Editor: Fuurin
*Ed: Tình hình là mình vừa chuyển công việc, nên thời gian mình edit sẽ giảm xuống, nhưng mình hứa là không drol truyện đâu. Mong các cậu thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nhé ❤️
Trải qua một phen thảo luận, Trình Tiền Khởi và Tả Lâm đã thống nhất phương án, con đường mà Tả Lâm phát hiện ra kia chắc chắn sẽ là tuyến đường chính, nhưng không thể xếp hết trứng vào cùng một rổ được, hơn nữa con đường này cách khu trại khá xa, hiện giờ đã là khoảng hai giờ chiều, giờ mới đi nhất định sẽ không kịp, hơn nữa ban đêm di chuyển trong rừng rất là nguy hiểm, vì thế họ cùng đặt ra thời gian là sáng sớm ngày mai, còn trong lúc này, sẽ tận dụng thời gian cố gắng tìm đường ra khác, và tìm được nhiều thức ăn nhất có thể.
Mặt khác, còn có một vấn đề cấp bách nhất nữa, chính là chỗ ở cho các sinh viên vào tối nay, Trình Tiến Khởi thống kê được các vật tư có thể sử dụng mà mọi người tìm được từ đống đổ nát phần lớn là chăn mền, gối các loại, thu hoạch lớn nhất chính là tìm được một ít dụng cụ làm bếp và một lượng lớn gia vị, điều này phải nhờ công một giáo viên đã lấy hết đồ vật trong không gian ra để kiểm kê vào lúc trước khi xảy ra, cuối cùng chính là hộp đựng đồ ăn vặt linh tinh gì đó của nữ sinh, thế cho nên thứ có tác dụng cũng không nhiều lắm, nghĩ đến đây, Trình Tiền Khởi không khỏi đau đầu.
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi qua đi, Trình Tiền Khởi tập hợp mọi người tuyên bố anh ta và Tả Lâm đã cùng nhau thảo luận ra phương án và nhiệm vụ tiếp theo của mọi người, vì thế tất cả lại bắt đầu bận rộn.
"Minh Dụ, cậu thấy sao rồi?" Sở Sở thân thiết sờ trán Tiếu Minh Dụ, may mà đã hạ sốt, chỉ còn hơi ấm một chút thôi.
"Đã đỡ nhiều rồi." Tiếu Minh Dụ ngẩng đầu, yếu ớt nói.
"Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần, nếu không ngày mai cơ thể sẽ không chịu nổi đó.” Sở Sở dặn dò kĩ càng.
Tiếu Minh Dụ cười gật đầu.
Lần này phần việc mà Sở Sở được phân công vẫn là đi tìm thức ăn, so với lúc sáng, thì giờ đây cô chẳng còn cảm thấy áp lực nữa, đây là vì lúc sáng cô đã nhờ A Hắc di dời một ít thực vật thông dụng trên đại lục Vô Sắc từ không gian ra chỗ gần với chỗ các cô tìm được thức ăn lúc trước rồi. Có trận động đất “bí ẩn” này che dấu, cho dù mọi người có nghi ngờ thì cũng sẽ chỉ nghĩ đến nó đầu đầu tiên, còn cô, cô chỉ cần lái bọn họ theo một hướng khác, và thế là trí tưởng tượng của mọi người sẽ làm phần việc còn lại.
Giáo viên dẫn đoàn mang theo áp lực to lớn, dẫn mọi người đi theo tuyến đường lúc sáng, đên một chỗ xa hơn để tìm kiếm thức ăn. Sở Sở vừa giả vờ tìm tòi kĩ càng xung quanh vừa thầm nghĩ phải làm cách nào để dẫn mọi người đến mục tiêu đã định sẵn một cách tự nhiên nhất. Thật ra trong lòng cô, phương án tốt nhất chính là để một người khác phát hiện, thu hút mọi người đi qua, chứ còn nếu như cô cứ thế mà trực tiếp dẫn theo bọn họ đến nơi, e rằng sẽ bị nghi ngờ.
Sở Sở vừa nghĩ vừa vô ý đẩy ra một bụi cây rậm rạp trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy tay phải vừa sờ được thứ gì đó trơn tuột, cô lập tức sợ hãi, hét lên một tiếng rồi nhanh chóng rụt tay về, sau đó lùi lại một hơi mấy bước, đồng thời, tên của thứ kia lập tức lướt qua trong đầu.
Vài sinh viên cách cô gần nhất thấy vậy thì vội đi tới thân thiết hỏi: “Bạn Tư Đồ, bạn làm sao vậy? "
Ánh mắt Sở Sở vẫn còn nhìn chằm chằm bụi cây, hoảng hốt vỗ ngực, nói: “Hình như mới nãy tớ đụng phải rắn.” Nhớ lại cái cảm giác trơn tuột kia, Sở Sở nổi hết cả da gà da vịt.
Rất ít nữ sinh nào không sợ rắn, mọi người nghe cô nói vậy cũng phát hoảng, run rẩy hỏi Sở Sở: “Ở đâu vậy?"
Sở Sở vừa nhìn bàn tay vừa dụng phải rắn của mình, vừa chỉ vào bụi cây nói: “Ngay chỗ kia á! Tớ vừa đẩy ra là đụng phải, không biết giờ nó đã đi chưa nữa?"
Mấy bạn nữ kia nghe vậy thì hai mắt nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không có ai dám tiến lên nhìn.
Hành động kỳ lạ của nhóm người đằng này đã khiến giáo viên chú ý. thầy ấy đi tới, khó hiểu nhìn bọn họ: “Các em đang làm cái gì vậy?"
Sở Sở chưa kịp mở miệng thì đã có nữ sinh giành nói trước: “Thưa thầy, bạn Tư Đồ phát hiện có tung tích của rắn ở chỗ đó ạ.” Vừa nói vừa chỉ về phía bụi cây.
Rắn ư?! Thầy giáo dẫn đoàn lập tức trở nên hăng hái, nếu là có Xà Thú, như vậy chứng minh gần đây có thực vật ăn được. Vì phần lớn Xà Thú ăn rau dưa, thường dễ bắt gặp trong đất trồng rau, bởi vậy người ra nói nơi có nhiều Xà Thú thì sẽ không có nạn đói.
(*Ed: mình nghĩ rắn trong truyện này là một loài mới trong tương lai nên chỉ khi Sở Sở nói mình mới đổi nó là rắn, còn bình thường sẽ ghi là Xà Thú theo ngôn ngữ những người khác nói nhé. Vì rắn mà mình biết nó không ăn rau dưa:)))
Thầy giáo cẩn thận tới gần bụi cây, lúc còn cách khoảng năm bước nữa thì dừng lại, rồi cố ý dùng cây khô mà lúc nãy nhặt được chọc chọc vào bụi cây.
Ngoại trừ lá cây rụng ra thì không còn thứ gì khác. Thầy giáo mừng thầm, Xà Thú là loại thú hiếm hoi mang tính cách ôn hòa và không thường tấn công con người, bình thường nếu gặp con người, chúng sẽ lập tức bỏ trốn chứ không lao lên tấn công như những loài thú khác.
Vì thế thầy giáo to gan khua khoắng ầm ầm bụi cây, một phút đồng hồ trôi qua vẫn không thấy tung tích của rắn thì yên tâm đi lên đẩy bụi cây ra, lập tức nhìn thấy dưới đất có một vệt màu trắng nhạt, có xu hướng kéo dài về phía trước, đó là dấu vết mà Xá Thú trườn trên mặt đất để lại! Thầy giáo thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, chỉ cần đi theo dấu vết này chắc chắn có thể tìm thấy thức ăn ngay.
Thầy ấy lập tức tập họp mọi người, giọng nói hưng phấn: “Các em à, thầy vừa mới phát hiện vết tích của Xà Thú, chúng ta có hy vọng với việc tìm thấy thức ăn rồi, mọi người mau đi theo thầy nào."
Ngoại trừ Sở Sở, các sinh viên khác nghe thấy vậy thì lập tức reo hò, đối với bọn họ, thì đi theo dấu vết của Xà Thú sẽ có thức ăn chính là một kiến thức vô cùng vô cùng căn bản!
Sở Sở gãi đầu, ồ, thì ra cô cứ làm bừa vậy mà đúng luôn này.
Vì sắp tìm được thức ăn, nên tâm trạng mọi người đều có chút kích động, bước chân cũng càng lúc càng nhanh. Lập tức, sau khi lần theo dấu vết của vệt trắng xuyên qua một bãi đá lổm chổm, vòng vèo qua vài tảng đá khổng lồ, một mảng xanh lá ập vào mắt mọi người, khiến họ phút chốc như lạc vào một đại dương xanh.
Nhìn khung cảnh đồ sộ trước mắt, trừ Sở Sở ra, thì tất cả mọi người nơi đây đều chấn động, nơi nơi đều là màu xanh, đều trải đầy những loại rau dưa mà bọn họ quen thuộc, ai đó làm ơn nói rằng đây không phải là mở đi!
Một lúc lâu sau, một bạn nữ đứng bên cạnh Sở Sở mới lẩm bẩm nói ra tiếng lòng mọi người: “Này, không phải là chúng ta đang nằm mơ đấy chứ!” Nói xong tự véo mình một cái. Á! Đau quá! Bạn nữ đó như vừa tỉnh mộng, hưng phấn reo lên: “Là thật! Là thật đó mọi người! Không phải chúng ta đang mơ đâu!” Bạn ấy vừa kêu lên xong, thì lập tức phấn khích quay lại ôm Sở Sở thật chặt: “Bạn Sở Sở, bạn quả là thần may mắn của chúng tớ đó!"
Sở Sở bị người ta ôm chặt thì đờ người ra, cô còn đang muốn tách khỏi liên quan với vụ việc này đây này! Giờ được treo cho danh hiệu thần may mắn thế này, chẳng phải là rảnh rỗi đi tìm việc cho cô hay sao.
Những người khác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau tiếng reo vang của bạn nữ kia, mỗi người đều mừng đến phát điên, ai nấy đều quay sang nhìn Sở Sở bằng ánh mắt cảm kích, nhìn mãnh liệt đến nỗi lòng cô như bị bắn tỉa thành cái sàng luôn vậy, nhưng có thể dẫn mọi người đến nơi này một cách thuận lợi thế này, cô cũng thầm cảm thấy hài lòng, chỗ rau dưa này đủ để mọi người ăn trong dăm ba này, vậy là dù có không tìm được đường đi ra khỏi núi, cũng có thể cầm cự được đến khi không gian, cơ giáp và các thiết bị khác hoạt động trở lại.
Mừng rỡ qua đi, thầy giáo dẫn đoàn bắt đầu để mọi người thu hoạch thức ăn, hơn nữa còn phái một bạn khác quay trở về nơi tập trung báo tin vui cho Trình Tiền Khởi và yêu cầu chi viện. Những người còn lại nhanh chóng chìm đắm vào việc ngắt hái rau dưa.
Một mặt khác, Tả Lâm mang theo nhóm của mình cũng đã thăm dò kĩ càng các nơi khác cách khu trại cũ một khoảng khá xa rồi, nhưng vẫn không thể tìm được chỗ thích hơp để giải quyết vấn đề chỗ ở cho đêm nay.
"Tổ trưởng, hình như tớ thấy khoảng năm mươi mét phía sau kia, có một cái cửa hang.” Hạ Minh tiến lên, nhỏ giọng nói với Phương Tử Sênh.
Phương Tử Sênh nhìn sang Hạ Minh, nói: “Cậu chắc chứ?"
"Ừm, tớ cũng chưa nhìn kĩ lắm, chắc là đúng đấy.” Hạ Minh có chút chần chờ.
Nhìn Hạ Minh có vẻ không chắc chắn, Phương Tử Sênh trầm ngâm một lúc mới nói: “Để tớ đi nói với thầy một chút xem có thể quay lại đó xem xét hay không."
Hạ Minh nhanh chóng gật đầu.
Tả Lâm nghe xong lời Phương Tử Sênh nói, lập tức dứt khoát chỉ huy mọi người vòng lại.
Sự thật chứng minh rằng quả thật Hạ Minh khônng có nhìn lầm, dưới sự chỉ dẫn của cậu ta, mọi người nhanh chóng tìm được một cửa hang nhỏ hẹp, chỉ to bằng một người bên phía một con đường mòn kín đáo.
Xuất phát từ việc phải cẩn thận, Tả Lâm không để mọi người đi vào trong ngay, mà để tất cả chờ ở bên ngoài, một mình anh ta đi vào xem xét.
Sau khi vào bên trong rồi, Tả Lâm mới phát hiện ra bên trong hang động này còn có hang động khác nữa, bền ngoài trong nó rất nhỏ, nhưng bên trong lại rộng rãi vô cùng, anh ta kiểm tra hết một lượt, không hề thấy có bất kỳ vấn đều gì, hơn nữa áng chừng hang động này nếu chen chúc một chút, thì một ngàn người ở trong này là không thành vấn đề, có điều khuyết điểm duy nhất của nó chính là nếu lại xảy ra động đất thêm lần nữa, thì bọn họ sẽ thành cá trong chậu, hết đường trốn thoát, nhưng theo tình hình trước mắt, thì bọn họ hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Sau khi ra khỏi hang động, Tả Lâm mỉm cười nói với các học sinh đang ngóng trông nhìn mình: “Hang động không có vấn đề gì hết, các em vất vả rồi!"
Yeah ~ mọi người lập tức vui vẻ ra mặt, dường như từ trước tới nay chưa hề cảm thấy mệt mỏi vậy. Tả Lâm mỉm cười nhìn tất cả, thấy bọn họ đắc ý vênh váo cũng không ngăn cấm, nhóm học sinh này từ sau cơn động đất liền trở nên quá trầm lặng, giống như hết hy vọng sống rồi vậy, hiện tại cứ để cho bọn nhóc vui vẻ một chút đi đã.
Bên phía Sở Sở, đám rau dưa đầu tiên đã được vận chuyển về khu tập trung, sinh viên khoa nấu ăn đi theo giờ đã trở lại, một phần sinh viên khoa Cơ Giáp cũng tới tham gia nhiệm vụ thu hoạch, do các thầy cô bên khoa nấu ăn dẫn theo, còn nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của các sinh viên khoa nấu ăn còn lại, chính là nhanh chóng nấu cơm.
Lần này không phân tổ riêng lẻ nữa, ngoại trừ những người đang ốm, thì mỗi sinh viên đều được phân một phần nguyên liệu nấu ăn và gia vị như nhau, sau đó bọn họ muốn làm gì đều được, chỉ cần làm ra thức ăn là xong. Nhưng dù không có yêu cầu gì, thì lần này bọn họ vẫn cảm thấy khó, do không thể sử dụng tinh thần lực, ngoại trừ nấu chín đơn giản như ngày hôm qua, thì chẳng thể nào làm được món khác hết.
Một ít sinh viên sau một lúc do dự, vẫn chọn cách đơn giản là nấu chính thức ăn, lúc này, đá đánh lửa của Sở Sở đã gần như trở thành vật phẩm công cộng, từ ban đầu ngượng ngùng nay đã biến thành yên tâm thoải mái mà sử dụng, điều này khiến cho Sở Sở có hơi khó nói, không phải là cô ích kỉ, cô không hề có ý kiến gì hết về việc cống hiến đá đánh lửa ra để mọi người dùng chung, nhưng khi nó vừa bị cầm đi, thì những người này lại tỏ vẻ khó chịu với cô, ủa thái độ vậy là thế nào, cô có lỗi gì với bọn họ chắc?!
Còn có một vài sinh viên khác, mang tâm lý thí nghiệm, trực tiếp cho thẳng gia vị vào lúc đang nấu ăn mà không dùng tinh thần lực dung hợp, kết quả, có ai đó vui mừng reo lên: “Á, dung hợp, dung hợp rồi này!"
Sở Sở nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy cách đó không xa, có một nữ sinh hơi lùn đang mừng rỡ nhìn chằm chằm thức ăn trong nồi, giọng nói của cô ấy khiến cho mọi người xung quanh vây lại.
Sở Sở mỉm cười, thầm nghĩ: "Sao có thể không dung hợp được chứ! Vì A Hắc đã cố ý dùng nước trong không gian để tưới mà!"
----- Hết chương 44 -----