Tại đại sảnh Đỉnh Phong Hoa.
Khuất Tử Dạ thư thái ngồi giữa trung tâm, nghiêng người một tay chống đỡ thái dương, tay còn lại vân vê ly rượu phỉ thúy. Hắn vẫn mang một bộ dạng bình thản, tuyệt nhiên không ai nhận ra hắn có biểu hiện bất thường, họ chỉ cảm thấy gương mặt anh tuấn trên kia đỏ bừng vì uống quá nhiều rượu, mắt lờ đờ say. Trừ một người hiểu rõ vấn đề đang nắm giữ bàn cờ phía dưới.
Tống Chi Dương đứng lên tại vị trí, động tác đầy lễ nghi hướng ly rượu đầy về phía Khuất Tử Dạ, cùng hắn mời rượu từ xa.
Khuất Tử Dạ nhìn thấy nhưng không muốn đáp ứng, cơ thể lại quá mệt mỏi, mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra hắc bào khiến trên lưng ướt một mảng lớn. Tuy khó chịu nhưng hắn vẫn lãnh đạm không đổi sắc, lười biếng ngồi tại vị trí nâng ly rượu lên cao, tự mình uống cạn.
Tống Chi Dương không tỏ thái độ gì khi bị phớt lờ, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý nhấp một ngụm rượu, sau đó quay lại tiếp tục nhập tiệc.
Khuất Tử Dạ quan sát mọi người bên dưới nhưng không một ai có triệu chứng bất thường. Hắn vắt óc nửa ngày chưa nghĩ ra bản thân bị làm sao, kẻ nào tính kế và bằng cách nào?
Thức ăn do Đỉnh Phong Hoa chuẩn bị, rượu và lễ vật đều kiểm tra kỹ lưỡng không có vấn đề. Cách duy nhất là trực tiếp hạ độc trên bàn ăn của hắn, khả năng này lại hoàn toàn bị bác bỏ, không ai có bản lĩnh ra tay trước mặt mà không bị hắn phát hiện.
Khuất Tử Dạ cẩn thận xâu lại từng chuỗi sự việc, mọi thứ vốn dĩ nằm trong tầm kiểm soát nhưng dường như vẫn là bỏ qua điều gì đó. Nếu là độc dược thì nên trực tiếp lấy mạng hắn, không cần bày ra nhiều trò như vậy. Trừ khi không tính là độc dược, không thể trực tiếp ra tay.
Con ngươi Khuất Tử Dạ đột ngột thu hẹp lại nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, một đạo sấm sét dữ dội đánh thẳng vào đại não hắn.
Ủ Túy Sương!
Vốn dĩ không có vấn đề, nhưng kết hợp cùng nhau sẽ trở thành vấn đề cực lớn. Nếu trực tiếp hạ dược thì Chu Tân sẽ dễ dàng phát hiện, kẻ chủ mưu đành phải đánh một vòng thật lớn, không những đánh lừa được lão Chu còn phải khéo léo qua được mắt hắn.
Cho dù thứ này không thể lập tức lấy mạng, nhưng đủ khiến hắn thân bại danh liệt!
Hắn xoa xoa thái dương đau ê ẩm, mồ hôi trên trán chưa kịp rơi xuống đã bị hắn một lượt lau đi. Chỉ cần xác nhận thêm một thứ, đây sẽ là cạm bẫy hoàn mỹ dành riêng cho hắn.
Khuất Tử Dạ cho kết thúc sớm yến tiệc, một mình trở về đại điện Dạ Hằng.
Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy mười hai mỹ nhân Tây Vực như hoa như ngọc đang đợi sẵn, ai nấy đều mặc y phục sặc sỡ hở hang đầy quyến rũ, bày ra bộ dạng câu hồn đoạt phách.
Khi thấy Khuất Tử Dạ, các nàng yểu điệu đi đến cùng nhau hành lễ, động tác thuần thục không chút kẽ hở, đồng thanh lên tiếng.
"Bái kiến Dạ Tôn đại nhân!"
Cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng, Khuất Tử Dạ mất thăng bằng dựa vào trụ cột bên cạnh.
Một mỹ nhân mặc hồng y với gương mặt khả ái vội vàng chạy đến đưa ra đôi bàn tay nõn nà dìu hắn, hắn lườm nàng một cái, nàng thấy trong đôi mắt đỏ ngầu của nam nhân đối diện chứa đầy sự dữ tợn liền hoảng sợ dừng lại động tác, cúi đầu trở về vị trí cũ.
Khuất Tử Dạ cười khẩy một tiếng, quả nhiên hoàn mỹ.
Hắn cảm nhận khí tức đặc biệt trên người các nàng khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, xác nhận đã nhìn thấu toàn bộ sự việc, đồng thời bản thân triệt để bị hủy.
Hắn đuổi các nàng ra khỏi đại điện, cho người giam lại. Sau đó hạ lệnh cấm túc ra vào, còn bản thân lảo đảo trở về gian phòng phía trong đại điện.
...
"Chu quản sự, đã xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Dung vừa trở về đã thấy Chu Tân đứng trước cửa đại điện Dạ Hằng, sự nôn nóng hiện rõ trên khuôn mặt già nua.
"Nghiêm thủ lĩnh, ngươi đi đâu lâu như vậy mới quay về?" Nhìn thấy Nghiêm Dung chạy đến, Chu Tân như gặp được cứu tinh.
Nhận ra Chu quản sự có biểu hiện lạ thường, lòng Nghiêm Dung lại tăng thêm một tầng lo lắng: "Lão mau nói rõ!"
"Lão phu đứng rất gần, nửa yến tiệc đã thấy sắc mặt Tôn chủ kỳ quái, cầm cự đến giờ đã là kỳ tích."
Giọng Chu Tân ồm ồm: "Tôn chủ không nói gì đuổi hết mọi người ra khỏi đại điện, không ai dám tự ý ra vào. Chỉ có ngươi luôn được Tôn chủ đặc cách nên lão phu liền bắn tín hiệu gọi ngươi trở về, lão lo sợ hàn khí trong người Tôn chủ tái phát, lỡ như xảy ra bất trắc..."
Không đợi lão nói hết, Nghiêm Dung vội vàng chạy vào đại điện, xông thẳng vào gian phòng. Khi đánh ra cánh cửa thì y nhìn thấy dưới sàn có một thân thể đang nằm cuộn tròn, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Nghiêm Dung lập tức chạy đến bên cạnh đỡ hắn dậy, nhưng khi vừa chạm vào vai, hắn liền co giật ép người lại.
Run rẩy lên tiếng: "Đ... đừng, chạm vào ta..."
Luồng nhiệt nóng bỏng kỳ lạ từ trên người Khuất Tử Dạ tỏa ra, Nghiêm Dung bị tình trạng của hắn dọa cho hoảng sợ, y đỡ hắn ngồi tựa vào vai mình, lo lắng nói: "Tôn chủ, có cần thuộc hạ gọi y sư?"
Khuất Tử Dạ tránh ra khỏi cơ thể y, bản thân tự dựa vào cạnh giường, mệt mỏi lắc đầu: "Vô dụng... ngươi, ra ngoài..."
Nghiêm Dung nắm lấy cổ tay hắn, vận linh lực truyền vào, lại nghe hắn đau đớn rên lên một tiếng, gắt gỏng giật tay ra khỏi lòng bàn tay y.
"Ta đã bảo không có tác dụng... đừng chạm vào ta!"
Khuất Tử Dạ hô hấp không thông, gương mặt lúc xanh lúc đỏ. Vốn dĩ yến tiệc lần này muốn hạ thấp uy danh chính đạo, cho người trong thiên hạ nhìn thấy Ngũ đại môn phái cao cao tại thượng cũng có một ngày khuất phục Đỉnh Phong Hoa, chịu sự chi phối đến dâng lễ vật cầu sự giảng hòa, đồng thời muốn Sát Vô Tâm lộ diện.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trái lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn cùng.
Nghiêm Dung kiểm tra xung quanh, nhìn thấy ngoại bào của người trước mặt từ sớm đã cởi, y phục xộc xệch khó coi. Mắt y vô tình lướt qua nửa thân dưới của hắn, dưới lớp y phục không biết từ lúc nào xuất hiện một vật nhô cao, y bừng tỉnh đại ngộ, vội nói: "Có kẻ hạ xuân dược người?"
Khuất Tử Dạ không đáp.
Nghiêm Dung do dự một lúc lâu, sau đó lại nói: "Tống chưởng môn có dâng mỹ nhân, Tôn chủ nhẫn nhịn một lát, thuộc hạ sẽ mau chóng đưa họ đến đây."
"Đừng đi..."
Nghiêm Dung biết hắn từng chịu đả kích nên có ác cảm với nữ nhân, nhưng tình thế ép buộc không thể nào làm khác.
"Người đã thành ra như vậy, hiện tại không nên để ý đến chuyện cũ, nghe thuộc hạ lần này."
Khuất Tử Dạ lập tức bắt lấy cổ tay Nghiêm Dung.
"Ngươi cứ như vậy... chính là muốn ta..."
Bàn tay hắn tăng lực độ siết chặt cổ tay y, áp sát gương mặt nổi đầy gân xanh lại gần, hơi thở nặng nề phà ra bốn chữ:
"Thân bại danh liệt!"
Nghiêm Dung hoảng sợ nhìn hắn, lồng ngực chịu nội thương phút chốc ẩn nhẫn đau. Xem ra, sự việc không đơn giản như y nghĩ.
Khuất Tử Dạ không ngờ bản thân sẽ có một ngày tiến thoái lưỡng nan.
Tại yến tiệc hắn dùng qua Diệc Hoả đan, đan dược lưu thông tâm mạch giúp ích cho cơ thể, lão Chu kiểm tra an toàn mới đưa đến cho hắn. Chỉ là không tính đến, rượu Ủ Tủy Sương có chất kích thích rất mạnh, mà thành phần trong đó có huyền cơ, một khi kết hợp với Diệc Hỏa đan sẽ khiến chất kích thích dâng lên vạn lần, so với xuân dược còn mạnh hơn mấy phần, không hoàn toàn giải phóng, tình trạng khó mà lường trước.
Hắn lúc đầu còn cố gắng vận công lực nhưng càng cưỡng chế giải trừ thì cơ thể càng đau đớn, dục vọng cũng vì vậy mà mãnh liệt dâng cao.
Khuất Tử Dạ hô hấp khó khăn nhìn Nghiêm Dung, đôi tay mất tự chủ ôm lấy gương mặt đối diện.
Hắn tu luyện ma công, tâm pháp hệ hỏa, thường ngày bị hàn khí tấn công đã khiến hắn nhiều lần chết đi sống lại. Các mỹ nhân kia đều luyện tâm pháp đặc trưng Tây Vực, khí tức hàn lạnh đã nói ra điều đó, chỉ cần người có hệ hỏa cùng họ xảy ra quan hệ thì công lực sẽ dần bị họ ăn mòn, từ từ hút cạn.
Đây mới chính là tâm ý thật sự Tống Chi Dương dâng lên cho hắn.
"Nghiêm Dung..."
Khuất Tử Dạ ngửi thấy một mùi hương rất quyến rũ, hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Dung, trước nay chưa từng nhìn rõ người bên cạnh lại xinh đẹp đến vậy, hắn thở ra một hơi, yết hầu khô khan lên xuống không ngừng.
"T... ta muốn..."
Đôi mắt lưu ly chợt cô đặc lại, hắn cắn chặt răng thả y ra, quay người đi nơi khác.
Hắn biết bản thân không thể tiếp tục kiềm chế, đầu óc trống rỗng chỉ còn lại ham muốn điên cuồng, hắn không thể vì bản thân mà hủy hoại người trước mặt.
Hắn đau đớn rên lên một tiếng, đập mạnh tay vào đầu để bản thân giữ lại tia thanh tỉnh cuối cùng.
"Tôn chủ, người đừng như vậy..."
Nghiêm Dung đau xót nắm chặt tay hắn, không để hắn tổn thương bản thân.
"Nghe ta... ta không thể chạm vào số mỹ nhân đó, càng không biết bản thân sẽ chịu đựng được bao lâu. Ngươi... lập tức ra ngoài, khoá chặt cửa lại!"
Nghiêm Dung hai mắt đỏ ửng, run rẩy nắm lấy bả vai hắn, liên tục lắc đầu.
"Ta không thể bỏ mặt người!"
Khuất Tử Dạ tức giận gạt tay y ra, cánh tay vô tình chạm vào bình sứ được đặt trên chiếc bàn nhỏ gần đầu giường làm nó mất thăng bằng rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.
"Bổn tôn ra lệnh cho ngươi... Cút!"
Không rõ do nội thương hay vì người trước mặt chịu sự giày vò mà Nghiêm Dung thấy lòng mình quặn thắt.
"Chuyện vặt này không làm khó được bổn tôn, ngươi cút!"
Nghiêm Dung đứng dậy lùi về phía sau, y trách bản thân vô dụng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng bị hạnh hạ, tự khống chế chính mình. Y lẳng lặng nhìn hắn như rơi vào không gian vô định, cố gắng tìm cho mình một điểm sáng suốt.
Qua rất lâu sau, Nghiêm Dung mới thả ra nắm tay bị y siết chặt vào nhau đến kêu răng rắc, sau đó y xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi nghe tiếng bước chân rời đi, Khuất Tử Dạ mới có thể thả lỏng, cơn nóng khát từ từ nhấn chìm hắn.
Hắn cười lạnh, đưa tay nhặt lấy mảnh vỡ trên sàn, rạch một đường lên lòng bàn tay trái. Dòng nước đỏ ẩm chảy ra, từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Thoải mái...
Lại thêm một rạch.
Cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, nhất thời giảm đi cơn khó chịu do dục vọng gây ra, từng đường từng đường rơi xuống lòng bàn tay, vết cắt sâu đến mức thấy cả xương trắng.
Hắn không ngừng tổn thương bản thân khiến bàn tay chằng chịt vết cứa, máu trên cánh tay một đường chảy xuống nền nhà, hắn vẫn chưa chịu dừng lại. Đến khi cơn đau không còn tác dụng, sự ham muốn thể xác lại lần nữa bao trùm lấy hắn.
Hương hoa ảo diệu không biết từ đâu bay đến càng lúc càng nồng đậm, châm thêm ngọn lửa trong lòng khiến hắn càng thêm rạo rực. Mảnh sứ rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, hắn vô thức đưa tay chạm vào phần dưới thân, nơi đó nóng bỏng cương cứng đến phát đau, hắn khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Đôi mắt đờ đẫn dần dần không còn biết đây là nơi nào.
Ý thức hoàn toàn bị xâm chiếm...
Chỉ còn lại tiếng thở dốc kéo dài.
Trong cơn ảo mộng, hắn cảm nhận có tiếng bước chân đi đến, nghe "ken két" một tiếng, cánh cửa lần nữa được mở ra.
Khuất Tử Dạ lờ đờ mở mắt, hắn trông thấy một bóng đen đang di chuyển, chạy nhanh về phía mình.