Nói lời từ biệt với Nhất Đăng Đại Sư xong, cả nhà họ Hoàng đi thẳng xuống núi, lên xe ngựa trở về Tương Dương. Sau cuộc nói chuyện với Anh Cô, tâm tình của Niệm Từ bị ảnh hưởng rất nhiều, bị dao động rất mạnh. Nhìn tướng công của mình đang ngồi một bên xe, gương mặt nàng bình tĩnh như có điều gì đó suy nghĩ.
“Sư phụ, có phải ta “chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn” không?”- nàng thử hỏi.
“Thế nào? cảm thấy không đành lòng với Anh Cô sao?”- Hoàng Dược Sư nhàn nhạt nói.
“Ừm. Lời của ta có chút chua ngoa. Thật ra thì bà ấy cũng rất đáng thương, nhưng có điều, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Bà ấy, Nhất Đăng đại sư và đại ca của ta rối rắm nửa đời không xong, ta có chút không chịu nổi. Chỉ là ta lại theo lập trường của mình chỉ trích bà ấy có vẻ không đúng lắm!”- nàng rầu rĩ nói.
“Đúng như nàng nói, mọi ngươi luôn có sự ích kỷ của mình. Tình hình của ba người bọn họ đã kéo dài hai mươi năm tổn thương lẫn nhau rồi, nếu lời nói của nàng có thể kích thích bà ấy buông bỏ mọi khúc mắc thì cũng rất đáng để thử”- Hoàng đảo chủ, luôn không muốn xen vào việc của người khác, lên tiếng khuyên nàng.
Giải khai được khúc mắc, lại them Tiểu Mã Câu dây dưa, Niệm Từ liền từ bỏ suy nghĩ, hào hứng bàn bạc cùng với con trai nên mua quà gì về cho Quách Phù. Tiểu Mã Câu cảm thấy rất hài lòng đối với việc mình được lên chức cậu, tự thấy mình đã không phải là một tiểu hài tử nữa, trên đường đi cứ nhớ mãi Quách Phù không thôi, cái gì cũng muốn mẫu thân mua hai phần.
Mấy ngày trước sinh nhật của Quách Phù, ba người bọn họ đã về tới thành Tương Dương. Sinh nhật của con gái Quách đại hiệp nên chiến sự cũng được mọi người tạm thời gác sang một bên. Mặc dù tổ chức khiêm tốn, chỉ có người thân cận tham gia nhưng thủ thành cùng với võ lâm các phái cũng ít nhiều mang theo quà tặng tới chúc mừng.
Hai vợ chồng họ Hoàng đã trao nhẫn cưới cho nhau trên đỉnh Hoa Sơn, hoàn thành cam kết hôn nhân trang trọng trong lòng của Niệm Từ. Lần này trở về là lần đầu tiên nàng lấy thân phận Hoàng phu nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù võ lâm nhân sĩ biết được mọi chuyện, rất không đồng ý trong lòng, nhưng cũng nể mặt vợ chồng Quách Tĩnh, hơn nữa, họ cũng sớm biết Hoàng Lão Tà làm việc quái đản, nên đối với sự xuất hiện của nàng, họ luôn tỏ ra như không biết. Hoàng Dược Sư là luôn phải cố nín nhịn, vì tiệc thôi nôi của cháu gái mà kiềm chế, giữ lại thể diện cho con rể và con gái.
Ở lại thành vài ngày, sau đó, bọn họ mang theo Quách Phù vừa tròn một tuổi, Lão Ngoan Đồng đã sớm chán chết, từ biệt Quách Tĩnh và Hoàng Dung, lưu luyến không rời lên đường trở về đảo Đào Hoa.
Lão Ngoan Đồng vui mừng y hệt một con ngựa hoang vậy, căn bản là không thèm ở trên xe, cõng Tiểu Mã Câu trên lưng, ở ngoài xe thi triển khinh công, khiến cho Hoàng đại thiếu gia vui thích kêu loạn, cũng khiến cho Quách Phù quên cả khóc, một lòng ngóng ra ngoài xe.
Dưới sự ồn ào của lớn nhỏ ba người, rốt cục mọi người cũng đi tới được trấn Đào Hoa. Nơi này có bến tàu cách đảo Đào Hoa gần nhất, là nơi lúc trước Niệm Từ đã lên bờ, bắt đầu 2 năm phiêu bạt. Giờ thăm lại chốn xưa, nàng thấy sự thay đổi rất lớn.
“Sư phụ, từ bao giờ nơi này đã được xây dựng thành bến tàu lớn như vậy?” Niệm Từ buồn bực hỏi, chỉ thấy bến tàu được tu sửa rất lớn trước mắt có đang neo một chiếc thuyền lớn.
“Đây chính là lần trước ta mang Dương Tam trở về xây dựng nên. Có thể hắn đoán chừng chúng ta sắp tới, nên đặc biệt phái người đem thuyền chờ ở chỗ này!”- Hoàng Dược Sư đang nói thì người trên thuyền thấy xe ngựa tới liền xuống nghênh đón, quả nhiên là mấy ách bộc của đảo Đào Hoa. Rời khỏi xe lên thuyền, Niệm Từ chìm trong tưởng nhớ, không rảnh chăm sóc cho hài tử, si ngốc nhìn về hướng đảo xa xa.
Người trên đảo thấy thuyền tới bờ thì vội vàng chạy đi thông báo. Chờ nhóm người Hoàng Dược Sư xuống thuyền thì Mai Siêu Phong cùng với Lý Mạc Sầu canh giữ trên đảo đã tiến ra đón.
“Siêu Phong bái kiến sư phụ, đại sư tỷ! Nhiều ngày không gặp, mọi người khỏe không?”
“Xin chào Nhị cô nương, Hoàng đảo chủ, Đại gia!”
Hàn huyên trò chuyện một lúc, Niệm Từ ôm hai đứa trẻ tới, chính thức ra mắt, tất cả bắt đầu đi vào trong đảo. Đi qua Đào Hoa trận, ngang qua hang động lão Ngoan Đồng đã ở mười lăm năm, rốt cục cũng đi tới Tích Thúy Đình. Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đột nhiên nàng phát hiện phòng ở cũ của mình đã không còn tồn tại, toàn bộ đình viện lại giống y như tiểu viện nàng đã ở Tế Nam. Niệm Từ kinh ngạc nhìn Hoàng Dược Sư.
“Trên đảo cần phải mở rộng nhiều hơn, ta liền đem bố cục trang trí ở Tế Nam thiết kế ở đây, tránh cho nàng và Ngạo Chi ở không quen”- hắn chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó thản nhiên nói. Sau đó, hắn đuổi mọi người mang theo hài tử rời đi trước, bản thân mình và Niệm Từ thì đi dạo, giống như ngày trước hai người ở trên đảo vậy.
Chậm rãi đi tới Niệm Từ phát hiện, không chỉ là đình viện, mà cả khu vườn ở Tế Nam cũng được mang tới, ngay cả cái ao nhỏ trồng hoa sen trắng với hàng liễu bao quanh cũng rất quen thuộc với nàng. Đi về phía trước một chút, nàng nhận thấy, ngay cả trăm bồn hoa nhài nàng dùng để bày trận cũng được mang về đảo.
Trong lòng dâng lên một luồng khí ấm áp, nàng vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình này nàng luôn là người bỏ ra nhiều nhất, giờ nhìn lại thì không hẳn là như vậy.
Đối với cổ nhân, một đại cô nương chưa cưới đã sinh con, cùng nam nhân khác phát triển sự nghiệp, vì khơi thông tạo mối quan hệ mà xuất đầu lộ diện, đã là hành động trái đạo lý, cho dù Hoàng Dược Sư miệt thị ý kiến thế tục mục nát, cũng không nhất định sẽ tiếp nhận được cách làm của nàng. Thế nhưng, hắn lại đối với nàng rất thâm tình, chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích, càng không hạn chế nàng, mà luôn bao che dung túng cho hành vi của nàng. Nghĩ tới đây, Niệm Từ dừng bước lại, thâm tình nhìn vị kinh thế kỳ tài này:
"Sư phụ, làm sao chàng lại dời cả hoa nhài tới đây?”- cố nén tâm tình kích động, Niệm Từ lên tiếng hỏi.
“Không phải nàng đã từng nói đây là ký ức duy nhất mẹ nàng để lại cho nàng sao? Đương nhiên là cực kỳ trân quý rồi!”- hắn thưởng thức nụ hoa trắng ngần rồi nói.
Niệm Từ không nói gì nữa, chẳng qua là đưa tay ra kéo tay trái của trượng phu, một lần nữa cọ cọ chiếc nhẫn cưới của hắn. Dưới ánh mặt trời, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc lóng lánh tỏa sáng.
Lúc này, Lão Ngoan Đồng đã mang theo hai đứa trẻ tới khu vui chơi thỏa thích vui đùa. Xa cách mấy tháng, cậu cháu hai người dị thường tưởng nhớ các trò chơi ở đây. Tiểu Quách Phù cũng lao đầu vào trong biển bóng, cười đùa quăng ném banh vải nhiều màu, không có chút cảm giác xa lạ nào. Trong nhà, tổng quản Lý Mạc Sầu đã sớm an bày mấy người làm trông chừng trong phòng, cẩn thận chăm sóc thiếu gia và tiểu thư.
Xem xét một lúc, hai vợ chồng khoác tay nhau đi vào trong nhà. Mọi thứ bên trong nhà đều theo thiết kế của Niệm Từ ở Tế Nam. Có điều, ở Tế Nam, nàng không tính đến việc Hoàng Dược Sư tới nên bài trí hơi bị nữ tính quá, nên giờ hắn đã lo liệu đơn giản phong cách một chút, dung hợp được sở thích khác nhau của hai người.
Kể từ hai năm trước trở về đảo không thấy sư phụ, Mai Siêu Phong liền chủ động gánh vác trách nhiệm nặng nề bảo vệ đảo Đào Hoa, cho đến mấy tháng trước, Hoàng Dược Sư cùng với một số người lạ trở về xây dựng rầm rộ, nàng vẫn chưa có hỏi thăm gì nhiều, một thời gian sau dần quen thuộc, nàng mới bắt đầu hỏi thăm Dương Tam những chuyện đại sư tỷ đã trải qua.
Bởi lỗi lầm của mình mà khiến cho sư nương mất sớm, sư phụ chịu cảnh cô tịch mười lăm năm, nàng luôn cảm thấy hổ thẹn với sư môn, cho nên sau khi nghe được chuyện của Niệm Từ, Mai Siêu Phong, căn bản vốn không hề coi trọng luân lý, đạo đức thế tục, đã âm thầm cao hứng vì sư phụ cây khô gặp được mưa xuân.
Mai Siêu Phong và Lý Mạc Sầu chờ ở bên trong phòng khách, khi hai vợ chồng Hoàng Dược Sư vào thì bọn họ bắt đầu kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra sau khi chia tay.
Mấy an hem họ Dương lúc này đã chia ra các nơi, xây dựng mở tiệm mới, Dương Dịch trấn thủ các cửa hàng ở Đào Hoa Trấn, điều hành toàn bộ hoạt động của các cửa hàng, còn sự vụ ở trên đảo thì toàn bộ giao cho hai vị nữ nhân phụ trách.
Chỗ ở của Niệm Từ là nhà chính phía sau các tiểu viện. Nghĩ tới việc số người làm tăng lên, cộng thêm gia đình Dung Nhi có thể đến chơi, nên Hoàng Dược Sư đem diện tích căn nhà mở rộng ra gấp mấy lần, tạo thành nhiều tiểu viện nhỏ, dễ dàng biến thành nhà ở. Nhà chính Niệm Từ ở, mặc dù đại thể thiết kế là giống nhà nàng ở Tế Nam, nhưng xung quanh lại không xây tường rào, để nàng luôn có thể trông thấy Tích Thúy Đình ở xa xa, lại có thể ngắm cảnh đẹp chung quanh.
Theo Niệm Từ về đảo có hơn mười người làm ở Tế Nam, tất cả đều đã được phân công công việc. Sau khi họ tới đảo, có giao thiệp với người ở Trấn Đào Hoa, thì họ mới biết tiếng xấu của đảo Đào Hoa, cộng them đám ách bộc kỳ lạ và bộ dáng âm ngoan lạnh lùng của Mai Siêu Phong đã khiến cho bọn họ kinh hãi không dứt, thậm chí toan tính rời bỏ đảo đi về lại Tế Nam. Nhưng có sự khuyên nhủ của anh em họ Dương, lại phát giác ra Mai Siêu Phong tuy mặt ác nhưng tâm thiện, lòng thấp thỏm của bọn họ mới buông xuống được, bình yên lưu lại đảo Đào Hoa làm việc.
Tác giả có lời muốn nói: Mục Niệm Từ, Bao Tích Nhược, Anh cô là tam đại bi kịch phái nữ trong Xạ điêu. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Niệm Từ ta liền không nói nhiều. Bao Tích Nhược chết trước khi vai nữ chính xuất hiện, là nghĩa mẫu của nàng. Người chết vì đại, nhân vật này cũng không tiện làm nhiều bình luận. Nhưng là đối với Anh cô ta nhưng lại không thể không giải thích một chút. Có thể là cái nhìn của ta quá hiện đại, biết rõ lấy thân phận Mục Niệm Từ chỉ trích nàng là không tốt lắm, dù sao đứng trước luân lý , việc thầy trò yêu nhau không đáng kể chút nào, thậm chí có thể nói là mới, nhưng ngoại tình lại thủy chung không thể bị thế nhân tha thứ, bất kể nguyên nhân như thế nào. Huống chi Anh cô hồng hạnh xuất tường chỉ là nhân một lúc tịch mịch mà thôi, căn bản không đáng giá đồng tình.