa Quả Số Một" chính thức ra đời. Tiếp đó, Sở Sở bắt đầu bận rộn thiết kế trang web cho cửa hàng, đời trước cô có học qua thiết kế web, nên rất nhanh, một cửa hàng lấy chủ đề "Thiên nhiên tươi mát" hiện ra, toàn bộ trang web sử dụng chủ đề thiên nhiên, lấy màu xanh lá nhạt làm màu chủ đạo. Sở Sở đầu tư kĩ càng vào việc thiết kế logo, cô có cảm giác bản thân mình sau này nhất định không chỉ mở một cửa hàng, thiết lập thương hiệu cho bản thân rất là quan trọng, cho nên một ái logo khiến người ta ấn tượng đương nhiên sẽ có vị trí rất quan trọng trong việc marketing trên mạng.

Sở Sở trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định lấy chữ "Cùng" theo kiểu thư pháp màu đen dùng lối viết thảo làm chủ đạo, ẩn chứa đạo lý "Hòa khí phát tài". Lối viết thảo phóng khoáng khiến cho chữ "Cùng" tràn ngập vẻ đẹp bá đạo, phụ trợ xung quanh đó là các nhánh cây màu xanh, trông tràn đầy sức sống, màu đen làm nổi bật màu xanh tươi non, màu xanh làm nền cho màu đen ổn định bình tĩnh, sau vô số lần sửa chữa cuối cùng cũng cho ra logo hoàn chỉnh. Sở Sở càng xem càng vừa ý, càng yêu thích không buông tay. Sau khi tải logo đã thiết kế tốt vào máy tính, Sở Sở nhẹ nhàng thở ra, rồi bắt đầu chuẩn bị chụp hình hoa quả và thí nghiệm chỉ số năng lượng.

Ảnh chụp và các chỉ số đều do A Hắc và A Hồng hoàn thành, Sở Sở đi ra phòng máy, nhìn A Hồng và A Hắc đang chụp hình trái cây và đánh giá số liệu, nở nụ cười thỏa mãn. Hai nhóc không hổ là đã sống mấy ngàn năm, cái gì cũng vừa dạy liền hiểu, so với cô tự mình làm còn nhanh hơn. A Hồng và A Hắc cũng rất vui, dù sống hơn mấy ngàn năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên phát hiện nhân gian có thứ chơi vui vậy, đương nhiên đây cũng là do bây giờ đã tìm được người hợp duyên, chứ lúc trước hai nhóc đều chạy khắp nơi tìm người, làm gì có thời gian với tâm trạng mà hưởng thụ cuộc sống.

Ảnh vẫn chưa chụp xong, Sở Sở nhẹ nhàng cười, nhìn hai đứa nhóc đang vừa làm vừa chơi, thật ra có chúng làm bạn cũng rất tốt, về sau, chờ lúc bản thân đi học nấu ăn rồi, về nhà nấu cơm cũng có người cùng nhau chia sẻ. Bản thân mình một người ở như vậy lâu ngày sẽ cô đơn, A Hồng A Hắc đáng yêu như vậy, sẽ đem đến cho cuộc sống cô rất nhiều niềm vui nhỉ.

Ngay lúc Sở Sở đang càng nghĩ càng xuất thần, chuông cửa bỗng "Leng keng" một tiếng, "Chủ nhân, ngài có khách, ngài muốn xem tư liệu của khách hay trực tiếp mở cửa đón khách ạ." Bộp phận cảm ứng gắn trên cánh cửa phát ra giọng nói.

Sở Sở phục hồi tinh thần đi tới cửa, lựa chọn kiểm tra tư liệu, vừa nhìn thì thấy là dì Trương. Thật kì lạ, buổi sáng, lúc bản thân nói lúc rảnh sẽ đi thăm Nhiên Nhiên, ý trong câu đều là "cháu tạm thời công việc bề bộn nên vẫn chưa có rảnh", cô tin rằng dì Trương có thể hiểu, sao bây giờ đã tìm đến cửa rồi ta?

Sở Sở nhanh chóng mở cửa đón khách, cửa "két" một tiếng mở ra, "Dì Trương, sao bây giờ lại có thời gian đến chơi với cháu vậy ạ?" Sở Sở khách khí hỏi, sắc mặt dì Trương rất không tốt, đây là cảm nhận đầu tiên khi Sở Sở thấy bà.

Dì Trương nhìn khuôn mặt tươi cười thanh tú trắng nõn của Sở Sở, lắp bắp hỏi, "Cháu...cháu? Cháu là Sở Sở às?!"

Sở Sở ngượng ngùng nở nụ cười, hiệu quả sau khi tẩy tủy quá tốt, ngay cả cô bây giờ vẫn cảm thấy là mình đang mơ nữa là.

Dì Trương nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Sở, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng ngày càng trắng, bà miễn cưỡng cười với cô, "Sở Sở, dì có chuyện muốn nói với cháu, đứng đây không tiện, chúng ta vào trong hẵng nói."

Sở Sở do dự một chút, sau đó cùng dì Trương vào phòng khách. Trong phòng khách, hai đứa nhỏ vẫn đang chơi vui quên trời đất, một chút ý tứ tránh né cũng không có. Sở Sở chưa kịp giới thiệu, hai đứa đã mỉm cười nói với dì Trương: " Chào dì ạ."

Hai đứa bé đáng yêu chào mình, điều này là cho tâm trạng đang rất tồi tệ của dì Trương hơi tốt hơn một chút. Bà vừa mở túi xách lấy hai viên kẹo được đóng gói tinh xảo cho A Hắc A Hồng, vừa cười nói với Sở Sở, "Đâu ra hai đứa bé đáng yêu vậy chứ, tuổi nhỏ mà đã biết lễ phép thế này rồi."

A Hồng A Hắc liếc mắt nhìn nhau, cầm lấy kẹo ăn, trong sách nói trẻ ngoan sẽ có kẹo ăn, đúng thật là chân lý!

Nếu dì mà biết được hai đứa nó năm nay bao nhiêu tuổi, dì sẽ phải khóc thét lên đó! Vẻ mặt Sở Sở bât đắc dĩ.

"Đâu có, đâu có ạ, là đứa nhỏ nhà bạn, gửi ở nhà cháu nhờ cháu chăm hộ mấy ngày thôi ạ." Sở Sở khiêm tốn khoát tay nói.

Dì Trương vốn tâm trạng hơi kém, sau khi khen hai đứa nhỏ xong, liền nói với Sở Sở nói: "Sở Sở, dì có chuyện muốn nói với cháu, chúng ta vào phòng cháu nói đi."

Trong lòng Sở Sở căng thẳng, dẫn dì Trương vào phòng, hai đứa nhóc thì ở lại phòng khách nhún vai tiếp tục chơi, ặc, làm việc chứ. Không gian không có khoảng cách, vào phòng càng không thành vấn đề, ở chỗ nào họ cũng sẽ nghe được thôi.

"Dì ơi, dì có chuyện gì cứ nói đi ạ." Sở Sở vừa vào phòng ngủ liền vào thẳng vấn đề với dì Trương.

Dì Trương nghe xong cũng không quanh co lòng vòng với cô, trực tiếp nói: "Sở Sở, hôm nay Triệu phu nhân đã tìm dì."

Triệu phu nhân? Là ai á? Sở Sở có chút không hiểu.

Dì Trương thấy vẻ mặt Sở Sở ngốc ra, nói: "Lúc trước dì giúp cháu đảm bảo, cháu mượn bà ta 20 vạn đồng liên bang."

Cái gì, cô không nghe nhầm chứ! 20 vạn á! Cô lúc nào thì vay tiền người khác vậy!

Đợi chút... Chẳng lẽ là?! Chẳng lẽ là thật à?!

Thấy Sở Sở không lên tiếng, dì Trương nóng nảy nói: "Hôm nay Triệu phu tìm dì là muốn để dì nói cho cháu trả tiền. Nếu không...nếu không thì..." Khuôn mặt già nua của dì Trương đỏ lên không nói nên lời.

Nếu không thì sao? Đối với việc nguyên chủ lúc trước có vay tiền, thật sự Sở Sở không hề có một chút ấn tượng nào, cho nên khi dì Trương nhắc đến cô quả thật không biết đáp thế nào cho phải. Nhưng bây giờ chỉ cần biết, là nguyên chủ đã mượn người ta hai mươi vạn, là do dì Trương đứng ra bảo đảm, hiện tại, người ta bắt đầu đến đòi!

Nhìn khuôn mặt bỗng đỏ lên của dì Trương, Sở Sở nói: "Dì à, đương nhiên là cháu nhớ chứ ( điển hình của trợn to mắt nói dối là đây, khụ khụ), nhưng bây giờ cháu thực sự không có nhiều tiền đến vậy." Nghĩ tới bản thân mình bây giờ còn phải đeo thêm cục nợ, Sở Sở khóc không ra nước mắt!

"Đương nhiên là dì biết tình trạng của cháu mà, nhưng mà Triệu phu nhân đáng hận kia, bà ta...bà ta nói..."

"Bà ta nói thế nào ạ?" Sở Sở vội vàng hỏi, sao mà dì Trương cứ ấp a ấp úng thế nhỉ?

Dì Trương mở miệng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: "Bà ta nói, là nội trong năm ngày chúng ta mà không trả tiền được, thì cháu sẽ phải làm vợ bé cho một ông già hơn một trăm tuổi."

Má nó! Sở Sở nghe thấy mấy chữ "Vợ bé" thì ngây người ra, tức đỏ hết cả mặt! Hơn nửa ngày, cô mới nghiến răng nghiến lợi rặn ra được một câu: "Vợ bé cái đầu mấy người!"

- ---- Hết chương 6 -----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv