Edit: Vân Nhi
30 ngày ở cữ, Niệm Từ cứ đếm từng ngón tay trông mong cho mau chóng qua đi. Trong một tháng này ngoại trừ vấn đề đi vệ sinh ra, việc ăn uống cũng rất mệt mỏi. Do từ xưa tới nay, trong thời kỳ ở cữ hồi phục sau khi sinh, mọi người đều lấy trứng gà, gạo kê và đường đỏ làm thực phẩm chính, rau dưa cùng với trái cây thì không được ăn nhiều, ăn những món này vào thì sữa của người mẹ mới dồi dào. Những người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh Niệm Từ càng đem những thứ này tôn sùng như là giới luật của trời, không được phép sai lệch một chút nào. Hết ngày này sang ngày khác, nàng chỉ có thể ăn ba loại thức ăn này, ba bữa cơm biến thành thời khắc thống khổ nhất trong ngày của nàng. May nhờ nàng có đầy đủ sữa, nên đại phu đề nghị nàng uống canh súp đặc nấu cách thủy từ cá tươi nên nàng mới được cứu. Mỗi ngày nàng uống súp cá đến no bụng, bảo đảm nhu cầu của Tiểu Mã Câu, lại tránh cho nàng chán ghét thức ăn. Vì thế, sau một tháng ở cữ, Niệm Từ không có bị mập lên mất dáng vì sinh con, mà ngược lại, nhờ tác dụng của nước canh giúp làm đẹp, da thịt nàng càng thêm trắng nõn trong suốt, xóa đi vẻ thiếu nữ trẻ trung mà tăng thêm vẻ đẹp của một người phụ nữ thuần thục tươi mát, giống như một trái đào chín mọng tỏa ra mị lực mê người.
Bắt đầu từ ngày thứ tư sau khi ra đời, mỗi ngày hai lần đúng giờ, Dương Dịch luôn tới sử dụng Dịch Cân Kinh xoa bóp cho Tiểu Mã Câu. Thằng nhóc đó sau khi ăn no xong lại được hưởng thụ sự xoa bóp bằng nội lực nên ra vẻ rất thích ý. Mới đầy tháng, Tiểu Mã Câu đã có dáng dấp trắng trẻo mập mạp, thân thể chắc khỏe, cánh tay bắp chân của hắn tựa như là một búp ngó sen non trông rất khả ái, nữ người làm không có võ công mà ôm là phải cố hết sức mới ôm được. Buổi sáng mới ngủ dậy cùng với buổi tối trước khi đi ngủ đã trở thành thời khắc mà Hoàng thiếu gia yêu thích nhất trong ngày.
Mỗi ngày Niệm Từ đều bầu bạn bên cạnh con, chú ý sự tiến triển của Dịch Cân Kinh, dần dà, nàng cùng với Dương Dịch cũng dần dần quen biết, thân thiết hơn. Vốn trên đường tới đây hai người cũng không có xa lạ gì, chỉ có kể từ khi dọn vào nhà mới thì Niệm Từ vì dưỡng thai nên không thường xuyên ra khỏi phòng, ngay cả khi tới Tửu lâu xem xét thì cũng có Lý Thẩm và Dương Nhị đi theo làm bạn, nên quan hệ của hai người có chút xa cách. Vì vậy, những lúc vận công giúp Tiểu Mã Câu trở thành thời gian được Dương Dịch chờ đợi mỗi ngày. Mặc dù biết nội lực mình có hạn, mỗi ngày làm hai lần là phải cố hết sức, nhưng hắn cắn chặt hàm răng kiên trì làm. Tình cảm của hắn đối với Tiểu Mã Câu cũng dần sâu sắc, hắn có cảm giác Tiểu Mã Câu chính là con trai của mình.
“Dương Dịch, khẩu quyết ngươi dạy ta cũng đã rất thuần thục rồi, vận dụng được rất tự nhiên. Ngươi có thể để cho ta vận công giúp cho Tiểu Mã Câu một lần được không?”- Lão Ngoan Đồng vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn lảm nhảm nói.
“Đại gia, không phải là tôi không để cho ngươi thử, chẳng qua là Tiểu Mã Câu quá mềm mại, huyệt vị có khác biệt so với người trưởng thành, tôi lo ngài không nắm tốt lực sẽ không hay. Nếu không thì như vậy đi, chờ sau khi Tiểu Mã Câu được trăm ngày cứng cáp rồi, ngài hẵng thử có được không?”- Dương Dịch khuyên nhủ.
“Ngươi nói phải giữ lời đó, không được phép gạt ta”- Lão Ngoan Đồng tức giận nói.
“Đại ca, không cần vội. Huynh trước cứ đem khẩu quyết học cho tốt, chờ khi Tiểu Mã Câu lớn lên một chút, không còn mềm nhũn như vậy thì huynh sẽ cùng cháu chơi chung, có được không?”- Niệm Từ không thích đại ca của mình buồn bã.
“Hắn còn nhỏ như vậy, ta có thích cũng không dám ôm. Ngươi lại không để ta ra ngoài chơi, ta rất buồn bực nha!” -Lão Ngoan Đồng than thở.
“Muội vốn có một ý tưởng, tính chờ đứa nhỏ lớn lên một chút nữa sẽ áp dụng. Nhưng nếu đại ca thấy buồn bực, không bằng để huynh tiến hành có được không?”- Niệm Từ an ủi, dỗ.
“Ý tưởng như thế nào?”- Lão Ngoan Đồng cùng với Dương Dịch đồng thanh lên tiếng.
“Hiện tại chúng ta cũng có tiền, tôi muốn làm một khu vui chơi cho đại ca và Tiểu Mã Câu chơi. Tôi muốn tìm mấy thợ mộc thủ nghệ tốt một chút. Tôi đã thiết kế ra rất nhiều trò chơi, đại ca sẽ phụ trách thi công. Chúng ta có thể làm ra rất nhiều món đồ chơi bằng gỗ để hài tử có thể chơi đùa”.
Nói xong, nàng đứng dậy đi tới trước bàn đọc sách, vẽ phác mấy nét. Những khu vui chơi phong phú ở thời hiện đại ảnh hưởng rất nhiều tới nàng. Khi xưa nàng cùng bạn trai cũ đi dạo phố, đã cho con trai của hắn đi tới khu trò chơi chơi rất vui vẻ, lúc họ tới đón nó còn rất lưu luyến không muốn về. Khu vui chơi nhất định phải có cầu trượt, cầu nhảy, bập bênh, đệm nhảy… chờ làm xong sẽ đem đến cho hài tử rất nhiều niềm vui thú nha.
“Đây là những thứ tôi đã muốn sớm làm, cũng không nhiều lắm, chờ khi thi công sẽ tiếp thu ý kiến mọi người thêm vào nhiều trò chơi hơn nữa”- Niệm Từ chỉ vào bản vẽ đơn giản nàng vẽ ra giải thích cho bọn họ. Hai người bọn họ tiến đến, nhìn bản vẽ mới lạ, không khỏi kinh ngạc.
“Muội muội, ở đâu mà muội nghĩ ra những thứ này vậy?”- Lão Ngoan Đồng lên tiếng hỏi trước.
“Chớ nghĩ muội quá thần kỳ. Những thứ này người khác cũng đều làm cho con họ, chẳng qua là những thứ này hơi độc đáo hơn thôi. Từ nhỏ muội đã vào Nam ra Bắc, gặp không ít chuyện lạ cũng như kỳ nhân, nên đem những thứ mình hứng thú ghi tạc vào trong đầu. Đại nam nhân các người chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới những trò chơi của trẻ nhỏ như thế này đâu”- Niệm Từ giải thích.
“Những thứ đồ chơi này thì dùng vật liệu gì đây?”- Dương Dịch chuyên nghiệp hỏi.
“Đại để dùng gỗ là được rồi. Bất quá phải có thêm biện pháp bảo vệ. Tôi nghĩ cũng phải mất nguyên một gian nhà, trong trải thảm thật dày, trẻ con mặc y phục nhẹ nhàng, bỏ giày tiến vào chơi. Bên trong đem dây thừng cùng với lưới vây bốn phía để bảo vệ, những phần chân gỗ bên dưới thì dùng vải bông bọc lại, buộc chặt để tránh hài tử đụng vào bị thương. Trên căn bản là như vậy, chờ khi bắt đầu sẽ xem xét thêm!”- nàng nói tiếp.
Trong tưởng tượng của nàng, thì cầu trượt, bập bênh, giường nhảy là không thể thiếu, còn nhà bóng thì có nữ công rất tốt giỏi của Lý Thẩm và các nữ người làm khác cũng có thể tạo ra, chẳng qua là dùng các thứ vải màu rực rỡ may thành hình cầu rồi nhét bông vải vào là được. Mặt khác, vì để cho con từ khi còn nhỏ đã có một thân thể khỏe mạnh cường tráng, Niệm Từ còn muốn bắt con tập thể dục để kiện thân cường thể, nên những thứ như thang treo, lưới bò, đĩa quay thậm chí là cầu dây thừng nàng cũng muốn thêm vào, còn vách tường bốn phía thì có thể tạo nên một bức vách để có thể học leo núi, để cho từ nhỏ đứa trẻ có thể vừa chơi vừa rèn luyện thân thể. Mặc dù phụ thân của hài tử là Hoàng Dược Sư đa tài lừng lẫy, nhưng Niệm Từ không muốn vì vậy mà tạo áp lực cho con. Chỉ cần đứa trẻ lớn lên được vui vẻ, không cần phải cố gắng thành danh cũng được.
***
Tất cả mọi người tập trung lại phía trong sảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm. Đầu tiên là ăn mừng Tiểu Mã Câu đầy tháng, thứ hai là bù lại bữa cơm tất niên cho đại gia. Nhờ tác dụng của bao lì xì, khu vui chơi của Hoàng thị chính thức oanh oanh liệt liệt được bắt đầu. Niệm Từ là người vẽ kiểu thiết kế, phụ trách vẽ ra và giải thích mọi thứ, Lão Ngoan Đồng là người giám sát công trình, xử lý hết thảy mọi việc có liên quan, còn bốn huynh đệ Dương thị thì toàn diện giúp đỡ hỗ trợ cho giám sát công trình. Nhưng trên thực tế, mọi việc đều do Dương Nhị, Dương Tam, Dương Tứ, Dương Ngũ làm hết, Lão Ngoan Đồng chỉ làm việc trên danh nghĩa mà thôi. Dương Dịch thì phụ trách việc dùng Dịch Cân Kinh giúp cho Tiểu Mã Câu dịch cân tẩy tủy, không cần phân tâm. Niệm Từ đặc biệt lì xì cho những người hầu hạ bên mình một bao lì xì rất to, nhất là Lý Thẩm, cảm tạ các nàng đã chăm sóc cho mình và nhi tử. Cả đám người họ rối rít cảm ơn, bày tỏ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của nàng.
Qua tháng xong là Niệm Từ thở phào nhẹ nhõm. Buồn bực khổ sở trong phòng một tháng, cuối cùng cũng có thể được giải phóng. Sau khi thành công đem sự chú ý của đại ca chuyển sang việc thi công khu vui chơi, nàng bắt đầu lưu ý việc buôn bán của tửu lâu. Xem qua sổ sách do Dương Dịch làm, Niệm Từ cảm thấy rất hài lòng. Trong vòng một tháng qua, Hối Tuyền Lâu dã trở thành một tửu lâu đông đúc nhất thành, là tửu lâu hàng đầu mà quan lại quyền quý chọn làm nơi tiếp khách giao tế. Được như vậy không chỉ bởi vì Đại Tề Cát đến cắt băng, mà còn vì nơi này còn có món ăn đặc sắc không giống với những nơi khác.
Vì lễ mừng năm mới nên tửu lâu thuận theo phong tục đóng cửa mấy ngày. Niệm Từ đoán trước tình hình, chớp lấy thời cơ mở ra dịch vụ giao đồ ăn. Đầu bếp tự mình tới cửa nấu ăn, còn tiểu nhị thì phụ trách mang đồ ăn tới tất cả các nhà. Những nhà có tiền vốn rất thích vào cuối năm được thưởng thức những món ăn mới mà. Trong khoảng thời gian ngắn, tiền lãi thu vào cực nhiều, các nhân viên của nàng cũng được tiền công phong phú hơn, tất cả đều cực kỳ hài lòng.
Buổi sang, sau khi cho Tiểu Mã Câu ăn no xong, Niệm Từ cùng Dương Dịch đi xuống bếp của Hối Tuyền Lâu, thị sát thành quả của một tháng qua. Toàn thể nhân viên của nàng tinh thần đều rất phấn chấn. Trong tửu lâu, cửa sổ sáng bàn sạch bong, một cảnh tượng sung túc bừng bừng. Mặc dù mùa này mọi năm là mùa ế khách, có khách sạn dứt khoát đóng cửa cho đến hết tết nguyên tiêu, nhưng Dương Dịch thì không làm như vậy. Hối Tuyền Lâu nằm ở khu vực phồn hoa nhất, hội đèn lồng của tết nguyên tiêu sẽ bày biện ở khu này. Hắn ý thức được mấu chốt của việc buôn bán, nên đã thông báo bắt đầu cho đặt bàn trước, cũng hạ giá bữa ăn cho giới thợ thủ công làm đèn lồng, không vì lời lãi ít mà đem buôn bán đẩy đi. Mấy ngày trôi qua số tiền lãi thu vào cũng không ít.
Niệm Từ giành thời gian nhiều hơn ở phòng bếp. Nàng thuê ba người đều là đầu bếp có chút tài nghệ danh tiếng ở Tế Nam, tự nhiên họ cũng có mấy món ăn sở trường nổi tiếng. Đây cũng là lý do vì sao ban đầu Niệm Từ yêu cầu bọn họ ký kết văn thư, yêu cầu quan phủ làm chứng. Bọn họ bây giờ có thể nói là nhân viên chung thân của gia nghiệp Chu thị, nàng cũng yên tâm to gan đem cách làm những thức ăn mình biết truyền lại cho bọn họ.
“Tửu lâu có thể hấp dẫn được khách hàng tới, chủ yếu là dựa vào món ăn phong phú biến hóa. Các vị là người trong nghề, nhiều năm làm việc ở các quán ăn cùng tửu lâu, kinh nghiệm tự nhiên cũng phong phú hơn so với ta. Đối với việc biến hóa món ăn, ta muốn Hối Tuyền Lâu bốn mùa thay đổi thực đơn khác nhau. Mùa xuân thì nấu những món đạm nhạt một chút, mùa hè nóng bức thì nấu những món bổ dưỡng thanh mát, mùa thu khí trời chuyển lạnh thì nấu những món nhiều hương vị hơn, mùa đông lạnh lẽo thì nấu những món bổ dưỡng nóng hổi. Lúc trước chúng ta vội vã khai trương nên đưa ra rất nhiều món ăn đặc sắc, không có theo tôn chỉ thực đơn này. Hiện tại thời gian dư giả, ta hy vọng ba vị sư phụ có thể theo ý ta nói biến đổi thực đơn món ăn.”
“Theo ý tưởng của tiểu thư, thì tiểu thư muốn chúng tôi một năm thay đổi bốn lần thực đơn sao?”- Đại sư phụ nấu ăn hỏi lại.
“Căn bản là như vậy, mỗi ba tháng lại theo rau quả mùa đó mà thay đổi. Hơn nữa, người Mông Cổ đang trở về phủ Tế Nam ngày càng nhiều. Bọn họ thích ăn thịt bò và thịt dê, chúng ta đưa ra thêm mấy loại thịt nướng, y theo thời tiết thay đổi gia vị, để cho khách hàng ăn nhiều mà không ngán, ăn xong còn muốn trở lại một lần nữa.”
“Khẩu vị của Tế Nam thì chúng tôi không nói, nhưng khẩu vị của người Mông Cổ chúng tôi không nắm được nha.”
“Không cần lo lắng, chúng ta cứ từ từ làm. Không cần hoàn toàn hợp với khẩu vị bọn họ, chẳng qua là trong khi chế biến món thịt biến đổi gia vị nhiều hơn, để cho khách hàng có thể thích ứng được đặc sắc của chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”- Đối với vị Nhị Tiểu thư này, bọn họ vẫn luôn một mực cung kính. Lần đầu gặp mặt bọn họ còn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lúc đó nàng lại vác theo cái bụng bự làm ra những món thức ăn tinh xảo tuyệt ngon. Thưởng thức món ăn nàng làm xong thì cả ba người bọn họ đều cúi đầu bái phục, còn hỏi thăm nàng học nghệ ở nơi nào, bọn họ tha thiết mong được Hoàng đại sư phụ chỉ điểm cho.
“Ở đây có mấy tờ thực đơn tôi đã viết sẵn, các vị mang về xem qua một chút. Nhân tiện mấy ngày hôm nay buôn bán rảnh rỗi thử một chút, kết hợp với đặc sắc riêng của mọi người, ngày 2 tháng 2 chúng ta chính thức đổi sang thực đơn của mùa xuân”- Nàng rất có lòng tin sẽ thành công, nói.