*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Fuurin
*Ed: Halooo các bạn, mình đã quay lại rồi đây. Chúc các bạn có một ngày valentine vui vẻ bên người mình yêu nhé! Có ai hôm nay ở nhà một mình giống mình không cho mình thấy cánh tay đi nàoooo, cẩu độc thân mình đây đang cặm cụi edit truyện để các cậu đọc đây, truyền năng lượng cho mình với na <3
Tám mươi triệu đồng liên bang đối với Sở Sở mà nói chính là một khoản tiền khổng lồ.
Nhưng mà, lúc này, khi đứng trước siêu thị ảo DC, cô bi kịch phát hiện sau khi mua toàn bộ những thứ mà bản thân muốn, thì trong thẻ chỉ còn có ba mươi triệu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến những thứ vừa mua được, cô lại thấy vui vẻ trở lại.
Trong tất cả mọi thứ vừa mua, thì bộ dụng cụ làm bếp chính là thứ mà Sở Sở yêu thích nhất, bao gồm dụng cụ cất trữ, dụng cụ rửa, dụng cụ chế biến thức ăn, bộ đồ ăn, các thứ hương liệu. Dương nhiên giá không hề rẻ, tốn của cô tròn sáu mươi lăm triệu đồng liên bang.
Ngoại trừ đồ làm bếp, Sở Sở còn càn quét một lượng lớn vật dụng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, dương nhiên là không bao gồm rau củ quả, dù sao thì những thứ này trong siêu thị còn không có nhiều bằng trong không gian nữa, bởi vậy, cô mua đa số là một vài loại thịt và một ít gia vị, mấy thứ này đều là để chuẩn bị cho đợt tập huấn.
Ra khỏi siêu thị, Sở Sở vội vàng về nhà nấu cơm cho hai đứa nhỏ, chờ ăn cơm trưa xong cô còn phải đi dạy cho đầu bếp trong nhà hàng Mỹ Thực Ốc của Phương Tử Sênh làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh nữa, thời gian thật gấp gáp.
Trong lúc chờ tàu điện ngầm đến, cô bỗng nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình ở phía sau. Nhìn lại thì thấy đó là Phương Tử Văn, anh đang đứng phía sau, cách cô cũng không xa, đang di về phía cô.
"Phải về nhà à?" Phương Tử Văn đứng trước mặt Sở Sở, cười hỏi.
"Ừm... Đúng vậy." Sở Sở hồi hộp, nhỏ giọng trả lời, nói thật, dù cô và Phương Tử Văn đã biết nhau được một khoảng thời gian, nhưng cứ mỗi khi gặp anh, cô luôn cảm thấy có chút hồi hộp và bối rồi, không biết là có chuyện gì nữa.
"Để tôi đưa em đi, xe của tôi đậu ngay bãi đỗ xe siêu thị thôi." Phương Tử Văn nhìn khuôn mặt hồi hộp của Sở Sở, chậm rãi nói.
"Không sao đâu ạ, chỉ mất có mười phút ngồi tàu thôi."Sở Sở lắc đầu, khoảng cách gần như vậy, hơn nữa tàu điện ngầm cũng gần tới rồi, để Phương Tử Văn chở về vậy thì phiền anh ấy quá.
"Không sao, thật ra thì tôi đang định đến nhà em ăn chực đây." Phương Tử Văn nhíu mày, nghiêm túc nói.
Hả? Cái gì? Sở Sở lập tức mở to hai mắt, cô không nghe lầm chứ? Phương Tử Văn muốn đến nhà cô ăn chực ư? Chẳng lẽ anh chính là một tên háu ăn?
(khụ, không thể không nói rằng Sở Sở cô đoán đúng rồi đó)
Trong lúc Sở Sở đang quay cuồng suy nghĩ, một giọng nói ở bên cạnh chen ngang vào.
"Tử Văn, đây là ai vậy nha, giới thiệu một chút xem nào."
Sở Sở ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng cách đó mấy mét, cười lưu manh nhìn hai người họ.
Chậc chậc, cái người dịu dàng tươi cười đầy mặt kia vẫn là cậu ba nhà họ Phương, người luôn mạnh mẽ quyết đoán, ít nói ít cười trong truyền thuyết sao, thật muốn mấy tên kia đến đây mà nhìn xem cái gì gọi là thép cứng hóa chỉ mềm mà. Từ Mạc thầm nghĩ.
Phương Tử Văn lập tức quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo Từ Mạc.
Từ Mạc chẳng hề để tâm tới ánh mắt cảnh cáo của Phương Tử Văn, đi đến trước mặt, cười ái muội nhìn hai người bọn họ.
Sở Sở nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt người này, lập tức hiểu rằng có lẽ anh ta đang hiểu lầm gì rồi, mặt liền nóng lên, nhưng mà người ta không có nói gì hết, cô cũng đành phải vờ như không hiểu gì. Có điều người này là ai nhỉ? Sở Sở mang ý hỏi, nhìn về phía Phương Tử Văn.
Thấy ánh mắt không hiểu của Sở Sở, Phương Tử Văn nói: "Đây là Từ Mạc." Sau đó quay sang nói với Từ Mạc: "Vị này là Tư Đồ Sở Sở tiểu thư." Nhân tiện còn tặng kèm anh ta một ánh mắt xem thường.
"Xin chào, Sở Sở, à, tôi có thể gọi cô là Sở Sở chứ?" Từ Mạc cười xán lạn, vươn tay.
Tên cũng đã gọi luôn rồi, anh còn hỏi ý kiến tôi làm gì nữa? Sở Sở thầm châm chọc, rồi cũng cười vươn tay, "Xin chào! Từ tiên sinh."
"Gọi tôi Từ Mạc là được, không cần khách sáo như vậy đâu."
Cái này, Sở Sở hoàn toàn có thể xác định, người trước mắt cô đây là dạng chưa nói đã quen! Cô cười với anh ta, sau đó không lên tiếng nữa.
Nhưng mà đến khi Từ Mạc biết được bọn họ đang làm gì rồi, lập tức liền hối hận bản thân lúc đó nhịn không được mà chạy tới, anh có thể đoán trước cuộc sống tương lai nước sôi lửa bỏng của bản thân rồi.
Anh cười gượng kéo Phương Tử Văn đến một bên.
Không thể không nói Phương Tử Văn và Từ Mạc đứng cùng một chỗ quả là một cảnh đẹp, hai người đều thuộc loại hình cao to đẹp trai xuất sắc mỗi người mỗi vẻ, một người khí chất lạnh lùng, một người mặt mày vui cười có vẻ lưu manh, Sở Sở dám khẳng định, người đi ngang qua bọ họ 200% đều sẽ ngoái lại nhìn thêm.
Chờ Phương Tử Văn nói nhỏ với Từ Mạc xong, Sở Sở nhìn thấy Từ Mạc vẫy tay với cô, nói: "Tôi đi trước đây, tạm biệt." Nói xong không chờ Sở Sở trả lời đã dứt khoát xoay người đi luôn.
Chuyện gì thế này? Sở Sở có chút hỗn loạn, Từ Mạc xuất hiện quỷ dị, rời đi tiêu sái, quả thực chính là phủi tay chạy lấy người mà.
Lúc này, tàu điện ngầm đã tới trạm, Sở Sở cũng không cố làm cao, quay lại nói với Phương Tử Văn: "Vậy, không thì anh với tôi cùng nhau đi tàu điện ngầm cũng được, đường đi cũng không dài, lái xe cũng rất phiền toán, còn phải vòng qua bãi đỗ xe lấy xe nữa." Cô không hề quên anh đã nói là đến nhà cô ăn ké cơm.
Phương Tử Văn nghe vậy thì vừa lòng gật gật đầu, không chút do dự theo cô lên tàu.
Đối với việc Phương Tử Văn đến, A Hắc tỏ vẻ rất vui, bởi vì cuối cùng cũng có người lên mạng chơi game với nó, nhóc này luôn tỏ vẻ đắc chí tự đại về kỹ thuật chơi của mình, dùng lời nhóc hay nói, đó chính là cao thủ thường tịch mịch, mà có thể gặp được một kỳ phùng địch thủ, là việc may mắn nhất trong đời.
Tốc độ giao hàng của siêu thị vĩnh viễn đều nhanh như vậy, Sở Sở hướng dẫn người giao hàng bày biện đồ ở những chỗ bản thân đã thiết kế tốt, những vật không cần dùng nữa thì để vào phòng nhỏ hôm qua đã dọn, vật dụng hàng ngày và các loại thịt cũng được phân loại ngay ngắn.
Rất nhanh sau đó, nhìn phòng bếp đã sáng sủa hẳn lên, Sở Sở hài lòng nở nụ cười.
Buổi chiều còn bận việc, nên để tiết kiệm thời gian, Sở Sở định cơm trưa sẽ làm một món mặn một canh, món mặn sẽ là một món mới, lấy ý kiến của mọi người xem thế nào.
Thầm tính toán những nguyên liệu mà mình mua về hôm nay, Sở Sở nhanh chóng vạch ra thực đơn. Cô định sẽ làm thịt nướng và canh La Tống.
Hôm nay trong số đồ làm bếp mua về, có đầy đủ một bộ nồi, Sở Sở có muốn làm vài món một lúc cũng không thành vấn đề, chỉ cần tinh thần lực của cô chịu nổi là được.
Thịt nướng là món cần phải chú ý độ lửa và gia vị, để cho ngon miệng hơn, trước khi nướng còn phải ướp một lúc, Sở Sở lấy cả tảng thịt thú Kiaro vừa mua về ra, sau đó rắc gia vị đã trộn xong lên, lấy tay xát hỗn hợp lên thịt vài phút, sau đó đặt sang một bên năm phút, rồi phóng xuất tinh thần lực bao lấy tảng thịt một cách chặt chẽ, khiến gia vị và hương liệu từ từ ngấm vào từng thớ thịt.
Chờ thịt được ướp xong, Sở Sở nhanh chóng đem nó cho vào lò nướng mới mua, điều chỉnh nhiệt độ, sau mười lăm phút, cô tiếp tục lấy thịt ra phết thêm một lớp gia vị nữa. Bước này chủ yếu dùng nước tương và mật, sáng nay lúc cô đi mua hàng thì đúng lúc gặp được mật và sốt cà chua, lập tức mua một lúc mười chai, vốn là cô còn định mua nhiều chút, nhưng mà giá đắt không chịu nổi, còn về phần nước tương, cô vẫn chưa tìm được, nhưng có mua về một loại khác, gọi là sốt thịt nướng gì đó. Sở Sở phết lên toàn miếng thịt một lớp sốt thịt nướng, mật và dầu, dùng tinh thần lực khiến chúng dung hợp vào thịt nướng, sau đó tiếp tục cho vào lò. Chỉ mười lăm phút sau, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra từ trong lò, Sở Sở lò lấy thịt ra, chỉ thấy một tảng thịt nướng, màu sắng đỏ sậm óng ánh, mùi thơm mê người, nhìn đã chảy nước miếng.
Cùng lúc làm thịt nướng, Sở Sở cũng không quên chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, một bắp cải, 2 củ cà rốt, ba củ khoai tây, 4 quả cà chua, 2 cây cần tây, nửa cân thịt bò (*Ed: nguyên văn là thịt bò Tát Kéo Ha Kỳ gì đó huhu mình không tra được tên nó:((). Chờ nướng thịt xong, cô nhanh chóng rửa sạch thịt bò, cắt thành từng miếng cho vào nồi nước, nấu lửa to cho sôi, sau đó chỉnh lửa nhỏ hầm, rau dưa bên kia thì rửa sạch cắt khúc, dùng thêm một cái nồi khác, cho vào xào theo thứ tự, cuối cùng cho sốt cà chua, sau đó đổ toàn bộ rau củ vào nồi nước hầm thịt, thêm muối và các gia vị khác cho vừa miệng, tiếp tục nấu lửa liu riu trong nửa giờ nữa là xong.
Sở Sở lau mồ hôi trên trán, làm hai món này hao phí của cô kha khá tinh thần lực.
Lúc ăn cơm trưa, A Hắc và A Hồng ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, ánh mắt nhìn Sở Sở vô cùng sùng bái, đến mức cô có chút lâng lâng, còn Phương Tử Văn vẫn tiếp tục duy trì thói quen tốt ăn không nói chuyện của mình, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện tốc độ gắp thức ăn của anh tuyệt đối không hề chậm hơn hai nhóc kia là bao.
Cơm trưa xong xuôi, biết được Sở Sở đã bán đứt công thức bánh khoai lang và bánh đậu xanh, bây giờ sẽ đi chỉ đạo cách làm cho đầu bếp nhà người ta, Phương Tử Văn lập tức quyết định đưa cô đi, không cho phép Sở Sở từ chối. Cô nghĩ nghĩ, Mỹ Thực Ốc nằm trong khu nội thành trung tâm, đi tàu điện ngầm đến nơi cũng đã hơn bốn giờ, quá lãng phí thời gian, bây giờ có xe để đi nhờ đương nhiên cô mong còn không kịp nữa là, thế nên cô vui vẻ đồng ý.
"Nghe nói trường em sắp tập huấn, khi nào thì bắt đầu vậy?" Phương Tử Văn vừa điều khiển xe vừa hỏi.
Hả? Sở Sở nhanh chóng thu lại cái tay vừa định giơ ra sờ ghế ngồi trên xe bay, có chút xấu hổ trả lời: "Ngày mai ạ, tập huấn đến trước khai giảng một tuần mới xong." Tuy đang trả lời, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn vô thức quan sát bên trong chiếc xe, xe bay của Phương Tử Văn nhìn từ bên ngoài đã to hơn và hoành tráng hơn mọi chiếc xe mà cô đã nhìn thấy, vào bên trong rồi càng khiến mắt cô sáng ngời, ngoại trừ tàu điện ngầm ra, đối với phương tiện thay đi bộ duy nhất của tương lai này, cô đã có ý tưởng muốn mua cho mình một chiếc rồi.
"Vậy em đã chuẩn bị đồ đạc xong chưa?"
"Cũng gần xong ạ, đêm nay về tôi mới chỉnh trang thêm lần nữa, đồ đạc có hơi nhiều, hơn nữa nghe nói còn phải mang đồ làm bếp của bản thân theo." Sở Sở nghĩ đến việc bản thân phải mang theo đồ làm bếp là lại phát sầu, đống dụng cụ này lại không phải là một cành cây ngọn cỏ, muốn mang theo là mang theo được, cô làm sao mà mang theo nổi đến nơi tập huấn chứ.
Phương Tử Văn nhìn vẻ mặt buồn rầu của Sở Sở, liền trấn an, "Cứ từ từ thôi, đừng vội, kẻo bị bối rối lại quên đồ nhé." Tuy nói vậy, nhưng trong lòng anh lại thả lỏng, đối với việc lúc trước luôn do dự không biết nên tặng quà gì cho cô, nay đã có đáp án.
Sở Sở nặng nề gật đầu.
Vốn là lộ trình cần hơn bốn giờ đi bằng tàu điện ngầm, sau khi đổi thành đi bằng xe bay liền trực tiếp thu lại còn có nửa tiếng.
Đây là lần thứ hai Sở Sở đi đến địa khu trung tâm thành phố, có điều lần thứ nhất đến nơi này lại mang đến cho cô kí ức không bao giờ muốn.
Nhà hàng của Phương Tử Sênh tên Cả Đời Không Muốn Xa Rời, tọa lạc tại con đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố - đường Tử Tinh.
Lúc theo Sở Sở đi đến trước cửa nhà hàng, Phương Tử Văn bống ngây ra, anh đương nhiên biết nhà hàng Cảng Đời Không Muốn Xa Rời chính là do em trai thân yêu của mình xuất vốn gầy dựng, nhưng lại không ngờ rằng thì ra Sở Sở đã bán quyền tiêu thụ cho nó.
Sở Sở đã gửi tin nhắn cho Phương Tử Sênh ngay khi sắp tới nơi. Sau khi nhận được tin nhắn cậu liền lập tức ra chờ ở cửa.
Thấy Phương Tử Văn đứng bên cạnh Sở Sở, Phương Tử Sênh cũng ngẩn ra, vài giây sau mới xấu hổ chào, "Anh ba". Mà trong lòng cậu thì đang điên cuồng gào thét, đến cùng là có chuyện gì thế này? Anh ba nghiêm túc lạnh lùng của cậu vậy mà cũng có ngày đứng chung với con gái á! Cậu có bị hoa mắt không đây! Cậu phải về báo cho mẹ mới được!
Đây là? Phương Tử Văn là anh của Phương Tử Sênh á? Không trùng hợp đến vậy chứ?! Nhìn hai anh em trước mắt, Sở Sở bỗng nhiên cảm thấy duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu.
Phương Tử Văn nhìn qua là biết Phương Tử Sênh đang nghĩ gì, nhướng mày nói: "Chẳng phải hôm nay em có lớp sao, sao lại đứng ở đây?" Chủ động tấn công vĩnh viễn tốt hơn là bị động phòng thủ.
Phương Tử Sênh nghe vậy khuôn mặt liền nhăn nhó, "Ờm...à...anh à, anh có thể giả vờ như chưa gặp em được không TAT trăm ngàn lần đừng nói mẹ biết nha!" Chiều nay sau ba giờ cậu có lớp đàn tranh, nhưng mắc mớ gì cậu nhất định phải học đàn tranh chứ, nghĩ đến việc mỗi lần đều phải học chung với một đám con gái, trong lòng Phương Tử Sênh lại rỉ máu, nhưng lại không thể không đi, lệnh mẹ khó cãi nha!
"Em đoán xem?" Phương Tử Văn nhàn nhạt hỏi lại.
"Hôm nay em không gặp anh, anh cũng không gặp em." Phương Tử Sênh quyết đoán nói, trong lòng rỉ máu: trời ơi tâm hồn hóng hớt của cậu huhu TAT
Phương Tử Văn rốt cuộc không nói thêm nữa, Phương Tử Sênh lau mồ hôi, anh cậu không nói gì tức là đã đồng ý rồi.
Sở Sở đứng ở một bên càng nghe càng lúng túng, nhưng có thể thấy được tình cảm của hai anh em này rất tốt, điều này khiến cho một người mồ côi từ bé như co cảm thấy rất hâm mộ.
Kết thúc cuộc nói chuyện với anh mình rồi, Phương Tử Sênh quay lại nói với Sở Sở: "Tư Đồ tiểu thư, mời đi theo tôi, hôm nay làm phiền cô rồi, " sau đó nói với Phương Tử Văn: "Anh ba, ghé văn phòng của em ngồi một lát nha."
Lúc Khang sư phụ cả đời chưa bao giờ xa phòng bếp được thông báo là chiều nay sẽ có người đến dạy ông làm hai món ăn, tâm trạng liền trở nên xấu đi, đường đường là một đầu bếp cao cấp, lại đứng đầu cả một bếp lớn thế này, vậy mà còn phải đi học người khác, bị truyền ra ngoài chắc sẽ làm người ta cười rụng răng mất, lại nói, người dạy cũng chẳng phải là nhân vật cấp đại sư gì cho cam, thì lấy đâu ra tư cách mà khoa chân múa tay trước mặt ông chứ. Có điều người có tiền là ông chủ, ông chủ nói là mệnh lệnh, ông ta cũng chỉ có thể âm thầm bất mãn.
Cảm xúc bất mãn của Khang sư phụ lập tức đạt đỉnh điểm khi nhìn thấy Sở Sở đi theo Phương Tử Văn vào nhà bếp. Bởi vì người đến dạy ông ta hóa ra lại là một con nhóc!
Phương Tử Sênh dẫn Sở Sở đến trước mặt Khang sư phụ, giới thiệu: "Vị này là đầu bếp cao cấp của chúng tôi Khang Hữu, Khang sư phụ, hôm nay ông ấy là người sẽ học phương pháp làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh."
Sở Sở nhanh chóng gật đầu chào Khang sư phụ, đầu bếp cao cấp đó nha! Theo như lời Tiếu Minh Dụ, ngành đầu bếp của bọn họ phải học nhập môn ba năm mới có tư cách đi tham gia trại nhập giai đầu bếp, thế thì để lên đến trình độ cao cấp như thế này phải mất bao nhiêu thời gian cơ chứ!
"Vị này chính là Tư Đồ tiểu thư, món bánh khoai lang và bánh đậu xanh là do cô ấy sáng tạo ra."
Khang sư phụ nhìn Sở Sở, trong lòng khó chịu, gật đầu với Sở Sở bằng khuôn mặt không biểu cảm, thật ra ông ta luôn cảm thấy nghi ngờ về hai thứ bánh mà ông chủ nhà mình luôn miệng nhắc tới.