" Hoàng hậu, thật ra vừa rồi vương gia đến gặp hoàng thượng là vì..."
" Minh Tô tỷ tỷ." Thụy Bích Không nhìn mà cắt lời Minh Tô, y có vẻ mệt mỏi ngồi xuống giường nói: " Ta muốn yên tĩnh một chút, tỷ để ta một mình có được không?"
" Nhưng hoàng hậu..."
" Xin tỷ...” Thụy Bích gượng cười: “ Ta không muốn khiến tỷ phải nhìn thấy mình lúc này đâu."
Minh Tô vì giọng nói cùng ánh mắt của Thụy Bích tình cờ lướt qua nàng mà lo ngại, y có nhiều lúc trở nên khác lạ, lạ đến mức cho dù là chính nàng phục vụ bên cạnh đã lâu cũng không thể nào hiểu được. Minh Tô đành lên tiếng nói: " Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ cáo lui."
Đợi khi Minh Tô đã rời khỏi Chương Long điện Thụy Bích mới thả lỏng người hơn, y im lặng cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì. Thật lâu sau đó đôi bàn tay nhỏ chợt siết chặt lấy vạt áo của chính mình, Thụy Bích nghẹn giọng: " Cảm giác khó chịu này là gì chứ?"
Đây là việc mà y muốn hắn làm... y chính là người muốn hoàng đế suy nghĩ lại chuyện từ chối lập phi. Tất cả đều là vì ý muốn của Thụy Bích, thế nhưng chính y như lúc này lại là sao chứ?
" Ta không sao... ta có thể chịu được, chỉ cần được ở bên cạnh hoàng thượng ta sẽ không quan tâm người có phi tử, cũng không quan tâm người có thật sự yêu ta."
Thụy Bích tự nhủ, y đã từng trải qua những thứ này. Hai đời thậm chí còn chưa từng nhận được sự quan tâm của hắn, hiện tại chỉ mới như vầy thì đã tính là gì chứ? Nếu giống như bây giờ cũng đã sao chứ, chỉ cần y cố gắng chịu đựng, cố gắng nhẫn nhịn...
" Roẹt."
Thụy Bích giật mình nhìn tay mình siết đến một mảnh y phục tím bị xé rách, trong mắt y chứa đầy sự kinh ngạc vì hành động vô thức của bản thân. Y không dám tin mà run giọng: " Ta... ta làm sao lại như vậy?"
Một chút hoang mang không hiểu rõ, Thụy Bích lo lắng thả rơi mảnh y phục tím bị mình xé rách rơi trên đất. Vừa lúc này lại bắt gặp hình ảnh phản chiếu gương mặt của bản thân trên gương ở phía xa, Thụy Bích nghiến chặt răng, y lạnh giọng: " Đây là ta sao?"
Thụy Bích đứng lên, y chậm đi đến gần chiếc gương hơn, nhìn thấy sự xấu xí của mình hiện lên bên trong đó. Là tức giận cũng là đố kỵ hiện lên cũng thật rõ rệt: " Đây là ta sao? Thật sự… chính là ta sao?"
Thụy Bích đột nhiên tức giận, y hất đổ gương cùng tất cả vật dụng trên bàn rơi xuống đất. Thụy Bích lớn tiếng: " Ta lý ra không nên trở thành thế này... ta tại sao lại trở thành con người giống như vậy?"
" Bởi vì đó mới là con người thật của ngươi."
Thụy Bích giật mình, y xoay người lại thì đụng phải Thiên Vũ đứng ngay sau mình. Thụy Bích hoảng sợ mất thăng bằng ngã ra sau, như vậy liền được hắn nhanh tay đỡ lấy eo mình kéo người lại. Mái tóc được buộc lên đơn giản bị rơi xuống phủ ngang lưng, Thụy Bích giọng ngạc nhiên: " Hoàng thượng?"
" Thụy nhi."
Thụy Bích không nghĩ hắn lúc này lại trở về, y giọng ngập ngừng: " Người... tại sao lại..."
" Tại sao lại ở đây sao?" Thiên vũ nói thay lời y, hắn sau đó nhìn xuống gương mặt đang chứa đầy sự ngạc nhiên, cùng lo lắng của Thụy Bích mà nâng khóe môi: " Vì có một con thú nhỏ đang cảm thấy không vui ở đây, thế nên rất cần được ta chăm sóc."
" Người..."
" Tức giận, cùng khó chịu?” Thiên Vũ liếc mắt nhìn lướt qua những đồ vật bị hất đổ rơi trên đất, hắn trầm giọng hỏi: “ Ngươi có biết vì sao bản thân mình lại cảm thấy như vậy hay không?”
" Thụy nhi không có." Thụy Bích né tránh, y đẩy Thiên Vũ muốn thoát ra thì lập tức bị hắn ôm càng chặt hơn: " Hoàng thượng...?"
" Từ khi ngươi vẫn chỉ là một hài tử ngây ngô đơn thuần, dễ dàng bị dỗ ngọt chỉ bằng một mẫu bánh. Ta từng ngày từng ngày một nhìn thấy ngươi trưởng thành hơn, ngươi bắt đầu đã không còn ý nghĩ chỉ cần ở bên cạnh ta đã là đủ." Thiên Vũ đều giọng nói.
Thấy Thụy Bích lo lắng xoay đầu đi muốn né tránh thì hắn càng thêm hứng thú, Thiên Vũ dùng tay nâng gương mặt y lên rồi cúi người thật gần: " Ngươi cảm thấy tức giận khi có một kẻ nào đó xuất hiện và có thể ngáng chân ta, bây giờ ngươi lại đang cảm thấy sợ hãi chính mình, khi nhận ra bản thân đang dâng lên sự căm ghét với bất kỳ ai, bất cứ kẻ nào có thể xuất hiện bên cạnh ta sau này."
" Không..."
Thiên Vũ lại nói: " Đừng trốn tránh con người thật của mình, ngươi phải chấp nhận nó."
" Thụy nhi không phải như vậy... tất cả đều là vì mớ ký ức hỗn loạn này." Thụy Bích lớn tiếng cũng không biết vì sao mình lại bật khóc: " Nếu chưa từng nhớ lại thì đã không trở nên như vậy, Thụy nhi không giống như trước kia là một tiểu hài tử đơn thuần mà người yêu."
“ Tại sao chứ?” Thụy Bích lắc đầu: “ Tại sao cứ phải là một con người tàn độc như vậy… có thể dễ dàng căm ghét một ai đó và làm tổn thương họ..."
“ Thụy nhi…”
Thụy Bích siết lấy y phục của Thiên Vũ: “ Ta không còn là Thụy Bích mà người vẫn luôn yêu thương, không ngây ngô lương thiện… ta chính là dễ dàng căm hận một người, dễ dàng muốn giết chết bọn họ khi nghĩ đến người sẽ bị cướp mất, ta không phải…”
“ Thụy nhi.” Thiên Vũ gắt giọng, hắn lớn tiếng nói: " Người ta yêu không phải một tiểu hài tử ngây ngô hay một con người chứa đầy nỗi thù hận, mà đơn giản chỉ là ngươi mà thôi."
" Người nói dối..."
" Ta nói dối sao?"
Thụy Bích dùng hết sức lực mình có đẩy ra bờ ngực của Thiên Vũ, y nghẹn giọng trong tiếng khóc: " Ta biết tất cả... ta đã ước rằng mình chỉ là một Thụy Bích của 15 năm qua ở bên cạnh người, nhưng tất cả đều không phải như vậy. Người hoàng thượng yêu không phải là ta..."
" Ý của ngươi là gì?"
" Nếu hoàng thượng không biết mình đã từng sống qua một đời." Thụy Bích cắn vành môi mình, rất lâu sau đó y mới có thể nói: “ Nếu hoàng thượng chưa từng biết đến một Thụy Bích đã chết dưới kiếm của mình như thế nào... người sẽ thật sự chú ý đến Thụy nhi sao?"
Chờ đợi không nhận được câu trả lời, Thụy Bích đau đớn cố nén lại nước mắt cũng không thể, y lại nói: " Hoàng thượng không biết… lúc đó người vẫn sẽ chỉ là một nhị hoàng tử chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của một kẻ như..."
" Ngươi nói không sai.” Thiên Vũ cười lạnh, hắn nhìn Thụy Bích nói: “ Nếu không có những ký ức đó ta sẽ vẫn chỉ là một tên hoàng tử kiêu ngạo không biết gì cả, ta cũng sẽ luôn tự cho mình là đúng, ngay cả ngôi vị hoàng đế của bản thân cũng phải đánh đổi bằng sinh mạng của ngươi. Nhưng như vậy thì đã sao...?"
" Hoàng thượng..."
" Đó là lý do vì sao ta trở lại cuộc sống này không phải?" Thiên Vũ chợt thở dài, hắn đưa tay lướt qua trên mặt Thụy Bích mà dịu dàng nói: " Thụy nhi, trên đời này mấy ai có được cơ hội để sửa đổi lại cuộc đời của mình đây?”
“ Và nếu như đã có được cơ hội này, ta lại tiếp tục phạm vào những sai lầm trước kia của mình. Như Vậy không phải ta thật sự là một tên ngu ngốc nhất thế gian hay sao?"
" Nhưng..." Thụy Bích ấp úng cúi đầu: " Nhưng... nếu Thụy nhi không nhớ lại... nếu Thụy nhi chỉ như vậy sống đến hết đời này... hoàng thượng thật sự cho rằng Thụy Bích của đời này chính là ta hay sao?"
Thiên Vũ ngạc nhiên vì câu hỏi của Thụy Bích, hắn cũng đã từng rất nhiều lần tự hỏi mình, Thụy Bích có thật sự là người mà hắn yêu. Là Thụy Bích hai đời vì hắn toàn tâm toàn ý hy sinh tất cả, là Mạn Hoa đã từng cùng hắn có cuộc sống bình dị tại ngôi nhà tranh, là người đã đánh đổi đôi mắt để hắn lại nhìn thấy ánh sáng vạn vật, hay chỉ là một Thụy Bích ngây ngô đơn thuần không hề biết bất cứ chuyện gì?
Thụy Bích lại nói: " Người mà hoàng thượng yêu có thật sự là ta hay không, là ta đang đứng trước mặt người, hay là con người khác trước kia của Thụy nhi, một tiểu tử ngây ngô không hiểu chuyện đời chỉ biết dựa dẫm vào hoàng thượng... chờ được người che chở và bảo vệ?"
" Thụy nhi..."
" Ta không hiểu người và cũng không thể hiểu được chính mình, không muốn bất cứ ai kể cả chính bản thân ta cản trở đế nghiệp của hoàng thượng, nhưng lại càng không muốn người nhìn ai khác ngoài ta mà thôi."
Thụy Bích chủ động tiến vào lòng ngực hoàng đế mà ôm lấy hắn: " Thụy nhi không muốn và căm ghét phải chia sẻ cái ôm ấm áp của người cho kẻ khác, ta đã không còn là một Thụy Bích đơn thuần, cũng không phải là Thụy Bích có thể nhẫn nhịn chịu đựng tất cả thương tổn vì lợi ích của người nữa.”
“ Ai cần biết đất nước này trở nên thế nào chứ... cái gì là chính vụ, cái gì là hoàng tự ta đều không muốn quan tâm đến. Thụy nhi chỉ muốn hoàng thượng, người là của riêng mình ta mà thôi."
Thụy Bích cứ như vậy ôm cứng Thiên Vũ mà rơi nước mắt, y giọng oán trách nói: " Tất cả đều là lỗi của người... nếu hoàng thượng cứ như trước kia chán ghét ta, chưa từng quan tâm đến ta. Nếu người chưa từng để ta quen với hơi ấm cùng sự yêu thương của mình, thì Thụy nhi đã không như lúc này… không buông ra được. Thật sự, rất rất khó chịu..."
" Ngươi thật là..." Thiên Vũ nâng khóe môi đắc ý, hắn nói: " Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi?"
" Hoàng thượng.... a." Thụy Bích đột nhiên bị Thiên Vũ nâng lên rồi ném đến trên giường, y chưa kịp định thần đã thấy hắn đang cởi ra ngoại y của mình. Thụy Bích giật mình ngạc nhiên nói: " Hoàng... người muốn làm gì?"
“ Cứ luôn miệng nói cái gì là chỉ cần là nhi tử của ta thì sẽ chấp nhận... những lời như vậy mỗi khi nghe thấy đều chỉ khiến ta tức giận, đến chỉ muốn ngay lập tức đè ngươi xuống, để cái đầu nhỏ của ngươi không thể tiếp tục có những loại suy nghĩ đó nữa."
" A... việc... việc đó. Hoàng thượng..."
Áp người xuống giường, nhìn gương mặt đầy nước mắt lại vừa xấu hổ đỏ bừng của Thụy Bích. Hoàng đế nhếch môi cười nói: " Nhưng so với những lời nói vừa rồi của Thụy nhi, lại càng khiến ta khó kiềm chế được muốn khiến ngươi phải trên giường rên rỉ bên tai, cầu xin ta đừng nhìn bất cứ kẻ nào khác ngoài ngươi."