Khi trở về Tuyết Nguyệt Lâu, tú bà vừa dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên nhủ Nghiêm Dung, vừa dùng đủ mánh khóe để y chấp nhận tiếp tục hầu hạ khách quý.
Trong quá trình đó tú bà cẩn thận quan sát sắc mặt của con mồi đối diện, đến khi nhận thấy bản thân đã đánh trúng điểm yếu của y thì ả lập tức đưa ba ngón tay chỉ thẳng lên trời, miệng không những thề độc mà còn lấy sự nghiệp bản thân ra cam đoan, chỉ cần Nghiêm Dung giúp ả tiếp khách trong ba năm, ba năm sau ả nhất định để y rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu, giấy trắng mực đen làm chứng tuyệt đối không dám nửa lời dối trá.
Sự thật đau lòng hiện ra trước mắt, lúc này Nghiêm Dung đã như một cái xác vô hồn mặc người bố trí, y nhận thức thân thể mình đã chẳng còn trong sạch, vậy hầu hạ một người so với hầu hạ nhiều người thì có gì khác nhau? Càng suy nghĩ y càng không muốn ở lại nơi chứa đựng những ký ức đáng nguyền rủa này đến hết đời. Đau dài chi bằng đau ngắn, trong một phút quẫn trí, y nhắm mắt chấp thuận lời đề nghị của tú bà.
Chính thức trở thành kỹ nam Dung Liễu Liễu!
Với vẻ ngoài xinh đẹp phi giới tính của Nghiêm Dung cùng tài năng kinh doanh bật nhất của tú bà, kỹ nam Dung Liễu Liễu rất nhanh đã nổi tiếng khắp tu chân giới, từ đó danh tiếng và lợi nhuận Tuyết Nguyệt Lâu thu về hằng tháng chỉ có tăng chứ không có giảm. Cũng vì sự nổi tiếng này mà Nghiêm Dung không may lọt vào mắt đào hoa của hộ pháp Tàn Cốt Động - Phó Ngân, khiến cho lời hẹn ước ba năm giữa y và tú bà kết thúc sớm hơn dự tính.
Sát Vô Tâm khi đó chỉ muốn trừ khử những kẻ xung quanh nhằm củng cố vị thế của mình trong tà đạo, gã âm thầm đến gặp Nghiêm Dung, ngỏ lời muốn y gia nhập Ẩn Sát Môn. Nói với y chỉ cần giúp gã thực hiện duy nhất một nhiệm vụ, sau khi thành công gã lập tức đưa y rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu, còn đảm bảo cuộc sống của y về sau sẽ được tự do tự tại.
Hai năm trôi qua, những tháng ngày sống trong tủi nhục kia đã khiến trái tim Nghiêm Dung trở nên cằn cỗi, chỉ cần ở lại Tuyết Nguyệt Lâu thêm một ngày, y đều sẽ cảm thấy cơ thể mình càng trở nên nhơ nhuốc, không lúc nào y không muốn nhanh chóng rời khỏi nơi lao tù xa hoa phù phiếm này. Nhưng y sẽ không vì điều đó mà chấp nhận yêu cầu của Sát Vô Tâm, vì chỉ cần y bước chân vào tà đạo thì ngay cả tư cách ngắm nhìn Khuất Tử Dạ từ xa cũng không còn nữa.
Người y yêu thương luôn xem cái ác như thù, hắn chính là người quang minh lỗi lạc như thế, y làm sao có thể biến bản thân thành loại người mà hắn căm ghét nhất?
Sát Vô Tâm dường như nhận ra người trước mặt không có ý định hợp tác, gã lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ từ bên ngoài tiến vào phòng, một kẻ trong số đó còn nắm tóc tú bà kéo theo vào, hắn dứt khoát giật tóc tú bà ra phía sau để vùng cổ của ả đối diện với y, tay còn lại đưa lưỡi kiếm bén ngót đặt vào cổ tú bà, rất thành thạo cứa nhẹ một đường.
Lại lần nữa cảm nhận đau đớn trên da thịt, tú bà sợ hãi muốn vùng vẫy nhưng nhận ra bản thân đã chẳng còn chút sức lực nào, ả chỉ có thể buông xuôi mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Tú bà trước mắt Nghiêm Dung đã bị bọn chúng đánh đến thân tàn ma dại, chẳng còn nhìn ra dáng vẻ của một con người nữa. Kẻ trước nay luôn xem trọng nhan sắc như tú bà lại bị bọn chúng tàn nhẫn rạch hai đường chéo lên mặt, máu từ vết thương không được lau đi vẫn còn chảy ra liên tục. Nếu hôm nay may mắn thoát khỏi tay bọn chúng, sau này tú bà chỉ có thể đối diện với người khác qua tấm mạng che mặt, cuộc sống đó đối với ả không khác gì nửa người đã chết.
Bình thường hành động và lời nói của tú bà đều rất ngang ngược, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bà ta, Nghiêm Dung không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng ghê tởm thủ đoạn hành hạ người khác của đám người tà đạo trước mắt. Bọn chúng đang dùng tú bà để đe dọa y, nếu y không đồng ý thì lưỡi kiếm đặt trên cổ tú bà khi hạ xuống lần hai sẽ là đầu lìa khỏi cổ, sau đó nếu y vẫn không nghe lời, kết cục của tú bà sẽ lần nữa tái diễn trên người y.
Y biết rằng ngoài đồng ý yêu cầu của Sát Vô Tâm ra, bản thân đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Vì muốn Phó Ngân lơ là cảnh giác, Sát Vô Tâm đánh cược dùng một kẻ không biết võ công là Dung Liễu Liễu tiếp cận, sau đó để y dùng thuốc độc giấu sẵn trong đế giày trừ khử Phó Ngân ngay đêm động phòng.
Kết quả đánh cược thất bại, Nghiêm Dung không thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày hôm sau.
Linh hồn của Nghiêm Dung mang theo mối tình khắc cốt ghi tâm cùng nhớ nhung da diết với Khuất Tử Dạ mà không chịu vào vòng luân hồi, dần dần hóa thành chấp niệm, trở thành chấp linh quanh quẩn nơi tạ thế. Mà khi Khuất Tử Dạ đưa thân xác không còn nguyên vẹn của Nghiêm Dung đi chôn cất, chấp linh này liền theo đó ký sinh vào trái tim hắn, thực hiện nguyện vọng dở dang được trọn đời bên cạnh hắn.
Và khi Khuất Tử Dạ bị ném vào thung lũng vô gian, chấp linh này vì không muốn hắn tan thành tro bụi vĩnh viễn không được luân hồi chuyển kiếp mà biến thành sức mạnh kỳ diệu đưa hắn rời khỏi vô gian, không ngờ lại vô tình khiến hắn được trùng sinh trở về năm hai mươi hai tuổi.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đó, có lẽ đều đã quá rõ ràng.
Chợp mắt chưa được bao lâu, Nghiêm Dung cảm nhận bàn tay của mình bất giác bị siết chặt đến phát đau, y vội vàng bật dậy khỏi giường, sau đó xoay qua xem xét tình hình nam nhân vẫn đang ngủ say bên cạnh. Càng nhìn Khuất Tử Dạ y càng cảm thấy bình yên, bèn đưa tay lau đi giọt mồ hôi vương trên trán hắn, may mắn là hắn vẫn còn bên cạnh y, chưa một khắc nào rời khỏi.
Trong lúc giao chiến với Sát Vô Tâm, Khuất Tử Dạ mặc dù bị trọng thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ vì sức mạnh đối kháng giữa hai bên quá lớn mới khiến hắn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nhịp tim cũng tạm thời gián đoạn. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Nghiêm Dung không khỏi một phen sợ hãi.
Sau khi từ chân núi Khương Luân trở về, Khuất Tử Dạ cùng Nghiêm Dung nhanh chóng trở về cuộc sống yên bình mà cả hai luôn mong muốn cùng nhau thực hiện, tính đến nay đã được hơn hai tháng.
Trải qua nhiều biến cố, chính đạo đã không còn xem Đỉnh Phong Hoa là kẻ thù. Mặc dù Hứa Lang đã từ chức chưởng môn nhưng với những gì gã gây ra trong quá khứ đã khiến danh tiếng Dược Hà Cốc không còn được như trước. Về Minh Huyền Môn, các đệ tử còn sót lại phải ngày đêm khôi phục môn phái từ hai bàn tay trắng, nếu sau này họ không tìm được một người lãnh đạo tài năng như Tống Chi Dương của trước đây, thì e rằng Minh Huyền Môn khó mà lấy lại vị thế như lúc ban đầu. Vì lẽ đó tu chân giới của hiện tại chính thức chỉ còn lại Tam đại môn phái đứng đầu. Lôi Bích Chân thay thế Tống Chi Dương trở thành người nắm giữ lệnh bài quyền lực nhất.
Tam đại môn phái thường xuyên đề nghị với Đỉnh Phong Hoa và Tàn Cốt Động về việc gia nhập chính đạo nhưng luôn bị Khuất Tử Dạ và Phó Thành từ chối. Mặc dù hiện tại đã chung sống hoà bình với chính đạo nhưng họ lại không muốn phá vỡ quy tắc ban đầu. Chỉ cần đôi bên luôn nâng cao hai chữ hòa bình, không làm ra những việc thương luân bại lý thì chính đạo hay tà đạo vốn dĩ đều không có gì khác biệt.
Mà mấy ngày trước đó, Phí Đình đã lên đường rời khỏi Đỉnh Phong Hoa.
Phí Đình nói rằng nàng là đệ tử thánh y, nàng muốn dùng những gì học được đi khắp nơi cứu người đồng thời ngắm nhìn hết phong cảnh hùng vĩ của thế gian. Nàng không muốn phụ tâm tư ca ca dành cho nàng, càng không muốn lãng phí thanh xuân của bản thân.
Khuất Tử Dạ nhận thấy Phí Đình so với trước đây đã trưởng thành hơn rất nhiều nên đồng ý với nàng, hắn âm thầm cho hộ vệ ẩn trong bóng đêm bảo vệ nàng, còn cố tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần khi nào nàng nhớ nhà thì phải lập tức quay về bên cạnh hắn, Đỉnh Phong Hoa mỗi ngày đều mở cửa lớn chờ đón nàng.
Một tay Phí Đình cầm kiếm, tay còn lại giữ lấy tay nải trên vai, hiện tại đã có Nghiêm Dung bầu bạn cùng ca ca nên nàng rất yên tâm. Trước khi rời đi nàng còn cao ngạo nói rằng:
"Dạ ca, Nghiêm Dung! Sau này khi hai huynh nghe thấy thánh y Khuất Tử Đình nổi danh khắp tu chân giới cũng chính là lúc ta lên đường trở về. Cả Đỉnh Phong Hoa nhất định sẽ tự hào về ta!"
Khuất Tử Dạ nhìn Phí Đình mang theo lòng nhiệt huyết rời đi, hắn đưa tay kéo Nghiêm Dung đang đứng bên cạnh sát vào lồng ngực mình. Hắn không biết khi nào ba chữ "Khuất Tử Đình" này sẽ vang danh khắp thiên hạ? Nhưng hắn thầm khẳng định ngày đó sẽ không xa.
Trở về với thực tại, Nghiêm Dung nhìn thấy chân mày Khuất Tử Dạ vô thức nhíu chặt vào nhau, y liền đưa tay vuốt nhẹ lên đó, theo thói quen ngắm nhìn hắn thật lâu.
Dạo gần đây khi Khuất Tử Dạ chợp mắt đều vô tình rơi vào trạng thái ngủ sâu, sau đó sẽ mơ màng trông thấy ác mộng. Dường như những thứ hắn nhìn thấy trong mỗi giấc mơ đều rất đáng sợ, đáng sợ đến mức hắn sẽ bất giác siết chặt lấy tay Nghiêm Dung, trên môi luôn thì thào điều gì đó không rõ ràng. Mỗi lần như vậy khi hắn tỉnh lại Nghiêm Dung sẽ hỏi hắn đã mơ thấy những gì? Nhưng câu trả lời chỉ có một, hắn nói trông thấy những chuyện rất xa xưa, sau đó không hiểu vì sao lại ôm y vào lòng, đôi vai vững chãi thường ngày bao trọn lấy y cũng run rẩy một trận. Đến khi tâm trạng hắn ổn định hơn, hắn sẽ trấn an y dù y chẳng bị làm sao cả, hắn bảo y yên tâm, những chuyện hắn trông thấy sẽ không bao giờ xảy ra, từ nay về sau hắn sẽ bảo hộ y, không bao giờ để y rời khỏi hắn nữa.
Nghiêm Dung đưa tay sờ lên mí mắt của Khuất Tử Dạ, sau đó là sống mũi rồi đến bờ môi. Mỗi ngày đều như vậy, y sẽ từng chút từng chút vẽ lại khuôn mặt này, khắc sâu vào tâm khảm, để muôn kiếp về sau đều đi tìm hắn, yêu hắn, cùng hắn vẽ lên đoạn tình duyên mới. Nếu không phải là hắn, y tuyệt đối không động lòng với bất kỳ người nào khác.
Những điều nhỏ nhặt này đối với Nghiêm Dung thật sự quá ngọt ngào, y nhịn không được cúi đầu xuống bật cười, cũng ngay lúc này y bất chợt trông thấy dáng vẻ hiện tại của bản thân, khiến y không khỏi một phen đỏ mặt.
Y thế mà không mảnh vải che thân!
Nhớ đến sự tình đêm hôm qua, Nghiêm Dung nhanh chóng đưa tay nhặt lên y phục dưới sàn, sau đó mặc tạm lên người, cố tình che đi những dấu hôn tình ái vẫn còn hiện diện trên cái cần cổ thon gầy cùng vùng mẫn cảm trước ngực áo.
Nghiêm Dung nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt đẫm trên trán Khuất Tử Dạ, y lại nhớ đến hôm ở dưới chân núi Khương Luân, bản thân đã quyết định cùng người trước mặt sinh tử không chia lìa.
Khi Nghiêm Dung ôm lấy cơ thể dần trở nên suy yếu của Khuất Tử Dạ vào lòng cũng là lúc sự tuyệt vọng bao phủ lấy tâm can y. Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay khẽ chạm lên bờ vai đang run rẩy của y, nhẹ nhàng vỗ về lên đó như cách mà hắn vẫn thường hay làm, giọng nói khàn đặc nhưng đủ để y nghe rõ ràng từng chữ một.
"Còn có ngươi ở đây, ta làm sao đành lòng rời khỏi thế gian này."
Nghiêm Dung hạnh phúc bật cười, nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng đôi mắt lại sáng lên, phủ trong đó là biết bao hy vọng ngọt ngào.
Lần nữa ôm chầm lấy Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung đã chẳng còn quan tâm đến những ánh mắt xung quanh đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía họ.
Khuất Tử Dạ đương nhiên hiểu rõ sự kinh ngạc trong ánh mắt bọn chúng, hắn ngược lại rất thản nhiên đặt lên trán Nghiêm Dung một nụ hôn, chứng thực mối quan hệ giữa họ trước mặt mọi người.
Sát Vô Tâm bị đánh bại, Khuất Tử Dạ không muốn ở lại nơi hỗn độn này thêm một chút nào nữa. Hắn triệu hồi linh kiếm về chân, ôm lấy Nghiêm Dung nhảy lên thân kiếm, chỉ trong chớp mắt đã biến mất sau màn trời đầy sao.
Nghiêm Dung nhìn Khuất Tử Dạ đang ngủ say, y đưa tay xoa lên mu bàn tay của hắn, nơi đó vẫn đang giữ chặt lấy tay y, từng cử chỉ của y đều rất nhẹ nhàng như sợ rằng sẽ làm đối phương tỉnh giấc. Trong đôi mắt hạc lúc này chứa một biển trời yêu thương khiến Khuất Tử Dạ mãi về sau này vẫn luôn chìm đắm trong biển trời đó, mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng muốn thoát ra.
Chợt nhận ra đôi mắt lưu ly của người đối diện không biết đã mở ra từ lúc nào đang nhìn về phía mình, Nghiêm Dung khẽ gọi:
"Người tỉnh rồi."
Thấy Khuất Tử Dạ gật đầu, Nghiêm Dung toan rời khỏi giường rót cho hắn một tách trà làm dịu giọng, kết quả cổ tay đột nhiên bị hắn bắt lấy, kéo y trở về lồng ngực mình.
"Dung, đừng rời xa ta!"
Nghiêm Dung nằm yên trong lồng ngực Khuất Tử Dạ, chưa bao giờ có ý định rời khỏi hắn.
"Ta chỉ là muốn rót cho người một tách trà, hôm nay người lại gặp phải ác mộng sao?"
Khuất Tử Dạ không trả lời ngay, hắn trầm tư một lúc lâu.
Có lẽ vì chấp linh đã ký sinh vào trái tim hắn nên những việc Nghiêm Dung trải qua từ kiếp trước đều được hắn trông thấy rõ ràng qua mỗi giấc mơ, cũng để hắn biết được y yêu hắn nhiều đến dường nào, chấp nhận hy sinh cả bản thân chỉ mong hắn có thể bình an, nhưng y chưa từng để hắn biết những điều đó, cả sự tồn tại của y trong hắn cũng mơ hồ đến vậy. Hắn thở dài, sau đó cất lời:
"Có thể sau này sẽ không mơ thấy nữa, mặc dù là ác mộng nhưng nó khiến ta nhận ra rất nhiều thứ." Khuất Tử Dạ xoa vai Nghiêm Dung, vòng tay ôm chặt lấy y, hắn nói: "Những ký ức tốt đẹp sau này hãy để ta cùng ngươi xây dựng."
Khuất Tử Dạ cúi xuống đặt lên mí mắt Nghiêm Dung một nụ hôn, giọng nói hắn dịu lại mang theo sủng ái cùng kiên định rất rõ ràng.
"Dung, từ nay về sau hãy để ta bảo vệ ngươi, ta nhất định không để ngươi chịu ấm ức thêm một lần nào nữa. Mọi thứ sau này cứ để ta gánh vác, ngươi chỉ cần phụ trách yêu ta thôi."
Khuất Tử Dạ nhìn Nghiêm Dung.
"Được không?"
Lời nói ngốc nghếch thế này phát ra từ miệng Khuất Tử Dạ làm Nghiêm Dung có chút không quen, y không tự chủ được bật cười thành tiếng. Dường như từ khi ở bên cạnh hắn, nụ cười nở trên môi y đã càng lúc càng nhiều hơn rồi.
Nghiêm Dung không chút ngần ngại ngẩng đầu hôn lên môi Khuất Tử Dạ, y đáp lời:
"Tất cả đều nghe theo người, Tử Dạ."
Bắt lấy thời cơ, Khuất Tử Dạ giữ lấy vùng gáy Nghiêm Dung, đáp lại nụ hôn đó của y một cách nồng nhiệt.
Hắn mải mê rong ruổi trên bờ môi ngọt ngào của Nghiêm Dung, tay chân không chút nào ngoan ngoãn luồn vào trong cơ thể y, đến khi Nghiêm Dung nhận ra y phục mình vừa mặc vào lại bị người đối diện lần nữa lột sạch mới lúng túng ấn vào lồng ngực Khuất Tử Dạ.
"Khoan đã Tử Dạ, đêm qua chúng ta vừa mới..."
Lời chưa nói hết đã bị Khuất Tử Dạ lần nữa ngậm lấy đôi môi, hắn nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi của Nghiêm Dung, sau đó được đà lại tiến vào sâu hơn, hút trọn toàn bộ hương vị trong khoang miệng y. Cơ thể Nghiêm Dung bị hắn xoa nắn đến ửng hồng, ý loạn tình mê mà rên rỉ thành tiếng.
Khuất Tử Dạ không động tác thừa đảo người một vòng để bản thân phủ trọn lấy cơ thể Nghiêm Dung, đôi mắt lưu ly sâu thăm thẳm hiện rõ ý cười trong đáy mắt, hắn thành thật nói:
"Dung, mọi lúc ta đều muốn cùng ngươi!"
Hôm nay Tôn chủ và thủ lĩnh Đỉnh Phong Hoa lại như thói quen, đến tận giữa trưa mới bắt đầu xuất hiện.
Tất cả môn đồ đều đã quá quen thuộc với điều này!
...
Sau mỗi câu chuyện, những đôi yêu nhau đều đến được với nhau chính là kết cục cũ rích nhất.
Song, lại là kết cục viên mãn nhất!
Khuất Tử Dạ cùng Nghiêm Dung trải qua nhiều biến cố mới gặp lại nhau, tổn thương nhau và được bên cạnh nhau.
Có lúc họ sẽ vì những chuyện vặt vãnh mà cãi vã, nhưng họ sẽ luôn vì đối phương mà nhân nhượng, học cách nuông chiều.
Và cùng nhau già đi!
Vì hành động nghịch thiên cải mệnh mà số mệnh của họ đã được nối lại với nhau, đời đời kiếp kiếp luân hồi cũng sẽ tìm đến nhau, cả hai chỉ có thể thuộc về đối phương. Cho nên là...
"Tử Dạ, nếu có kiếp sau, người nhất định đừng động lòng với bất kỳ người nào khác, hãy đợi ta đến tìm người được không?"
"Dung, nếu thật sự có kiếp sau, ngươi không cần đi tìm ta."
Vật đổi sao dời, ngân hà xoay chuyển. Chỉ có một điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đó là sự rung động ngọt ngào, tình yêu chân thành giữa hai con người vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến để tồn tại vĩnh hằng.
Khuất Tử Dạ mỉm cười, đưa tay gảy nhẹ lên sống mũi Nghiêm Dung.
"Nếu thật sự có kiếp sau, vậy hãy để ta là người đến tìm ngươi trước!"