Trên đường bỏ trốn, cánh tay của Phó Ngân bị ai đó bất ngờ nắm lấy, kéo cả cơ thể hắn vào trong hang động chật hẹp chứa đầy ngõ ngách. Phó Ngân muốn mở miệng mắng chửi thì người kia liền giơ ngón trỏ lên trước miệng hắn, suỵt một tiếng.
Ngay lúc đó, con đường chính diện bên ngoài đột ngột có bước chân chạy đến, sau đó loay hoay một lúc cũng nhanh chóng chuyển hướng rời đi nơi khác.
Thời khắc này Phó Ngân mới nhận ra có người âm thầm bám theo sau mình, hắn bức bối né bản thân ra khỏi vòng tay người đối diện, nhăn mặt nói: "Không ngờ đại ca tốt của ta cũng ở đây, có phải ngươi cũng muốn có được bí kíp thần công?"
"Bí kíp thần công là thứ hại người, cho dù nó thuộc về tay ai thì cũng chỉ là đồ bỏ đi."
"Đồ bỏ đi?" Phó Ngân hừ lạnh: "Thứ cả thiên hạ đều muốn có được từ lúc nào vào miệng ngươi lại trở thành thứ không đáng một xu?"
Phó Thành lắc đầu, cố gắng phân trần: "Ta không lừa đệ, bí kíp này ngoại trừ Dạ Tôn ra thì không ai có khả năng tu luyện."
Lời này lọt vào tai Phó Ngân lại trở thành điều gì đó rất khó nghe, hắn trừng mắt nhìn Phó Thành: "Thì ra ý của ngươi, chính là ta cả đời cũng không thể nào sánh bằng Khuất Tử Dạ?!"
"Ý của ta không phải như vậy..."
Phó Thành có chút rối loạn, sau đó lại tiếp tục giãi bày: "Một lời khó mà nói rõ, đệ chỉ cần nghe ta dừng tay lại, Dạ Tôn đã hứa với ta sẽ tha cho đệ, đệ đừng càng lún càng sâu."
"Nực cười!"
Phó Ngân đột ngột bật cười man dại, người đại ca này của hắn nói đi nói lại cũng chỉ muốn hắn không xung đột cùng với Khuất Tử Dạ.
Ôm lấy lồng ngực nén xuống cơn giận dữ, Phó Ngân muốn lần cuối cùng tạo cơ hội cho đối phương sửa chữa lỗi lầm, trên môi hắn bất giác nở ra một nụ cười ảo diệu, hạ giọng nói:
"Đại ca... Hiện tại bí kíp thần công đã nằm trong tay đệ, chỉ sau một khoảng thời gian tu luyện nữa thôi đừng nói là Đỉnh Phong Hoa, đến cả tu chân giới đều sẽ nằm gọn trong tay hai huynh đệ chúng ta. Đệ hứa sẽ không làm hại huynh nữa nhưng huynh phải đồng ý với đệ, đến lúc đó thay đệ lấy đi chiếc đầu trên cổ Khuất Tử Dạ thì từ nay về sau huynh đệ chúng ta một lòng, huynh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cho dù huynh muốn thử làm một bậc Đế Vương, đệ cũng sẽ bất chấp mọi giá giúp huynh toại nguyện!"
Nhìn thấy người trước mặt cứ mãi chấp mê bất ngộ như vậy khiến Phó Thành không thể không thương tâm, nhận ra tất cả mọi thứ đã không còn cách cứu vãn được nữa, y gian nan lắc đầu.
"Từ đầu những điều đệ làm đã không phải thứ mà ta muốn. Nếu đệ còn mang tâm tư thù hằn như thế này..." Cảm giác khó xử dâng lên, Phó Thành ngừng một lát, cắn chặt răng nói: "Vậy thì ta và đệ từ nay về sau... không thể chung đường được nữa rồi."
Gương mặt tràn đầy hy vọng của Phó Ngân lập tức bị dập tắt.
Lời này nói ra, chính là đại ca hắn đã không cần hắn nữa?
Lúc này không hiểu vì sao sơn động đột nhiên rung chuyển mạnh mẽ, kéo khoảng cách hai người càng lúc càng xa.
Mặc kệ nơi này sẽ bị đổ sập, Phó Ngân như người mất hồn dựa lưng vào tảng đá lớn, gương mặt hắn sầm lại không còn chút sức sống.
Hắn đưa mắt nhìn Phó Thành mang nội thương chưa khỏi đang chật vật tránh né những tảng đá liên tục rơi xuống, hắn nhìn dáng người thân thuộc đó rất lâu, chợt đau đớn nhận ra người trước mắt hắn đã thay đổi, sẽ không bao giờ quay về bên cạnh hắn như trước đây nữa.
Đại ca của hắn nếu đã không phải của riêng hắn, vậy thì đừng là của ai khác!
Đôi mắt đào hoa đột nhiên sâu thăm thẳm, hắn chậm rãi tiến về phía Phó Thành, lặng lẽ triệu hồi kiếm trên tay, trong miệng hắn lẩm bẩm những câu nói không rõ ràng.
"Đại ca à đại ca, nếu huynh đã không muốn cùng ta rời đi vậy thì tại nơi này... hãy giao lại mạng của huynh cho ta. Ta nhất định sẽ đem xác huynh trở về Tàn Cốt Động lưu giữ thật kỹ càng!"
Giữa đường Nghiêm Dung đã mất dấu Phó Ngân, y tìm kiếm mọi ngóc ngách rồi theo tiếng động mà tìm được đến đây. Khi Nghiêm Dung vừa tiến vào thì cùng lúc trông thấy Phó Ngân đang ra tay làm hại Phó Thành, y lập tức xông đến ngăn chặn tình huống xấu nhất xảy ra, y ra chưởng đánh thẳng về phía Phó Ngân khiến hắn bất ngờ nhận lấy công kích, cả cơ thể bị hất mạnh lui về phía sau.
Nghiêm Dung kiểm tra sơ qua tình hình của Phó Thành, xác nhận y không có mệnh hệ gì mới quay đầu nhìn lại Phó Ngân.
Nhưng vào thời khắc này, gương mặt Phó Ngân tái xanh, đôi mắt dữ tợn nhìn trân trân về phía bọn họ, trên miệng hắn không ngừng tuôn ra thứ nước đặc sệt màu đen, dần dần chảy dài xuống cổ áo.
Nghiêm Dung kinh hãi tột độ, chưởng vừa rồi đánh ra tính sát thương vốn dĩ không cao, sao lại có thể cướp đi mạng người?
Nhưng đến khi đôi mắt hạc theo vệt máu lướt xuống phía dưới, Nghiêm Dung trông thấy một lưỡi dao không biết ở đâu từ phía sau xuyên thẳng lên vùng trước bụng Phó Ngân, đầu lưỡi dao cũng thấm máu đen sậm.
Trúng độc!
Lúc này, sau lưng Phó Ngân không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, nàng bình thản bước ra, nâng mắt phượng sinh động nhìn về phía Nghiêm Dung.
Diệp Y Ninh!
Diệp Y Ninh mặc kệ hai kẻ đang bàng hoàng trước mắt mình, nàng đưa tay lấy bí kíp thần công từ trên người Phó Ngân, trên gương mặt khuynh thành của nàng nở ra một nụ cười hài lòng đầy ma mị.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh cùng vị trí hai bên xa cách khiến Nghiêm Dung cùng Phó Thành không kịp trở tay, cũng ngay lúc này, từ khe hở trong vách đá phía sau lưng Diệp Y Ninh bỗng dưng xuất hiện thêm bóng dáng một người, khi người đó đến gần, gương mặt Sát Vô Tâm dần dần hiện ra.
Diệp Y Ninh buông lỏng cán dao găm, mặc kệ thân xác vô lực của Phó Ngân ngã nhào về phía trước, nàng cầm lấy bí kíp trong tay, kính cẩn dâng lên trước mặt Sát Vô Tâm.
Sát Vô Tâm ôm lấy lồng ngực, ho hai tiếng: "Có được thứ này cũng thật vất vả..."
Rung động càng lúc càng dữ dội, Diệp Y Ninh lần nữa nhắc nhở: "Không thể nán lại được nữa, chủ nhân, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi!"
Không để cho Nghiêm Dung và Phó Thành có cơ hội ngăn cản, Diệp Y Ninh lấy từ trong tay áo quăng xuống đất một viên thuốc nổ, khói bụi mù mịt lập tức xông lên bao phủ toàn bộ nơi này. Đến khi có thể nhìn lại rõ ràng, Sát Vô Tâm cùng Diệp Y Ninh đều đã biến mất trong làn khói.
Phó Thành ôm lấy cơ thể dần chuyển sang tím tái của Phó Ngân vào lòng, cảm nhận rõ ràng nhịp tim của người trong lòng ngày một suy yếu, dần dần đã không còn động tĩnh...
Sơn động rung chuyển mạnh mẽ hơn, Nghiêm Dung gấp rút kéo lấy Phó Thành rời khỏi nhưng y cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể xê dịch dù chỉ một chút.
Nghiêm Dung bất đắc dĩ hét lên: "Động chủ, Phó Ngân không còn nữa, ngài mau tỉnh táo lại!"
Gạch đá từ tứ phía thi nhau đổ dồn về phía bọn họ, Nghiêm Dung dùng linh lực kết thành vòng bảo hộ xung quanh họ, đến khi y cảm thấy bản thân đã không thể đứng vững được nữa thì lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai y.
"Vọng Sơn sắp không trụ được nữa, các ngươi còn không mau ra ngoài?"
Nghiêm Dung quay người nhìn lại, mừng rỡ nói: "Tôn chủ..."
Khuất Tử Dạ ngay lập tức cũng từ trong vách đá hẹp vừa rồi đi ra.
Hắn đi đến bên cạnh Nghiêm Dung, giữ lấy hai vai y, điều chỉnh cơ thể y qua trái rồi lại qua phải: "Ngươi có bị thương không?"
Nghiêm Dung lắc đầu: "Động chủ, ngài ấy..."
Khuất Tử Dạ đánh giá nhanh chóng tình hình, dứt khoát đánh ngất Phó Thành vì đau lòng quá độ mà không còn khả năng nhận thức.
Một giây trước khi Vọng Sơn hoàn toàn sụp đổ, Khuất Tử Dạ cùng Nghiêm Dung nhanh chóng đưa người cùng nhau rời khỏi.