Tướng quân phủ, Thái An châu mày suy nghĩ không nhận ra có người đến. Vừa tới trước cửa thư phòng đã nhìn ra phụ thân đang lo lắng không an, Tĩnh Thất bèn lên tiếng: " Phụ thân, người có điều gì phiền muộn giữ trong lòng?"
Thái An xoay người trông thiếu niên tài tuấn cũng chính là nhi tử của mình, Tĩnh Thất vừa lên sáu đã được sư huynh thất thường của ông lẻn vào phủ đưa đi mất, chỉ để lại một tờ giấy ghi vài dòng " Ta xem nhi tử của ngươi rất thông minh lại có bản lĩnh, để hắn chỗ ngươi chỉ tổ mai mục tài năng mà thôi. Ta liền mang hắn đi tự mình nhận làm đệ tử về sau hắn chắc sẽ làm nên chuyện mà vùng vẫy tên tuổi tại Vương Lân. An tâm, khi hắn mười tám tuổi ta sẽ trả lại nguyên vẹn một hài nhi chỉ có hơn chứ không kém cho ngươi."
Tính khí thất thường của sư huynh luôn không thể đoán trước, không một lời quả thật đưa Tĩnh Thất đi suốt mười hai năm, cũng giữ lời hứa trả hắn về khi mười tám tuổi, hiện giờ trước mặt ông cũng đã là một thiếu niên đầy ngợi khí: " Đến rồi sao?"
" Vâng phụ thân, vì mẫu thân giữ lại nói chuyện thêm vài câu nên đã bắt người phải chờ lâu."
Thái An thở dài: " Không thể trách mẫu thân ngươi, ngày trước vô duyên vô cớ ngươi bị sư huynh ta mang đi, nàng đã đau lòng rất nhiều." Nói tới đây Thái An càng thêm phiền muộn: " Chính lúc đó biết mình mang thai nàng cũng có thể vui vẻ trở lại, thật không ngờ tiểu đệ của ngươi chỉ vừa ra đời, nàng còn chưa thể một lần nhìn tới thì lại một lần bị mất tích."
Tĩnh Thất vừa trở về được ít lâu nhưng cũng nghe nói qua mình còn có một đệ đệ, chẳng là ngày trước phụ thân ngoài chiến trường giết giặc thù oán cũng quá nhiều, tiểu đệ vừa sinh ra đã bị người bắt đi mất không một chút tung tích: " Phụ thân, chẳng lẽ không có cách nào để tìm được tiểu đệ hay sao? Cũng đã qua mười hai năm."
" Có, ta vẫn có thể nhận ra."
" Phụ thân?"
" Nhưng cũng rất mong manh." Thái An lấy ra một cái ngọc như ý nhỏ được xuyên qua thành vòng đeo: " Ngày trước lần thứ hai đang mang thai, mẫu thân ngươi vì muốn xin phúc lành đã từng được một lão đạo tặng cho đôi ngọc như ý. Nàng mang để lại cho hai hài tử của mình, chính tay ta đã đeo nó vào cho tiểu đệ của ngươi, còn cái này ngươi xem đi."
Nhận lấy ngọc như ý, Tĩnh Thất nhìn qua một lần: " Ở đây còn có khắc chữ " Tĩnh "."
" Phải, cái còn lại là chữ " Mạn." Đó là manh mối duy nhất." Nhưng rất có thể tiểu nhi tử của ông cũng đã không còn giữ nữa, Thái An tìm hết mười hai năm vẫn là không có kết quả.
Siết ngọc như ý trong tay, giọng nói Tĩnh Thất kiên quyết: " Phụ thân người an tâm, Tĩnh Thất sẽ làm hết sức có thể để tìm được đệ đệ."
Hài lòng nhìn Tĩnh Thất, Thái An lại nói: " Vẫn còn có việc khác mà ngươi cần phải làm."
" Việc khác?"
Sáng nay trên điện hoàng thượng đã nói, sẽ để Tĩnh Thất đến dưới tay của nhị hoàng tử Thiên Vũ. Tĩnh Thất chỉ mới trở về phủ, tin tức hoàng thượng liền biết được, nếu người đã tin tưởng hài tử của ông thì Thái An cũng sẽ không thể trái ý người: " Hoàng thượng nói qua, từ nay ngươi sẽ là người của Tần Di cung, dưới quyền của nhị hoàng tử."
Suốt mười hai năm theo sư phụ học tập chiến sự, rèn luyện thân thể. Tĩnh Thất đã rất nhiều lần được sư phụ dặn dò, tài năng của hắn là để phò trợ thiên tử trong tương lai, chỉ có người ngồi lên đế vị mới xứng đáng để hắn xưng thần.
Chính vì vậy khi quay trở về, Tĩnh Thất đã biết mình cần phải chọn lựa một trong các vị hoàng tử hiện tại để phò tá, nhưng là ai mới đúng?: " Nhị hoàng tử?"
" Nhị hoàng tử tuy không phải trưởng tử nhưng lại là đích tử do hoàng hậu sinh ra, hoàng tử từ nhỏ tư duy đã hơn hẳn những đứa trẻ khác, không giống đại hoàng tử bất tài vô dụng."
" Chỉ như vậy vẫn chưa khẳng định sẽ là thiên tử." Tĩnh Thất thẳng thắn nói.
Thái An ngừng lại một chút lại tiếp: " Tĩnh Thất, người ngươi muốn phò tá là thiên tử tương lai?"
" Đúng vậy phụ thân!" Tĩnh Thất thẳng thừng nói ra ý nghĩ của mình không một chút lo lắng.
" Tĩnh nhi, ngươi sai rồi."
Hắn ngạc nhiên: " Tĩnh Thất sai?"
" Người ngươi muốn phò trợ không phải là người sẽ trở thành hoàng đế, mà là người đó sẽ trở thành hoàng đế nếu có ngươi phò trợ. Có hiểu không?"
" Nếu có hài nhi phò trợ..." Tĩnh Thất lẩm bẩm: " Mới trở thành hoàng đế sao?"
" Chính vì vậy, ngươi đừng nhìn một người sẽ là thiên tử tương lại, mà hãy xem người đó có đáng trở thành thiên tử hay là không."
Thông suốt lời nói của Thái An, Tĩnh Thất lập tức trả lời: " Tĩnh Thất đã hiểu."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thụy Bích hôm qua dùng cơm xong thì cùng Thiên Vũ trò chuyện rất lâu, hắn nói muốn nghe cuộc sống trước đây của y đã làm gì và sống như thế nào. Thụy Bích kể xong cũng muốn nghe hắn ngày trước ra sao, mỗi người một chuyện kể mãi cũng không hết, cuối cùng y ngủ quên lúc nào không hay.
Thụy Bích thức dậy thì vẫn còn chút mơ màng ngơ ngác khi mình đang nằm trên một chiếc giường có lót đệm bông, phía trên là khung màn xám đan xen nhau, còn có một mùi hương thơm dễ chịu thoang thoảng.
Y dụi dụi mắt mấy lần xem mình có phải vẫn còn chưa tỉnh ngủ hay không, nhớ lại việc bản thân như thế nào đi vào Tần Di cung: " Vậy thì không phải là mơ rồi!"
Xoay mình muốn xuống giường, Thụy Bích nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện. Y nhận ra còn có cả tiếng nói của hắn tâm trạng cũng trở nên tốt hơn: " Nhị hoàng tử?"
Thụy Bích đã thật vui vẻ mang giày vào muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy hai người lạ bận đồ toàn đen lại đeo mặt nạ che kín mặt khiến y sợ hãi núp vào sau bình phong: " Họ là ai?"
" Theo lệnh của người chúng thần đã cho điều tra rất kỹ."
" Thế nào?"
Thụy Bích bây giờ mới nghe giọng nói của Thiên Vũ, nhưng tại sao lại khác lạ như vậy, thanh âm lạnh giá đến y phải chợt rùng mình mà run lên. Giọng nói của người không còn ấm áp dịu dàng như hôm trước nữa.
" Nhị hoàng tử nghi ngờ rất đúng, nhiều năm trước Ninh quý phi..."
" Khoan đã." Thiên Vũ chặn lời thuộc hạ, đi đến đá văng tấm bình phong mà hắn vừa cho rằng có kẻ núp ở đó nghe lén: " Ai?"
" A.... nhị... nhị hoàng tử!"
" Thụy nhi?" Thụy Bích thật sự hoảng sợ lui lại, Thiên Vũ trông như có thể lập tức giết chết y bất cứ lúc nào vậy.
" Nhị hoàng tử, hắn...!"
Thiên Vũ liếc mắt một tên đang định bắt lấy Thụy Bích, Hắn quát lớn: “ Tránh ra.”
" Vâng!"
Thiên Vũ vừa nhận ra Thụy Bích liền hối hận vì hành động vừa rồi của mình, không nghĩ Thụy Bích đang ở phía sau, đã làm y sợ hãi đến vậy. Thiên Vũ vươn tay thì y lại tiếp tục lui ra phía sau, hắn vì hành động này của y mà một thoáng cảm thấy đau nhói: " Thụy nhi, ngươi ghét ta?"
Thụy Bích vừa rồi còn sợ đến muốn bỏ chạy, nhưng nghe Thiên Vũ nói như vậy liền không lui nữa mà lắc đầu: " Không có..."
" Đến đây."
Thiên Vũ vẫn vươn tay chờ y, vừa rồi chỉ là vì bất ngờ một chút. Thụy Bích làm sao có cách để ghét hắn chứ: " Thiên Vũ ca."
Bình tâm lại lao vào ôm chặt lấy cổ hắn, y không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết đôi bàn tay này đang che chở cho mình mà an tâm tựa vào đó.
Vừa rồi còn lo tiểu bảo bối bị dọa sẽ không chịu gọi tên hắn nữa, bây giờ lại thấy thật may mắn tính của bảo bối dễ thích nghi như vậy: " Có phải ta trông đáng sợ lắm?"
" Không có, Thiên Vũ ca thế nào cũng không đáng sợ nữa."
" Ùm... nhị hoàng tử." Thật chẳng biết cuộc đối thoại này là gì nhưng hai kẻ kia cảm thấy mình trở nên dư thừa bèn bạo gan chen vào: " Chúng thần xin phép cáo lui."
Thiên Vũ không lên tiếng, tự cả hai đều hiểu ý mà âm thầm rời đi.
" Thụy nhi, ngủ có ngon hay không?"
Thụy Bích nghĩ nghĩ mới trả lời: " Thụy nhi ngủ rất ngon... nhưng ngủ từ lúc nào cũng không hay biết!"
Thiên Vũ sờ cái mũi nhỏ của y trêu chọc: " Ta nghe ngươi kể những việc mình thường làm trước đây xong thì ngươi cũng bắt ta phải kể, ta nói mới vài câu, Thụy nhi đã ngủ mất rồi. Trông ngươi như vậy rất đáng yêu."
Thụy Bích xấu hổ rụt cổ lại, chính y là người mãi đòi nhị hoàng tử phải kể chuyện người cho mình nghe, nhưng chưa quá hai câu đã lăn ra ngủ: " Sao lại ngủ mất cơ chứ, lần sau Thụy nhi nhất định sẽ nghe người nói hết."
Để Thụy Bích ngồi xuống ghế, Thiên Vũ tự tay chỉnh lại y phục của y: " Phải rồi, nhưng là lần sau, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp một người."
" Người???"
" Là Đại ca của ngươi."
" Đại... đại ca?" Thụy Bích tròn mắt ngạc nhiên: " Thụy nhi có đại ca?"