Trong lòng hắn đang dâng lên sát khí, hắn muốn chém, muốn giết kẻ đó. Kẻ đang ở Trữ Lan cung này, người hắn hận đến thấu xương tủy.
Trên tay là thanh kiếm còn vương đầy máu tươi, Thiên Vũ từ từ tiến vào trong Trữ Lan cung.
Căn phòng tưởng chừng xa hoa lộng lẫy đối với một kẻ là ái nhân của hoàng đế như y, thế mà lại lại tối tăm mờ nhạt, khắp lối đi và không gian phòng không có bất cứ một vật dụng nào ngoài một chiếc giường. Khung cảnh ảm đạm như thế lại có mấy phần quen thuộc, tại sao khi nhìn thấy nơi này hắn lại nhớ đến lúc mình còn ở trong căn nhà tranh đó.
Mắt Thiên Vũ hướng mắt đến thân người tiều tụy bận một bộ y phục đơn bạc màu trắng, tuy rằng đối mặt với nhau nhưng y lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Thụy Bích ngồi trên nền đất đầu tựa bên giường, mái tóc đen dài buông xõa vương trên người chạy dài xuống chân, cùng với một dải băng bịt mắt trắng che khuất đi một phần gương mặt trắng bạch không chút thần sắc của mình.
Nghe tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, Thụy Bích không động, cũng không muốn động mà lên tiếng: " Loan nhi, ta chẳng phải đã nói không muốn bị làm phiền?"
Không nghe tiếng trả lời, cho rằng Loan nhi đang sợ sẽ bị Thiên Uy trách tội, Thụy Bích lại nói tiếp: " Ngươi không cần lo, nếu hoàng thượng có trách tội xuống thì cứ nói ta không muốn ngươi hầu hạ. Làm ơn để ta một mình, được chứ?"
Bước chân vẫn cứ mỗi lúc một tiến gần hơn, y nhận ra điều gì không đúng, tiếng bước chân nặng nề này không giống như của cung nữ Loan nhi. Thụy Bích liền động người, y lấy tay chống thân mình bám theo cạnh giường đứng dậy: " Ngươi... không phải Loan nhi?"
Người kia vẫn không trả lời, tiếng bước chân cũng đã ngừng lại ở rất gần. Thụy Bích đoán người kia chắc là đã đứng ngay trước mặt mình mà vẫn không lên tiếng, y cảm nhận được sát khí của đối phương khi nhìn mình. Thụy Bích không hề tỏ ra sợ hãi, y vững bám lấy cạnh giường đứng thẳng người hỏi lại một lần: " Ngươi là ai?"
" Ngươi nói xem ta là ai."
" Ngươi..." Người này... giọng nói này.
Cơ thể Thụy Bích run lên, y chỉ một chút nữa là hoảng sợ đến té ngã xuống. Thụy Bích làm sao có thể không biết, giọng nói của người mà y ngày đêm đều mong nhớ, làm sao y có thể không nhận ra.
" Nhị hoàng..." Đôi môi nhợt nhạt muốn nói thì ngừng lại, y cố giữ bình tĩnh lên tiếng: " Không, phải nên gọi là Đông Vương điện hạ."
" Thế nào?" Nhìn thấy dáng vẻ run sợ của Thụy Bích khi nhận ra hắn là ai khiến Thiên Vũ cảm thấy khinh thường, hắn khóe môi kéo lên cười chế nhạo: " Không ngờ lại là ta?"
" Người... đã thoát được." Thụy Bích trong giọng nói pha một chút âm run, không biết được là vì y đang sợ hãi, hay là vì không kìm nén được cảm xúc trong lòng.
Thiên Vũ chẳng muốn tốn thời gian đôi co với kẻ trước mắt, hắn thô bạo nắm lấy mái tóc đen của Thụy Bích kéo mạnh ra sau: " Ngươi câm miệng cho ta."
" A..."
Thiên Vũ gắt giọng: " Ngươi nói, Hạ Uyên đang ở đâu?"
Thụy Bích ngập ngừng suy nghĩ, không thể để cho người này biết Tiêu Lũy và Hạ Uyên đã phản bội hắn, cùng nhau bỏ trốn. Cũng không thể nói cho hắn biết họ là vì lời cầu xin của y mới quyết định quay trở về hoàng thành kịp lúc cứu được Tĩnh Thất. Hai người họ nên có một cuộc sống tốt, không thể để bị Thiên Vũ bắt lại.
Thụy Bích chậm nói: " Hạ Uyên, cô ấy đang đang ở... Vịnh Chi thôn."
" Vịnh Chi thôn?" Thiên Vũ lập lại một lần như đã biết, hắn thế nhưng trong lòng càng mong đợi cũng càng sợ hãi, một lúc sau đó mới có thể lên tiếng hỏi: " Mạn Hoa... còn Mạn Hoa thì sao?"
" Mạn Hoa?"
" Phải, nói cho ta biết các ngươi đã giấu y ở đâu?" Nhìn thấy sắc mặt có thay đổi lớn của Thụy Bích khi nghe hắn nhắc đến Mạn Hoa, càng khiến Thiên Vũ sợ hãi, hắn kéo mạnh nắm tóc của Thụy Bích trong tay mình mà lớn tiếng: " Ta bảo ngươi nói."
" Ư..." Thụy Bích đau không kêu ra tiếng, y cắn chặt môi mình đến rướm máu. Sau một thoáng chần chừ Thụy Bích hé môi nói: " Người đó... cũng đã chết rồi."
" Chết rồi?" Hai mắt trợn lớn, bàn tay nổi gân xanh siết chặt lấy thanh kiếm trong tay. Thiên Vũ không thể nào kiềm chế được cơn khát máu lúc này của mình, hắn đột nhiên ngước cổ cười như phát điên: " Ha ha ha... chết rồi, y chết rồi."
" Ta..."
" Thụy Bích, ngươi giỏi lắm. Cuối cùng rồi ngươi cũng thành công phá hoại cuộc đời ta, giết chết người mà ta yêu nhất trên đời." Mạnh tay ném Thụy Bích lên giường, Thiên Vũ nén lại cơn phẫn nộ đang xâm chiếm đầu óc. Hắn đưa kiếm về phía y mà lạnh giọng: " Nói đi, ngươi muốn chết theo cách nào, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện."
" Chết theo cách nào?" Thụy Bích ở trên giường chật vật bò dậy, mái tóc đen dài tán loạn phủ trên đệm giường. Y cong khóe môi cười nhạt: " Không cần phải như vậy, ta đã đoán trước sẽ có ngày này."
" Ngươi nói cái gì?"
" Chết trong tay của người, ta không còn gì để nói."
" Ngươi đã biết mình sẽ có ngày này, chết trong tay của ta?" Thiên Vũ đôi mắt đỏ ngầu tựa như dã thú đang bị thương đau đớn đến không chịu nổi, hắn căm hận nhìn người trước mặt mà rống lên: " Được, ta cho ngươi được toại nguyện."
Thụy Bích cảm nhận được tiếp theo xảy ra chuyện gì, y không sợ hãi cũng không né tránh. Cơ thể yếu ớt không hề cử động, cứ như vậy mà chờ đợi.
Thiên Vũ vung kiếm thẳng tay đâm xuyên qua ngực Thụy Bích, máu tươi vẫn còn cảm giác ấm nóng một chút trên vương tay mình. Một kiếm này của hắn lấy lại tất cả những gì Thụy Bích đã làm trước nay, y chính là kẻ chạy theo vinh hoa và địa vị, tiếp tay cùng Thiên Uy ám hại hắn.
Thiên Vũ nghiến răng căm hận nhìn màu đỏ giữa ngực Thụy Bích từ từ lan ra nhiễm đỏ y phục trắng, hắn đã hoàn toàn quên mất một tiểu tử ngây ngô đã từng luôn từ phía xa nhìn đến chỗ mình.
Thiên Vũ chỉ còn nhìn thấy một kẻ đã quay đầu với hắn, ám hại hắn, cũng vì kẻ này hắn mất đi người mình thương yêu nhất, chính kẻ mà hắn thù nhất, hận nhất. Chỉ khi chính tay mình đâm một kiếm này, chính tay giết chết y mới khiến hắn hả lòng căm giận.
Một dòng khí nóng tanh tưởi tràn ra khóe môi, Thụy Bích cảm thấy đau nhói ở ngực. Nhưng nỗi đau này có là gì so với những đau khổ mà trước đây y phải chịu, so với điều đó thì đau đớn bây giờ không hề đáng là gì cả.
Thiên Vũ mạnh tay rút lưỡi kiếm đâm xuyên qua người Thụy Bích kia, y lập tức phun ra ngụm máu tươi rồi ngã xuống giường. Cho dù đôi mắt không thể nhìn thấy đi nữa, Thụy Bích cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Thiên Vũ lúc này.
Y chết rồi thì hận thù trong lòng hắn cũng sẽ tan biến, chết trong tay hắn có lẽ đã là một kết thúc tốt nhất mà Thụy Bích tự đặt ra cho bản thân mình.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Vương gia ngừng tay." Tĩnh Thất vội vã chạy đến Trữ Lan cung, vừa thấy Thiên Vũ vung lên kiếm thì vội la lớn ngăn cản, thế nhưng lúc này đã không còn kịp nữa: " Không... không được."
" Tĩnh Thất?" Rút lại kiếm vương đầy máu, Thiên Vũ nhìn về phía Tĩnh Thất vừa chạy đến lại lên tiếng hỏi: " Ngươi không canh chừng Thiên Uy, tại sao lại đến đây?"
" Thụy Bích." Không trả lời câu hỏi của Thiên Vũ, Tĩnh Thất chạy đến đỡ Thụy Bích dậy. Hắn sắc mặt tái nhợt vừa hoảng sợ vừa không biết nên làm thế nào với vết thương trên ngực y, Tĩnh Thất lúc này chỉ có thể dùng tay chặn lại với suy nghĩ cầu mong vết thương đừng chảy máu nữa: " Thụy Bích, ngươi sao rồi?"
Nghe thấy tiếng của người vừa đến, Thụy Bích mỉm cười mấp máy đôi môi vương đầy máu: " Tĩnh Thất?"
" Là ta, Thụy Bích." Tĩnh Thật giữ chặt vết thương của Thụy Bích, hắn như sắp phát điên rồi: " Ta đã biết tất cả, ngươi không thể chết có biết không? Tuyệt đối không thể chết."
" Ta... xin lỗi." Thụy Bích cố gắng đưa tay đặt lên bàn tay Tĩnh Thất đang giữ trên ngực mình: " Ta thật... thật xin lỗi huynh."
" Thụy Bích."
Nghe hắn gọi tên mình, Thụy Bích gượng cười: " Hai đời, đã hai đời."
" Hai đời?" Tĩnh Thất không hiểu y đang nói gì, hơn nữa lúc này hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy ngoài vết thương trên ngực Thụy Bích.
" Đã lâu như vậy, thế nhưng ta vẫn chưa... vẫn chưa có cơ hội gọi huynh... đại ca."
" Thụy Bích." Nghe hai tiếng gọi này khiến lòng Tĩnh Thất đau như cắt, hắn kiềm chế lại nói: " Đệ gắng gượng một chút, ta đi tìm thái y đến."
Tay Thụy Bích siết chặt hơn một chút tay hắn, y chậm nói: " Chỉ sợ... bây giờ không tìm được."
" Ta..." Tĩnh Thất nghiến răng, hắn biết không thể tìm được. Hiện giờ là lúc Đông vương dẫn quân đánh chiếm hoàng cung, người không bị giết cũng đã sớm bỏ chạy từ lâu, thái y viện lúc này chỉ sợ đã trở nên hoang vắng không người.
" Tĩnh Thất." Không hiểu hành động của Tĩnh Thất là gì, Thiên Vũ nghiêm giọng lên tiếng hỏi: " Ngươi đây là chuyện gì?"
Tĩnh thất ngước đầu nhìn Thiên Vũ, hắn khàn giọng: " Điện Hạ, chúng ta lầm rồi... chúng ta đã thật sự lầm lẫn rồi."
Thiên Vũ hỏi lại: " Ngươi nói vậy là sao?"
" Không phải... không phải do Thụy Bích, y không hại người. Thụy Bích đã cứu thần, y chính là người đưa cho thần tấm bản đồ mật thất đó."
Thiên Vũ suy nghĩ rồi lắc đầu không tin, hắn không thể tin: " Không thể nào, làm sao có thể là y?"
" Thần cũng đã không tin nhưng..." Tĩnh Thất đau đớn siết chặt lấy hai mảnh ngọc giống y nhau, chỉ khác hai chữ "Tĩnh" và "Mạn", hắn nói: " Chính là Thụy Bích, là y. Đây cũng chính là đệ đệ của thần, còn có..."
" Thụy Bích." Trữ Lan cung lại vang lên tiếng gọi của nữ nhân.
Hạ Uyên một thân hỷ phục đỏ hoảng hốt khi nhìn thấy cả người Thụy Bích toàn là máu, không quan tâm đến những người xung quanh, nàng đến bên cạnh Thụy Bích. Hạ Uyên tay run run chạm lên gương mặt trắng bệt của y: " Sao... sao lại thế này. Ngươi sao lại ra thế này?"
Thiên Vũ liên tục nhìn thấy những người đáng ra phải nên căm ghét lại đến vì Thụy Bích, hắn nhíu chặt chân mày: " Hạ Uyên, nàng cũng ở đây. Ngay cả nàng cũng..."
" Đông vương điện hạ." Hạ Uyên xoay người nhìn lưỡi kiếm còn vương máu trên tay Thiên Vũ, nàng sợ hãi run giọng hỏi: " Là người, chuyện này là do người làm sao?"
" Phải, là ta." Thiên Vũ khó chịu, hắn đã làm gì sai chứ?
Đó là kẻ đã cùng với Thiên Uy tính kế hắn, là kẻ dùng Mạn Hoa uy hiếp bắt hắn phải tự nộp mình, cũng chính vì kẻ này Mạn Hoa mới... hắn làm gì sai chứ?
" Tại sao người có thể làm như vậy chứ, tại sao nhất định phải là người?" Hạ Uyên không kiềm nổi cơn tức giận của mình, nàng lớn tiếng: " Đông vương điện hạ, người đối với Thụy Bích như vậy sẽ phải hối hận cả đời có biết hay không?"
" Ta hối hận?"
" Đừng." Thụy Bích yếu ớt lên tiếng: " Đừng nói..."
Hạ Uyên thế nhưng lại không thể tiếp tục im lặng, nàng hét lên: " Nhờ y người giữ được tính mạng, nhờ y người có được giang sơn, cũng nhờ y người có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng, giữ được niềm kiêu hãnh của mình."
Thiên Vũ nghe những lời này tựa như bị sét đánh trúng, hắn trầm giọng: " Ngươi vừa mới nói cái gì?"
" Người còn không hiểu sao?" Hạ Uyên luôn là một người kiên cường thế nhưng lúc này cũng không thể nén được nước mắt, nàng nghẹn giọng: " Thụy Bích chính là Mạn Hoa, không biết hay sao... người còn không biết hay sao?"
" Mạn Hoa?" Thiên Vũ lắc đầu: " Y là Mạn Hoa?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đuổi tất cả ra khỏi Trữ Lan Cung, Thiên Vũ nhìn cả một bộ y phục tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ của Thụy Bích. Hắn vẫn còn chưa tin vừa rồi tay mình đã một kiếm đâm xuyên bờ ngực này, hắn run giọng: " Tại sao... tại sao ngươi lại là Mạn Hoa chứ?"
Được ôm trong vòng tay hắn như lúc này, là điều Thụy Bích đã bao lần mơ ước được trở lại những ngày tháng bình lặng ở ngôi nhà tranh. Nhưng không, Thiên Vũ sẽ vẫn không thể có một kết thúc tốt nếu không có trong tay quyền lực. Y biết điều đó, Thụy Bích biết rất rõ điều đó là bởi vì...
Cái đau trên ngực từ một nhát kiếm của Thiên Vũ làm cho thân thể mỗi lúc lại càng yếu đi, Thụy Bích thì thào trong vòng tay hắn: " Xin lỗi, vì ta đã nói dối. Xin lỗi... vì không từ mà biệt."
" Ngươi thật sự chính là Mạn Hoa." Thiên Vũ nghiến răng: " Ngươi cố ý nói Mạn Hoa đã chết. Tại sao lại kích động ta, tại sao lại ép ta phải ra tay chứ?"
Thụy Bích lắc đầu, y chưa từng mong muốn Thiên Vũ sẽ biết được. Bàn tay đầy máu nhẹ chạm lên mặt hắn: " Thụy Bích thật ra đã từng trải qua một đời, ta... vì ngu muội chạy theo người, ngắm nhìn người. Đến cuối cùng... cũng chỉ vì tình cảm sâu nặng của mình mà hại người bị sống kiếp mù lòa trong ngục sâu."
Phải, y biết rất rõ vì chính mình đã từng một lần sống và chết. Đời trước chỉ vì một lời hứa vô tình như một cơn gió thoáng qua rồi hoàn toàn biến mất " Nếu ta trở thành hoàng đế, người chắc chắn sẽ là hoàng hậu của ta."
Thụy Bích vì một câu nói đùa trẻ con của nhị hoàng tử Thiên Vũ mà hy vọng, y không cần địa vị chỉ mong một lần được hắn nhìn thấy mình. Thụy Bích ngây thơ chưa từng cho rằng, chính bởi bản thân nhất định chỉ hướng về hắn thể hiện quá rõ ràng. Y vì Thiên Vũ mà từ chối tứ hoàng tử Thiên Uy hết lần này đến lần khác, đó lại là nguyên nhân cho kết thúc bi thảm của Thiên Vũ.
" Ngươi nói gì vậy?" Thiên Vũ ngạc nhiên vì lời nói của Thụy Bích.
" Chỉ vì ta không muốn buông tay... mặc cho tứ hoàng tử nhiều lần nhắc nhở, ta... vẫn muốn được ở cạnh người. Khiến người bị hại chết... khụ..." Thụy Bích khó khăn vẫn cố thốt từng lời: " Sống lại một đời, trở về thời điểm chưa phải là quá muộn màng, ta đã... tự chọn cho mình một con đường khác phải đi, khiến người hận ta, oán ta. Nhưng... nhưng đế vị, chỉ có thể là của nhị hoàng tử mà thôi."
" Thụy Bích..."
Thụy Bích mỉm cười: " Tuy rằng không thể nhìn thấy... thấy người lên ngôi hoàng đế, chết dưới tay nhị hoàng tử, ta... vô cùng hạnh phúc. Một lần sống lại này, để mang giang sơn trao cho người. Thụy Bích... chưa từng hối hận."
Bàn tay Thụy Bích từ từ buông xuống, hơi thở cũng yếu đi rồi ngừng lại, nhẹ nhàng không còn chút dấu tích nào rời khỏi thế gian.
Kết thúc một đời người cũng tựa như tất cả trở về điểm xuất phát, không còn có bất cứ mối liên hệ gì với thế gian, gội rửa linh hồn mình và chờ đợi để có thể sinh ra với một thân phận và cuộc đời mới mà không còn chút vướng bận nào.
Thế nhưng luôn có những điều kỳ lạ sẽ xảy ra, nếu họ có cơ hội thật sự quay trở về, cùng với tất cả ký ức ở chính nơi bắt đầu cuộc đời mà mình đã từng đi qua đó.
Nắm bắt cơ hội, làm tất cả để ngăn chặn lại những tổn thương mà bản thân đã gây ra cho một người, như vậy có thật là đã đủ?
Ta có thể trả nợ cho hiện tại nhưng vẫn không thể bù đắp cho quá khứ, sau khi sống lại có thể sửa sai một đời, vậy còn một kiếp người đau khổ và tổn thương trước đó?
Liệu rằng tổn thương có thật sự tan biến, hay vẫn còn đang tồn tại? Và thật ra ta có đang đáp trả cho đúng người mà mình đã làm thương tổn trước kia hay chỉ là một linh hồn hoàn toàn xa lạ?
" Nếu trẫm cũng giống Thụy Bích, nếu ông trời chịu cho trẫm một cơ hội như vậy để sống lại, trẫm quyết sẽ không phụ y."