Editor: Fuurin
*Ed: mình lại ngoi lên thả chương tí rồi lại lặn xuống đây. Cảm ơn các bạn vì dù tình trạng lên chương nhỏ giọt nhưng vẫn ủng hộ nhà mình thật nhiều ❤️❤️❤️
Cuối cùng cũng có ngày Phó Đan Phi được trải nghiệm cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Giờ phút này, hắn ta chẳng còn vẻ ngạo mạn đắc chí như xưa nay nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt đầy sợ hãi và chật vật tăm tối.
Vào lúc hắn ta đi qua đi lại tới nỗi sắp không kiên nhẫn nổi nữa, thì cánh cửa phòng mở ra, một nam một nữ bước vào. Nam tuổi tầm 50, nhìn thoáng qua trông mặt mũi có vẻ hiền lành, nhưng nếu chú ý kĩ, sẽ nhận ra đằng sau vẻ mặt đó lộ ra khí thế không giận mà uy, khiến cho người ta không khỏi dè chừng. Người phụ nữ theo phía sau khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, trẻ trung xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng xa cách.
"Ông Lâm." Phó Đan Phi mừng rỡ nhanh chóng nghênh đón, sau đó dùng vẻ mặt tươi cười nịnh nọt chào hỏi với Lâm Khải Lệ, “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Lâm Khải Lệ khẽ gật đầu.
Lâm Hào lặng lẽ đánh giá người trước mặt, hơi gật đầu, “Ừm, sao lại không ngồi chờ thế này."
Phó Đan Phi nghe vậy lập tức tươi cười nói: “Người trẻ tuổi chúng tôi gân cốt còn tốt, đứng cũng không sao cả, chủ yếu là tôi quá nóng lòng muốn gặp ông Lâm đây quá ạ."
Sau khi ngồi xuống, Lâm Hào vẫy tay với Phó Đan Phi: “Ngồi xuống đi.”
Phó Đan Phi khép nép ngồi xuống chiếc sô pha xa xỉ đối diện ông ta, nói một cách lấy lòng và hèn mọn: “Ông Lâm, tin chắc rằng ông cũng đã rõ vì sao hôm nay tôi tới đây, tôi cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, nhưng..."
Phó Đan Phi còn chưa dứt lời, Lâm Hào đã ra hiệu hắn không cần phải nói tiếp nữa. Hắn lập tứng luống cuống đứng lên.
"Anh Phó, sự việc của anh chúng tôi đều đã điều tra rất rõ ràng, chuyện đến nước này tôi đây cũng không ngại nói thẳng, đây chính là do anh tự gieo gió gặt bão mà ra thôi." Lâm Hào không lên tiếng, ngược lại, là Lâm Khải Lệ trực tiếp nói luôn.
Phó Đan Phi lập tức giận dữ, từ khi gặp chuyện không may đến nay, hắn ta giống như ruồi mất đầu, chỉ có thể gửi gắm hi vọng duy nhất vào Lâm Hào, vất vả lắm ông ta mới đồng ý gặp hắn, nhưng lại không ngờ đến chuyện này. Dù hiện giờ hắn ta đang thất thế, nhưng cũng không vì vậy mà đến nỗi để một con nhóc lên mặt dạy dỗ như vậy!
"Lâm tiểu thư, cô muốn nói gì thế?" Phó Đan Phi nói với giọng bực bội.
Lâm Khải Lệ thầm cười nhạo hắn ta, vừa định mở miệng đáp trả thì bị Lâm Hào đưa mắt sang ngăn.
"Này Tiểu Phó, " Lâm Hào tỏ vẻ hiền lành gần gũi nói, "Cậu có nghĩ đến chuyện đổi nghề chưa?”
Đổi nghề ư? Phó Đan Phi ngẩn cả người, đến khi lấy lại tinh thần thì sự phẫn nộ đã bắt đầu bùng lên.
"Ngài Lâm, ngài có ý gì đây!" Phó Đan Phi trợn to đôi mắt vằn đỏ, hỏi. Làm đầu bếp chính là mục tiêu cả đời của hắn ta, bắt hắn đổi nghề thì thà rằng hắn đi chết còn hơn.
"Người trẻ tuổi trải qua vài lần vấp ngã cũng không phải chuyện xấu, cậu đừng tức giận, tôi rất coi trọng tài năng về tinh thần lực hệ Mộc của cậu, có thứ này thì cậu muốn làm gì cũng đều có thể.” Ánh mắt Lâm Hào lóe lên, tuy nhiên ngoài mặt vẫn là dáng vẻ hiền lành.
Phó Đan Phi miễn cưỡng đè cơn giận xuống, lạnh lùng nói, “Ngài Lâm đây là đang muốn đuổi cùng giết tận sao?"
"Cậu Phó đừng nên nói vậy, đứng ở lập trường kinh doanh mà nói, sự việc của cậu gây ra khiến cho tập đoàn chúng tôi phải chịu bao nhiêu tổn thất, việc đến nước này, tập đoàn Lâm thị cũng chỉ còn cách hạ giá tất cả những thực phẩm đang có, cố gắng hạ mức tổn thất xuống mức nhỏ nhất, hiện tại cha của tôi cho anh cơ hội khác để làm lại từ đầu cũng đã là coi trọng anh rồi, coi như niệm tình chúng ta đã từng hợp tác." Lâm Khải Lệ chậm rãi nói.
Phó Đan Phi nắm chặt bàn tay, khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu bắt đầu tứa ra.
"Chẳng lẽ không còn lựa chọn khác ư? Ngoại trừ cái kia, thì tất cả những món ăn độc quyền dưới danh nghĩa của tôi đều là hàng thật giá thật cả." Hắn nhẹ giọng hỏi.
Lâm Hào lắc đầu, thật ra Phó Đan Phi vốn cũng tính là một hậu bối mà ông ta cực kì coi trọng, tuổi còn trẻ đã là đầu bếp cao cấp có tiếng trong Liên Bang, có điều phiền toái mà hắn gây ra lần này thật sự là quá lớn, gây ra làn sóng phẫn nộ trong nhân dân, kẻ đắc tội nhiều người đều sẽ có kết cục không hay, đầu bếp cao cấp dưới danh nghĩa tập đoàn Lâm thị cũng không ít, không đáng vì một gã đầu bếp mà phải đắc tội với những bên khác.
Nhìn ánh mắt thương hại của Lâm Hào, rồi cả ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường từ Lâm Khải Lê, Phó Đan Phi cảm giác như mình đang ngồi trên đống than, khiến hắn ta khó chịu muốn chết. Trong đầu cứ có giọng nói lặp đi lặp lại: "Giết bọn họ, giết chết bọn họ đi..."
"Xin cảm ơn lòng tốt của ngài Lâm đây, nhưng tôi nghĩ là tạm thời tôi vẫn chưa cần đến nó." Phó Đan Phi miễn cưỡng đè xuống cơn giận trong lòng, nặn ra một nụ cười, dứt khoát từ chối, Phó Đan Phí hắn đây còn chưa tới bước đường cùng mà phải cần kẻ khác bố thí như vậy. Một ngày nào đó hắn sẽ quay trở lại, và sẽ dẫm nát những kẻ đã khinh thường hắn dưới chân! Khiến cho bọn chúng phải quỳ xuống rên rỉ cầu xin hắn ta thứ!
Sở Sở cảm thấy bản thân đã ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại cả người đều nhũn cả ra, chỉ muốn vùi đầu vào gối không muốn nhúc nhích.
Cho đến khi chuông cảm ứng ở cửa chính inh ỏi kêu lên, Sở Sở mới ý thức được mình đã dậy trễ! Hơn nữa lúc này cô vẫn còn đang mặc đồ ngủ! Răng chưa đánh, mặt cũng chưa rửa luôn!
Sở Sở cuống cuồng xuống khỏi giường, đi dép, mở tủ tìm quần áo, nhìn thấy bản thân đầu bù tócc rối trong gường liền hốt hoảng kêu lên, xoay người nói với về phía chuông cửa: "Đợi một chút! 10 phút thôi! Lập tức tới ngay!"
Chẳng lẽ là vừa mới thức dậy?! Phương Tử Văn nhíu mày nhìn cánh cửa, nhịn không được mà bật cười, tiếp xúc càng nhiều, anh lại càng cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Sở Sở nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay đồ, nhớ đến bên ngoài còn có người chờ, cô vội vã chải sơ tóc sau đó đi ra mở cửa.
“Chào anh, ừm, anh tới sớm thật đó." Đây là câu đầu tiên Sở Sở nói với Phương Tử Văn sau khi mở cửa.
Phương Tử Văn nghe vậy, nụ cười trên mặt càng lớn, hơn nữa còn thẳng thừng bóc trần sự thật, “Cũng không sớm nữa đâu, bây giờ đã mười giờ rồi?!" Anh nói bằng giọng chắc nịch. Bởi vì tối qua ai kia sau khi bị trêu đã nói rằng mình phải đi ngủ sớm!
Sở Sở phút chốc cứng họng xấu hổ, trong lòng lẩm nhẩm: “Cái tội ngủ nướng nè! Lười biếng nè! Bị quật đáng đời lắm!”. Sau đó giả bộ bình tĩnh nói: “À thì, anh đã ăn sáng chưa?"
Phương Tử Văn buồn cười nhìn biểu cảm thay đổi đa dạng trên khuôn mặt cô, cô, cố ý nói: "À, vẫn chưa, do anh vội tới đón em đó."
Sở Sở nghe vậy trong lòng càng thêm xấu hổ: “Tối qua em có làm bánh khoai lang, anh ăn tạm trước một chút, đến trưa em mời anh ăn món ngon! Em còn dọn dẹp chút xíu nữa là xong rồi."
Cuối cùng Phương Tử Văn cũng nhịn không được mà bật cười, “Được rồi, anh đùa đấy, bây giờ anh đang no lắm, em còn cần dọn dẹp gì nữa nào, để anh giúp."
Sở Sở nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Tử Văn thầm nhủ: Anh rảnh quá ha anh hai! Xí!
Đại học Y Tây có tiếng tăm lừng lẫy cả liên bang, không chỉ vì lịch sử lâu đời của nó, mà quan trọng hơn cả là nơi đây đã đào tạo ra được vô số thế hệ tinh anh thành công, trong số người này gồm nhiều chính trị gia, nhà kinh tế học, cơ giáp chiến sĩ và cả đầu bếp cao cấp vân vân. Tổng thống nổi tiếng nhất trong lịch sử liên bang – Hàn Y Đức cũng từng theo học tại ngôi trường này. Nguồn lực tài chính dồi dào và thực lực của các giáo sư chính là thứ thu hút vô số học sinh, tất cả đều chen chúc muốn được vào đây học tập, đương nhiên, đại học Y Tây cũng không phải là nơi mà kẻ nào đến cũng nhận, nếu anh chị không có tài năng trong một lĩnh vực nào đó, vậy thì xin lỗi, anh chị sẽ không bao giờ vào được ngôi trường này.
Hoàn toàn khác với lối kiến trúc hiện đại hóa của cả thành phố, khuôn viên trường đại học Y Tây trông rất cổ kính, con đường từ cổng trường đi vào hai bên rợp bóng cây ngô đồng, thành công thu hút sự chú ý của Sở Sở. Cây ngô đồng kìa! Đó là loài cây mà cô yêu thích nhất đó! Thân gỗ có thể chế tạo nhạc cụ, vỏ cây thì làm giấy và dây thừng, hạt cây dùng để ăn hoặc ép dầu đều được! Sở Sở liên tục liên tưởng đến tất cả các công dụng của loại cây.
"Em định có định sẽ ở lại trường không?"
Không thấy ai đáp lời.
Phương Tử Văn nghi hoặc nhìn về phía Sở Sở, chỉ thấy cô nhóc kia đang dùng ánh mắt si mê nhìn thứ gì đó.
Phương Tử Văn nhìn theo ánh mắt cô, cây ngô đồng ư?
"Em có định ở tại trường không?" Phương Tử Văn trực tiếp nắm lấy tay cô, tay khác vuốt ve tóc cô, thật mềm mượt!
"A?" Tay thì bị nắm, tóc cũng đang có bàn tay vuốt ve, cuối cùng Sở Sở cũng hồi hồn, bất chợt chú ý tới tư thế thân mật của cả hai, lập tức đỏ mặt lắp bắp, “A…có..có chuyện gì vậy anh?"
Cây ngô đồng đẹp như vậy sao? Phương Tử Văn bất đắc dĩ lặp lại câu nói thêm lần nữa.
"Tạm thời em ở lại trong trường đã." Sở Sở do dự nói, thực ra cô cũng không có muốn ở lại trường lắm, bởi vì ở trong kí túc xá làm cô cảm thấy rất bất tiện. Cô còn phải chú ý giữ bí mật về không gian, hơn nữa có nhiều thứ không thể triển khai ra được.
"Tạm thời thôi sao?"
"Đúng vậy, chờ đến khi em để dành đủ tiền mua nhà thì sẽ chuyển ra ngòai." Sở Sở thầm tính toán số tiền còn lại trong tài khoản, sau đó liền cảm thấy áp lực nặng nề, số tiền hiện tại còn lâu mới đủ mua nhà! À! Đúng rồi! Không biết có thể xin Phương Tử Sênh ứng trước tiền hoa hồng không ta? Bỗng nhiên Sở Sở nghĩ tới một khả năng, càng nghĩ càng thấy tỉ lệ thành công rất lớn.
Giờ phút này, Phương Tử Văn đã bắt đầu âm thầm tính toán không biết có nên nói với cô nhóc của mình về việc cho mượn nhà hoặc mượn tiền mua nhà hay không, nhưng mà vậy hình như cũng không tốt lắm, nói hay là không đây? Người đàn ông nổi tiếng cả IQ lẫn EQ cao lần đầu tiên trở nên do dự thật nhiều.
--- The end ---