" Đại ca ở đâu nhỉ?" Ngồi ở vị trí dành riêng cho khách quý ở lầu trên Xuân Hương viện, Thụy Bích đưa mắt tìm kiếm khắp nơi trong số những người đã yên vị bên dưới, tìm một hồi vẫn không thấy bóng Tĩnh Thất đâu. Y lúc này lại lên tiếng hỏi: " Tỷ có nhìn thấy hay không?"
" Không thưa hoàng hậu, nô tỳ cũng không thấy ngài Tĩnh Thất trong số đó." Minh Tô lắc đầu nói.
Thụy Bích lại hướng đến mấy gian khác ở xung quanh và phía đối diện mình: " Còn những chỗ riêng cho khách thì sao?"
" Nô Tỳ cũng đã tìm rồi ạ."
" Không thể nào." Thụy Bích làm lạ, y trầm mặc suy nghĩ lại nói: " Chắc chắn là đại ca đã đi vào đây không sai, sao lại không thấy được."
" Có khi nào ngài ấy phát hiện ra chúng ta theo sau, thế nên đã âm thầm rời khỏi rồi không ạ?"
Tuy nghe Minh Tô nói cũng có lý, thế nhưng Thụy Bích lại chắc chắn hơn cả nguyên do đó lên tiếng: " Biết ta vào đây huynh ấy không nổi giận mà tìm đến thuyết giáo đã là may mắn, làm gì có chuyện bỏ đi chứ."
" Người nói không sai, nhưng đã tìm hết vẫn không thấy. Có khi nào chúng ta bỏ sót ở đâu không?"
" Cũng có thể..."
" Ngươi cũng có gan lắm."
Thụy Bích nghe giọng nói âm trầm mà bất chợt rùng mình, y vừa cảm thấy khí lạnh đến muốn đông cứng chân tay, thế nhưng người lại toát cả mồ hôi.
Minh Tô thì đã muốn chết đứng chẳng dám hó hé gì, Thụy Bích lúc này mới tự ép mình lấy hết dũng khí quay đầu lại. Y gượng cười trông gương mặt chẳng khác vừa ăn phải trái khổ qua đắng vẫn giả như không có gì: " Hoàng.... Hoàng thượng, n... người đến rồi a."
Thiên Vũ bận thường phục bạch y thay vì hoàng bào, hắn tựa lưng bên cửa khoanh tay phía trước. Hoàng đế khí khái như vậy nhìn Thụy Bích cười nửa môi nói: " Thụy Nhi xem ra rất thích náo nhiệt ở đây, vui vẻ như vậy?"
Thụy Bích nghe vậy liền lập tức phủ nhận: " Không có... tuyệt đối không có chuyện đó."
" Vậy sao?"
" Có lý do... Thụy nhi ở đây là có lý do, người nghe thụy nhi giải thích trước đi." Thụy Bích trong lòng thầm mắng, y không phải đã bảo bọn họ không được nói ra rồi sao, vậy mà chỉ chưa bao lâu đã bị hoàng thượng tóm gọn rồi.
Xem chừng ra đã biết được trong đầu y đang nghĩ gì, Thiên Vũ đi lại ôm mạnh lấy eo Thụy Bích sát vào người mình. Hắn cười thế nhưng chẳng khác muốn kẻ khác phải lạnh sống lưng: " Ngươi cho rằng chúng có gan giấu không bẩm báo lại cho ta sao, vẫn còn muốn trốn tội à?"
Thụy Bích giọng oán trách: " Ngay cả việc Thụy nhi bảo đừng nói lại cũng báo cho người... a!"
" Thụy nhi." Vuốt ve sống lưng Thụy Bích qua lớp y phục, còn cảm thấy cả y rùng mình run lên một chút, Thiên Vũ nhếch môi cười: " Có phải đã quên mất làm sai sẽ bị phạt thế nào rồi, có cần ta giúp ngươi nhớ lại không?"
" Khoan... người nghe Thụy nhi nói trước đi, thật là có lý do mà."
Không cần để ý đến lời của Thụy Bích, Thiên Vũ lại đưa mắt nhìn qua Minh Tô. Hắn lạnh giọng: " Ra ngoài."
" Nô tỳ lập tức đi ngay." Minh Tô nhận cái liếc mắt của Thiên Vũ thì tay chân luống cuống, nàng không dám chần chừ chạy đi mà không có gan nhìn lại.
Thiên Vũ một tay giữ cứng đầu ép y ngước mặt lên làm Thụy Bích phát hoảng, tuy gian phòng này có ngăn cách nhưng ở phía đối diện vẫn có thể nhìn lại đây. Thụy Bích lúng túng lên tiếng giải thích: " Hoàng thượng hiểu lầm rồi, ta… ta là vì thấy đại ca nên ta mới theo vào mà... không phải như những gì người nghĩ đâu."
" Ta biết." Thiên Vũ dịu giọng, tuy miệng nói thế nhưng hắn vẫn hôn xuống môi y, dùng lưỡi lướt qua hàm răng cắn chặt muốn từ chối của Thụy Bích khiếu khích muốn đi vào. Rất nhanh Thụy Bích đã không chịu nổi khiêu khích của Thiên Vũ, y ngoan ngoãn nghe lời hé miệng để hắn đưa lưỡi vào trong.
" Ùm..." Chưa bao giờ phản kháng thành công, Thụy Bích đành tuân theo để hắn dày vò quấn chặt cái lưỡi nhỏ của mình. Chợt nhận ra Thiên Vũ luồn tay vào trong y phục, Thụy Bích mới vội vàng cố thoát ra cái hôn của hắn: " Ừm... khoan... hoàng thượng, đợi một chút."
Thiên Vũ gương mặt tựa như vẫn chưa cảm thấy hài lòng chỉ với nụ hôn vừa rồi, hắn giọng có vẻ bất mãn nói: " Làm sao?"
" Cái đó... chỗ này không được." Thụy Bích sợ mình từ chối quá rõ ràng sẽ khiến Thiên Vũ khó chịu, như vậy hắn còn có thể đè y xuống luôn không cần suy nghĩ. Thụy Bích đỏ mặt, y cúi đầu nhỏ giọng: " Đợi… đợi sau khi về cung có được không?"
Nhìn mặt Thụy Bích xấu hổ ngượng ngùng, cố gắng lắm mới nói ra được mấy lời như vậy. Thiên Vũ nghĩ rồi mới chịu buông tha mà khẽ tiếng bên tai y: " Được rồi, ta cũng không muốn ôm Thụy nhi ở những nơi như thế này."
" Haa..." Thụy Bích thở ra một hơi nhẹ nhõm, y vừa được buông ra đã vội chỉnh lại y phục của mình: " Vừa rồi thật bị người dọa chết mất, Thụy nhi chỉ không ngờ đại ca lại đến kỹ viện nên mới đi theo vào trong thôi mà."
" Hắn đến là theo lệnh của ta." Thiên Vũ bình tĩnh nói.
" Sao cơ?" Thụy Bích ngạc nhiên ngước đầu nhìn hắn: " Người ra lệnh cho đại ca đến đây?"
" Cũng không hẳn là như vậy." Nhìn Thụy Bích biểu hiện không hiểu, Thiên Vũ chỉ mỉm cười rồi đi lại gần hơn gác lầu nhìn xuống bên dưới. Hắn trầm giọng: " Cứ tiếp tục xem đi, phần còn lại giao lại cho đại ca của ngươi là được rồi."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Có ai không, thả chúng ta ra ngoài." Lý Chi đập mạnh vào cửa la lớn đến khan tiếng mà vẫn không có ai đến, nàng thế nhưng cũng không chịu bỏ cuộc mà cứ la hét mãi.
Ôn Như thì chẳng có chút sức lực tựa mình bên giường, nàng tựa như không có hơi sức mà khẽ gọi ra tiếng: “ Lý Chi.”
" Tiểu thư?"
Ôn Như nói: " Em đừng gọi nữa, nơi này chỉ có người của chúng. Em gọi thêm cũng không có lợi gì, tốn công vô ích."
" Nhưng..." Lý chi còn định nói biết đâu sẽ có người nghe thấy, nghĩ lại thì mình la lớn từ lúc bị bắt đến giờ cũng không có kết quả mới chịu thôi. Lý Chi lo lắng đi đến ngồi bên cạnh Ôn Như: " Tiểu thư thế nào rồi, vẫn không cảm thấy tốt hơn chút nào sao ạ?"
Ôn Như nhẹ lắc đầu: " Thứ thuốc chúng ép ta uống trước đó, khiến cơ thể bị mất hết sức lực để không thể phản kháng hay bỏ trốn được."
" Nơi này là kỹ viện mà, nếu không thể thoát ra được... em sợ... em sợ tiểu thư." Lý Chi run giọng.
" Hiện chúng ta vẫn an toàn, ta lại lo cho vị cô nương đó hơn. Sợ rằng cô ấy đã bị mang đi để ra giá..."
Lý Chi bây giờ mới nhớ đến cô gái kia, là một cô nương rất xinh đẹp có làn da ngâm đen cùng mái tóc xoăn dài bị bọn người đó bỏ trong bao. Ban đầu cô ta còn ở cùng với họ, nhưng mới vừa rồi lại bị vài người đến mang đi mất. Lý Chi nói: " Cô ta cũng bị cho uống thuốc, cho dù tỉnh lại đi nữa chắc là không có sức phản kháng rồi. Em xem bề ngoài cô nương đó, hình như không phải người Vương Lân."
" Đừng nói đến việc đó nữa.” Ôn Như nói: “ Nếu bọn người kia có quay lại cũng sẽ muốn chú ý đến ta, em lựa lúc thích hợp mà chạy đi. Em nếu thoát được liền lẫn vào trong đám đông khách nhân ở nơi này, như vậy cho dù bọn họ muốn bắt người chắc chắn cũng sợ kinh động đến nhiều kẻ khác."
Lý Chi vừa nghe đã nói vội: " Vậy còn tiểu thư thì sao, em đâu thể bỏ người lại đây chứ."
" Ta bây giờ cùng lắm chỉ có thể di chuyển được vài bước, đã không có cơ hội rồi.” Ôn Như mỉm cười nói: “ Đừng lo cho ta, em thoát được rồi thì gọi người đến, có khi sẽ cứu được cả ta."
" Tiểu thư nói dối." Lý Chi siết tay Ôn như: " Ngay cả quan phủ cũng tiếp tay cho chúng, làm gì có ai có thể giúp được nữa chứ. Người rõ ràng muốn lừa em trốn khỏi một mình, em không đi đâu."
" Em nghe ta nói, nếu có thể thoát được hãy đến phủ đại học sĩ tìm Khương tiểu thư."
Lý Chi tỏ vẻ ngạc nhiên: " Phủ đại học sĩ?"
" Đúng vậy, nói chuyện này lại với Khương tiểu thư, cô ấy chắc chắn có thể giúp được."
" Nhưng… nhưng mà…"
" Ta không có lừa em, tin ta đi. Nếu em không thoát ra được, lúc đó lại càng không có chút hy vọng nào." Tuy nói là vậy nhưng Ôn Như tự hiểu được cho dù Hạ Uyên thật sự đến cứu chỉ e không kịp, nhưng ít nhất Lý chi vẫn có thể được nàng ta bảo vệ.
" Lạch cạch."
Nghe tiếng ổ khóa ngoài cửa vang lên Ôn Như vội hối: " Nhanh lên, trốn vào một góc đi."
" Tiểu thư..."
Thấy lúc này không thể cứ kéo dài thời gian, Ôn Như nghiêm mặt tức giận với Lý Chi nói: " Em không nghe lời của ta nữa sao?"
" Em..." Lý Chi nghe theo vội nép phía sau tấm màn, nhưng lại không hề có ý muốn chạy đi như lời Ôn Như, cho dù biết cũng sẽ bị bắt lại nhưng nàng không thể bỏ Ôn Như một mình.
Tay run run cầm chiếc bình hoa đợi người mở cửa, Lý Chi vừa nghe tiếng bước chân đi vào thì lao ra muốn ném bình hoa vào đầu kẻ kia: " Các ngươi chết hết đi."
" Lý Chi, mau ngừng tay."
Vừa nghe tiếng ngăn cản của Ôn Như, Lý Chi chưa kịp làm gì đã bị người khống chế. Chiếc bình rơi vỡ, tay bị khóa phía sau, Lý Chi không nhìn thấy kẻ kia mà la lớn: " Buông ra, đừng có động vào tiểu thư của ta, nếu không có làm ma ta cũng không tha cho các ngươi."
" Lý chi, em không được nói bậy, không phải vậy đâu." Ôn Như vẻ mặt vẫn còn mang chút ngạc nhiên.
Kẻ kia cũng trầm giọng lên tiếng: " Ta có nói sẽ hại tiểu thư của ngươi sao?"
Nghe giọng nói trầm ấm của nam nhân phía sau mình, Lý Chi còn đang không biết ý hắn là ai thì lại thấy Ôn Như cố bám trụ vào thành giường, nàng cố sức đứng lên lại nói: " Tĩnh Thất đại nhân, sao ngài lại ở đây?"
" Tĩnh Thất đại nhân?"