Chỉ với một cú đánh, không khí lại vang lên một tiếng hét thảm thiết, bóng trắng trên người Dương Thước ngay lập tức biến mất không dấu vết.
Tôi nhìn Lạc Ôn Tuyết hỏi: “Đây là sao vậy?”
Lạc Ôn Tuyết nhếch mép: “Là người tu đạo, không thể để quỷ hại người, đó là nguyên tắc của chúng tôi. Dương Thước đã chịu đủ khổ rồi, giờ không còn ra người hay quỷ nữa.”
Tôi nhìn Dương Thước nằm trên đất, mắt mở trừng trừng, không cử động, cảm thấy trong lòng có chút thương cảm.
Hạ Tinh Tinh đột nhiên lao về phía Dương Thước: “Dương Thước, cô đã hứa với Phong Trạch sẽ giúp tôi sinh đứa trẻ. Cô phải cung cấp dương khí cho tôi, nếu không đứa trẻ sẽ chết, tôi cũng không sống nổi. Cô nghe thấy không, Dương Thước, chúng ta đã nói rồi!”
Tôi định đến kéo Hạ Tinh Tinh lên, không ngờ, Dương Thước đột nhiên đá một cú mạnh, hất Hạ Tinh Tinh ngã xuống đất.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Dương Thước rút một con d.a.o trái cây từ trên bàn, lao về phía Hạ Tinh Tinh, đ.â.m d.a.o vào bụng Hạ Tinh Tinh.
“Đều vì cô, đều vì cô! Tôi phải g.i.ế.c cô, g.i.ế.c cô!”
17
Tôi vội vàng lao đến kéo Dương Thước lại, nhưng đã quá muộn, cô ta đã đ.â.m vào bụng Hạ Tinh Tinh ba nhát dao.
Hạ Tinh Tinh đau đớn hét lên, cái bụng vốn căng tròn của cô bỗng xẹp lép như bị xì hơi, m.á.u từ người cô tuôn ra khắp nơi.
Lạc Ôn Tuyết lập tức vung cây thước trong tay về phía Dương Thước, lạ thay, khi cây thước chạm vào Dương Thước, nó liền trói chặt cô ta lại.
Sau khi khống chế được Dương Thước, Lạc Ôn Tuyết tiến đến kiểm tra tình trạng của Hạ Tinh Tinh.
Sau khi kiểm tra xong, cô ấy nhẹ nhàng thở dài: “Ai, cái thai quỷ đã không còn nữa rồi. Trước đây Hạ Tinh Tinh đã gắn một phần hồn phách của mình với cái thai này. Bây giờ cái thai mất đi, một phần hồn phách của Hạ Tinh Tinh cũng tan biến theo. Có lẽ Hạ Tinh Tinh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Tôi nháy mắt với Lạc Ôn Tuyết: “Thôi nào, đừng than thở nữa, cậu gọi 115, để mình gọi 113. Tình hình bây giờ đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta rồi.”
Cả Dương Thước và Hạ Tinh Tinh đều bị cảnh sát và xe cứu thương đưa đi.
Camera giám sát trong nhà Dương Thước đã trở thành bằng chứng quan trọng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Dĩ nhiên, tôi và Lạc Ôn Tuyết cũng bị cảnh sát mắng cho một trận vì tội mê tín dị đoan.
Mặc dù Hạ Tinh Tinh vẫn còn nhịp tim, nhưng cô ấy mãi không tỉnh lại, trở thành người thực vật.
Dương Thước bị bắt giữ vì tội cố ý gây thương tích, điều chờ đợi cô ta chỉ có thể là sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi từng đến thăm Dương Thước một lần, cô ta dường như không còn tỉnh táo, miệng chỉ lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Khi về nhà, tôi và Lạc Ôn Tuyết thở dài: “Không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này, nhưng cũng tốt, bởi vì một kẻ mù quáng vì tình như cô ta cũng đáng bị như vậy.”
Lạc Ôn Tuyết cũng thở dài: “Chỉ là quá dễ dàng cho tên cặn bã Phong Trạch. Nếu anh ta không gây án trước mặt mình, mình đã bắt lấy linh hồn anh ta để hành hạ mỗi ngày. Một người mà hại đến hai cô gái, thật đáng khinh.”
Tôi đồng tình: “Đúng vậy, để anh ta hồn phi phách tán cũng là quá dễ dàng. Anh ta nên bị đày vào kiếp súc sinh, làm con bọ ngựa, bị nuốt sống nuốt tươi mới phải.”
Đang nói, bỗng nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó, liền quay sang Lạc Ôn Tuyết hỏi: “Đúng rồi, cậu đã mua ngôi nhà của Dương Thước với giá bao nhiêu? Chúng ta đã thống nhất chia tiền 50/50 rồi đấy nhé, cậu đừng có giấu diếm.”
Ánh mắt Lạc Ôn Tuyết lảng tránh: “À… tối nay ăn gì nhỉ? Đi ăn hải sản nhé, mình mời. Ồ đúng rồi, cậu bị dị ứng hải sản, vậy thì mình ăn hải sản, còn cậu ăn mì lạnh. Mình nói thật, mì lạnh ở quán đó còn ngon hơn hải sản nữa. Thật đấy! Này, Lâm Ngữ Mộng! Nói thì nói, đừng có động tay động chân nhé! Ấy, điện thoại của mình!”
[HOÀN]