" Nói Thái Tử là ý gì?"
" Xin lỗi Bình Phi, nhưng cho dù có phải tổn thương ngươi ta cũng không thể im lặng được. Ta yêu người!"
" Ta thật tâm yêu người cho dù thái tử đã có vô số nữ nhân, ta yêu điên cuồng đến mức cho dù biết được người đã có nhi tử."
Bình Phi thoáng chốc không còn biết mình đang nghe thấy những gì, y ngồi phịch xuống ghế: " Hắn đã có nhi tử?"
Ninh Huệ lê gối nắm lấy vạt áo Bình Phi uất nghẹn từng lời: " Ta đã hứa sẽ không nói ra nhưng ta không muốn ngươi tiếp tục bị thái tử lừa dối... nhất là..."
nàng đưa tay đặt lên bụng mình: " Nhất là khi trong bụng ta cũng đang mang giọt máu của người."
Bình Phi tròn mắt nhìn Ninh Huệ, hóa ra bao lâu nay y ngu ngốc tin vào những lời nói đường mật của Thiên Chân.
Không những tự khiến bản thân mình trở thành trò vui trong mắt thiên hạ, mà còn khiến người con gái này phải chịu bao đau đớn khi phải nhìn hắn cùng y thân mật cười nói: " Thì ra là vậy, trước nay chỉ có mình ta cho rằng thứ hắn dành cho ta tình cảm chân thật."
" Bình Phi ta xin ngươi, van xin ngươi đừng khiến hài nhi trong bụng ta khi ra đời vẫn bị chính phụ thân của nó phủ nhận. Ta không phải vì bản thân mình mới nói những lời này... cầu ngươi..."
Y hiện tại đến nước mắt cũng không thể chảy, y đã phá tan giấc mơ của người con gái này, y chiếm đi hạnh phúc của nàng ta. Bình Phi có thể tỏ ra như mình là kẻ bị hại lúc này hay sao?
Y cắn môi đỡ người đứng lên mà lòng đầy chua sót: " Ninh tiểu thư an tâm đi, cớ sự đến nước này ta còn có cách nào mà đứng ra tranh giành hay sao?"
" Ngươi nói thật?"
" Tất cả từ khi bắt đầu cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, ta hà cớ phải xem như là thật."
" Bình Phi."
" Ta hứa với tiểu thư, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại trước mặt hắn. Vĩnh viễn sẽ không."
Bình Phi cười lạnh khi nhớ lại những lời nói đêm đó của Ninh Huệ, y cười chế giễu: " Cơn mưa đó vẫn cứ mãi không ngừng lại cho đến sáng hôm sau và ta lại không từ mà biệt, hoàn toàn biến mất như ý của ngươi. Ta nào có hay biết có một gã điên đã đứng chờ ta dưới cơn mưa dữ đó những một ngày sau, ngươi nói
là vì ta quá tin ngươi hay vì ta chưa có đủ lòng tin với hắn đây?"
Ninh Huệ tái mặt, nàng không đoán ra được Thiên Chân ngày đó chờ đợi mãi trong vô vọng, đến cuối chỉ nhận ra Bình Phi đã bỏ rơi hắn cũng không có một lời oán trách.
Cũng không lạ gì khi hắn mang việc mình chờ đợi như thế nào ở ngoại thành nói với y: " Đúng, ngươi nên tự trách bản thân mình vì không có lòng tin vào hoàng thượng. Tất cả là lỗi của ngươi!"
Bình Phi một tay chống đầu tay kia lại tinh nghịch vẽ vẽ vài đường nét trong không khí: " Lỗi của ta hay không liệu có quá quan trọng? Ngay cả chuyện mang thai hay hắn lừa dối ta, ngươi làm biết bao nhiêu chuyện cũng không
thể thay thế vị trí của ta. Cam tâm sao?"
" Ngươi..." Ninh Huệ lúc này lại giận đến run người mà không thể kiềm chế: " Hoàng thượng bị ngươi bỏ rơi nhưng từ khi tiếp nhận ngôi vua thì lại dùng tất cả quyền lực mình có để tìm kiếm ngươi. Ta cho rằng một khi không có kết quả người sẽ lại chú ý đến ta, thật không ngờ việc mất đi ngươi chỉ càng khiến hoàng thượng trầm mê vào nữ sắc. Giữa vô số phi tần ta bị xếp vào hậu cung, ngoài việc phải tính kế lẫn nhau ta còn cách nào khác?"
" Ngay cả vị trí hoàng hậu cũng bị người khác dễ dàng đoạt được, ta phải chờ đợi bao năm để đi tới vị trí như ngày hôm nay. Tại sao... tại sao ngay lúc này ngươi lại quay trở về? Sẽ tốt hơn nếu ngươi không tồn tại, ngươi nên chết đi."
" Ngươi vừa nói cái gì?"
Ninh Huệ điếng người vì tiếng nói âm trầm lại lạnh buốt phát ra sau lưng mình, nàng không
biết Thiên Chân đã ở đó từ bao giờ: " Hoàng... hoàng thượng?"
"..."
Thiên Vũ đi theo bên cạnh hoàng đế nhếch môi cười, có vẻ hắn sắp được xem một màn khá thú vị.
Ninh Huệ sợ việc ngày đó mình làm bị bại lộ mới tìm cách giải thích: " Hoàng thượng, không như người nghĩ đâu.... thật ra thần thiếp..."
" Thì ra tất cả chuyện này đều do ngươi gây
ra?"
" Hoàng thượng."
Hoàng đế phẫn nộ nắm lấy cổ tay Ninh Huệ siết thật chặt, đôi mắt hắn đỏ ngầu như mãnh thú say mồi không cho ả nữ nhân trước mắt một lối thoát: " Ngày đó ngươi không những không nhắn lại với Phi Phi trẫm đang chờ y còn bịa ra chuyện mình đã mang thai với trẫm?"
" Thần thiếp... thần thiếp không phải..."
" Bao năm qua ta hàng ngàn hàng vạn lần đặt câu hỏi vì sao y bỏ đi, vì sao y không đồng ý cùng trẫm sống cuộc sống bên ngoài kia như bao người khác. Hóa ra đường đường là hoàng đế một nước lại bị ngươi lừa dối bao năm qua. Khốn Kiếp."
Thiên Chân quát lớn mạnh tay hất ngã ả: " Trẫm suốt hai mươi năm phải cách xa y chỉ vì kẻ ti tiện như ngươi?"
" Hoàng thượng..." Ninh Huệ bò trên đất ôm lấy chân Thiên Chân khóc nấc, hắn liên tục kết tội mà cho nàng cơ hội giải thích: " Không phải như vậy, thần thiếp làm vậy chỉ là vì quá yêu người mà thôi... thần thiếp sợ người sẽ vì Bình Phi mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế và bỏ rơi cả chính thiếp nữa..."
" Ngươi sợ mất trẫm sao, Vậy ngươi lấy gì để đổi lấy hai mươi năm ta phải đánh mất y? Cho dù ngươi có chết hàng trăm hàng ngàn lần đi nữa cũng không đền hết tội lỗi."
" Hoàng thượng, thiếp xin người...xin người tha cho thiếp, hãy nể tình phu thê bao năm qua..."
" Nể tình?" Thiên Chân lạnh lùng ngồi xuống bóp mạnh cằm Ninh Huệ: " Tình nghĩa của ngươi chính là muốn hại chết nhi tử của ta sao?"
" Người đang nói gì?"
" Dùng huân hương kết hợp với phấn hoa tứ sắc sẽ trở thành một loại độc cực mạnh, đầu tiên là mù lòa trở thành phế nhân sau đó là mất mạng?"
" Hoàng..." Ninh Huệ trợn tròn hai mắt, những việc nàng làm tại sao hoàng đế có thể biết được?: " Thần thiếp không hiểu... người đang nói..."
" Thiên Hoài sử dụng huân hương do cung nữ ngươi cữ tới đốt ở phòng sách, rất may hôm đó hắn vô tình ngửi được mùi hoa tứ sắc ở hoa viên mới phát độc nhẹ để Vũ nhi phát hiện ra. Nếu không phải ngươi ngay cả Hoài nhi vô tâm với đời không có một chút mưu kế cũng muốn hại, thì có lẽ ngươi đã có thể thành công giết chết Vũ nhi rồi ngươi có nghĩ như vậy hay không?"
" Việc đó!" Ninh Huệ ôm cứng chân Hoàng Đế lắc đầu không nhận: " Không phải thiếp hoàng thượng. Là do chúng muốn hại thiếp, hắn đổ oan cho thần thiếp."
" Đổ oan cho ngươi?" Thiên Chân lạnh lùng đá ả sang một bên: " Gọi người vào đây."
" Dạ hoàng thượng."
Thị vệ theo lời hoàng đế dẫn người vào, Ôn Như chậm chạp có phần lo sợ bước đi, theo sau là Cang Chi đầu tóc rối bời bị kéo tới. Mắt vừa nhìn thấy chủ tử Cang Chi không còn hơi sức chỉ thều thào kêu cứu mạng: " Nương... nương nương, cứu nô tỳ."
" Hoàng... hoàng thượng, sao lại."
Cả người Ninh Huệ run lên cố lui ra xa, Thiên Chân lại ra lệnh: " Nói ra những gì mà ngươi đã nhìn thấy một lần nữa."
Ôn Như ngập ngừng cúi đầu mới lên tiếng: " Bẩm hoàng thượng, là chính mắt thần nhìn thấy cung nữ Cang Chi đến tìm Lân My tại Tần Di cung. Cang Chi nói theo lời quý phi nương nương muốn Lân My đốt lên loại huân hương đó khi ở cùng với Đông Vương điện hạ."
" Ngươi nói dối, ta không làm chuyện đó." Ninh Huệ gào lên.
" Những gì thần nói đều là sự thật, ở đây còn có bằng chứng." Ôn Như đưa ra một chiếc khăn thêu màu hồng: " Đây là thứ Cang Chi vô tình đánh rơi lại lúc đó, loại khăn thêu hồng cho cung nữ thì chỉ có thể là người ở Quỳnh Tư cung của quý phi nương nương mà thôi."
" Ta..."
" Thế nào, ngươi không còn gì để nói nữa?"