Phí Đình náo loạn một vòng chạy đến đại điện Dạ Hằng, tức giận mắng chửi Khuất Tử Dạ cầm thú, nhưng hắn vẫn bình thản tại án thư xem sổ sách như không có chuyện gì xảy ra.
Hết cách, Phí Đình đành chuyển qua cầu xin.
"Huynh nể tình Nghiêm Dung theo huynh lâu như vậy, một lòng trung thành mà thả y ra, được không? Huynh thừa biết địa lao Đỉnh Phong Hoa không phải nơi dành cho người ở, huống hồ y còn đang bị thương, với tình trạng hiện tại nếu còn ở đó sẽ không thể sống nổi. Dạ ca, coi như muội cầu xin huynh, tha cho y một con đường sống..."
Phí Đình nói đến khàn cổ họng, Khuất Tử Dạ mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nàng.
"Muội đã nói xong chưa?"
Nghĩ rằng Khuất Tử Dạ đã nghe lọt tai lời mình khuyên can, Phí Đình mừng rỡ gật đầu.
"Nói xong rồi, vậy khi nào huynh sẽ thả người?"
Khuất Tử Dạ tiếp tục lấy quyển sổ khác xem xét, nhàn nhạt nói: "Nói xong thì lui ra ngoài."
Đây là lần đầu tiên Phí Đình thấy rõ bộ dạng lạnh lùng của ca ca mình, nàng không khỏi bất ngờ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nàng không chút nể mặt, ra sức uy hiếp: "Nếu hôm nay huynh không thả người thì ta sẽ nói cho thiên hạ biết chuyện xấu xa huynh đã làm với Nghiêm Dung, đến lúc đó ta xem huynh có còn mặt mũi kiêu ngạo như thế này nữa không!"
Câu nói vừa dứt, ngón tay của Khuất Tử Dạ chợt khựng lại, vô tình vò nát một góc quyển sổ đang cầm trên tay.
Khuất Tử Dạ quay sang ra lệnh với Chu Tân: "Giam Phí tiểu thư vào khuê phòng, không có lệnh của ta tuyệt đối không để nàng bước ra khỏi cửa dù chỉ nửa bước."
Chu quản sự nhận lệnh, lão ra hiệu cho thị vệ bên ngoài tiến vào áp chế Phí Đình đưa đi.
Phí Đình ra sức mắng chửi, la hét thất thanh, dù đã bị đưa đi một đoạn đường khá xa nhưng âm thanh trách cứ vẫn cứ văng vẳng bên tai Khuất Tử Dạ.
...
Sau đêm yến tiệc, kẻ sau bức màn cho rằng âm mưu đã thành, Đỉnh Phong Hoa như rắn mất đầu mà rục rịch chuẩn bị một trận đại chiến.
Ngay lúc này, Khuất Tử Dạ nhận được thư tay từ Động chủ Tàn Cốt Động - Phó Thành.
Trong thư viết, Ngũ đại môn phái đang dần hồi phục, Đỉnh Phong Hoa lại một mình đối đầu với cả hai thế lực, trước tình thế tiến thoái lưỡng nan đó, Tàn Cốt Động muốn góp một phần sức lực cùng Đỉnh Phong Hoa kề vai sát cánh chống đỡ các đợt công kích sau này.
Tàn Cốt Động chủ động đề nghị đương nhiên không muốn nhận lấy thiệt thòi, họ đưa ra yêu cầu kết liên minh.
Hay tin Dạ Tôn đang âm thầm điều tra Môn chủ Ẩn Sát Môn, vừa hay Phó Thành nắm được không ít thông tin mật, sẵn sàng đem ra trao đổi. Không chỉ vậy, để thể hiện thành ý, phía họ còn hỗ trợ thêm binh lực, tất cả bố trí sau này đều sẽ nghe theo sắp xếp của Dạ Tôn.
Nếu Dạ Tôn đồng ý, một tháng sau gả thủ lĩnh Đỉnh Phong Hoa đến Tàn Cốt Động làm điều kiện trao đổi, xem như liên minh hoàn thành.
Nói dễ nghe là hợp tác, khó nghe là trắng trợn cướp người. Khuất Tử Dạ thẳng tay ném lá thư vào lò sưởi bên cạnh.
Điều kiện trao đổi không ngờ lại là Nghiêm Dung, xem ra tên hộ pháp Phó Ngân kia từ lâu đã nhắm đến người của hắn, nhờ vả đại ca thành toàn cho sở thích khác người của bản thân cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là không ngờ tên Động chủ Phó Thành này quá cưng chiều đệ đệ, cho dù tên Phó Ngân kia có đưa ra yêu cầu vô lý gì cũng đều dễ dàng chấp thuận.
Khuất Tử Dạ suy tư nhìn lá thư bị ngọn lửa đốt cháy chỉ còn lại đống tro tàn, đôi mắt lưu ly tinh tế xen lẫn sự tính toán.
Trong lòng Phó Thành nhận thức rõ Khuất Tử Dạ rất xem trọng người nhà, huống hồ hiện tại bên cạnh hắn chẳng còn lại mấy người. Vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ bị dứt khoát từ chối nhưng không ngờ Khuất Tử Dạ lại dễ dàng đồng ý yêu cầu như vậy, thư vừa gửi đi hôm trước, hôm sau đã có hồi âm, cuối thư còn viết thêm bốn chữ "Liên minh vui vẻ!"
...
Lệnh giam giữ Nghiêm Dung nhanh chóng được xóa bỏ, Chu Tân nhận lệnh đưa người đang bất tỉnh nhân sự từ địa lao tăm tối ra ngoài.
Từ khi gặp lại nhau, Phí Đình chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày căm ghét Khuất Tử Dạ như lúc này. Người ca ca này của nàng vì những suy nghĩ cổ hủ lạc hậu mà khiến một nam nhân cường tráng chỉ còn lại chút hơi tàn. Nàng tự hỏi nếu như bỏ mặc Nghiêm Dung thêm vài ngày nữa thôi, thứ nàng nhìn thấy hiện tại có thể là một cái xác bốc mùi đau khổ!
Cẩn thận cởi ra y phục dính bẩn trên người Nghiêm Dung, Phí Đình bật khóc khi nhìn thấy cơ thể trước mắt đầy vết bầm tím nằm chằng chịt trên làn da nhợt nhạt xanh xao, vết thương tại nơi tư mật không được điều trị tử tế mà sưng tấy, máu đông thành từng vệt trông thật thảm hại.
Phí Đình được lệnh của Khuất Tử Dạ dùng nhiều loại thuốc quý hiếm điều trị, ngày đêm ở cạnh chăm sóc Nghiêm Dung. Nàng rất ngạc nhiên về tốc độ khôi phục của y, tình trạng ngàn cân treo sợi tóc chỉ trong vài ngày đã tỉnh lại nhưng sự ảnh hưởng về tinh thần lại không hề nhỏ.
Nội thương trước đó đã dần bình phục sau nửa tháng điều trị, tuy cơ thể vẫn trong trạng thái suy nhược nhưng Nghiêm Dung đã có thể tự bước chân xuống giường đi lại.
Tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, Nghiêm Dung nhận được lệnh giáng chức thành thị vệ gác cổng Tây, phải lập tức trở lại làm việc ngay trong đêm.
Y đứng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời Đỉnh Phong Hoa, từ nơi lấp lánh đó bỗng dưng xuất hiện một gương mặt quen thuộc, nơi mà y đã không còn cơ hội chạm đến thêm một lần nào nữa.
Từ sau đêm yến tiệc, Nghiêm Dung biết bản thân đã trở thành vết nhơ trên người Khuất Tử Dạ, là sai lầm hắn muốn xoá bỏ nhất đời này. Không trục xuất y khỏi Đỉnh Phong Hoa đã là nương tình rất lớn, y không dám đòi hỏi thêm sự tha thứ nào từ hắn.
Thời tiết lạnh giá, tuyết rơi thất thường thâu đêm suốt sáng rải đầy trên vai áo, Nghiêm Dung chưa khôi phục hoàn toàn lại thêm một trận bạo bệnh.
Nghiêm Dung như mọi khi trở về sau ca trực đêm thì nhìn thấy một lọ thuốc được đặt ngay ngắn trước cửa phòng. Như quá quen thuộc với điều này, y đưa bàn tay tê cóng vì lạnh nhặt lên lọ thuốc, sau đó nhìn vào khoảng trống trong khuôn viên, cảm kích nói: "Đa tạ ngươi!"
Nhìn thấy cửa phòng được đóng lại, nữ tử mặc váy hồng đứng sau cây đại thụ khuất xa đình viện cử động đôi chân, mũi giày đổi hướng liền nhanh chóng rời khỏi.
Khoảng thời gian này đối với Nghiêm Dung dài đằng đẵng.
Mọi thứ lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt, việc thay đổi duy nhất gần đây chính là Phí Đình không còn mỗi ngày tới đưa thuốc, náo loạn một hồi bên tai rồi thúc giục y nên biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
Nghiêm Dung hay tin Phí Đình đã bị cấm túc, với tính cách của nàng đương nhiên không dễ dàng nghe theo nhưng vì lo sợ Khuất Tử Dạ sẽ làm khó nên nàng chỉ đành quan sát từ xa, âm thầm đến đưa thuốc rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Tuy Phí Đình xác nhận Nghiêm Dung đã hồi phục nhưng y mỗi ngày đều cảm thấy sức khoẻ càng trở nên nặng nề, đôi lúc còn xuất hiện ảo giác.
Sau mỗi ca trực đêm Nghiêm Dung đều không thể chợp mắt, trăn trở nhìn lên trần nhà tới rạng sáng, sau đó vì quá mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Khắp nơi đi qua y đều nhìn thấy bóng dáng của Khuất Tử Dạ, cả khi giật mình tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ cũng đều là hình ảnh của hắn.
Có lúc y sẽ trông thấy hắn mỉm cười đi đến bên cạnh mình, nhưng khi y đưa tay ra muốn bắt lấy thì hắn lại như một làn khói biến mất ngay trước mắt y.
Giọng nói của hắn cho dù vui hay buồn đều như có như không thì thầm bên tai, khiến y nhiều lần không kìm được nước mắt.
Nghiêm Dung nghĩ rằng bản thân không bao giờ có cơ hội rời khỏi cổng Tây, y sẽ phải sống cuộc sống trống trải không có hắn bên cạnh này mãi mãi. Một chân đã bước vào địa ngục lạnh giá, không thể trở lại như trước được nữa.
Trong lúc Nghiêm Dung muốn buông xuôi tất cả thì người mà y ngày đêm mong nhớ lại đột nhiên xuất hiện, làm cho y bất giác có lại niềm hy vọng.
Nhưng cũng chính người đó đã đẩy niềm hy vọng vừa mới chớm nở của y xuống bờ vực, thẳng tay nhấn chìm nó sâu đến vạn trượng.