Beta: Devil
Nhìn người đối diện giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không giấu được oán hận, Vương Tĩnh Kì trên mặt cùng trong lòng đều nở nụ cười.
Đừng trách cô không tôn trọng người già, cô thật sự là bị mấy người nhà Trương gia ép buộc, ở trước mặt một kiểu sau lưng lại quay phắt lại một kiểu khác, cô có thể không vui vẻ sao.
Hai người cứ như vậy ngồi ở cục cảnh sát trừng mắt với nhau, ai cũng không mở miệng trước.
Khoảng 5 phút sau, Triệu Giang không kiên trì nổi, mở miệng trước.
"Tĩnh Kì, tôi tưởng cô là người có hiểu biết, nhưng là hiện tại xem ra…"Ánh mắt của bà nhìn cô gái đối diện đang mỉm cười, câu nói kế tiếp còn chưa nói hết.
Vương Tĩnh Kì cũng không ngốc, bà ta không phải là nói mình hiện tại không hiểu chuyện sao? Đời trước mình đã hi sinh cho Trương gia quá nhiều, đến cuối cùng thì nhận được gì, cái gì cũng không có.
"Dì Triệu à, thật sự là cám ơn lời khích lệ của dì, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn như vậy. Nhiều năm như vậy, tôi mới nhận ra một điều, chính là người làm việc ác rồi cũng sẽ bị ông trời xử, cho nên làm việc tuy rằng không thẹn với lương tâm, tối thiểu cũng muốn không làm thất vọng lương tâm của mình.
Dì Triệu thấy có phải không?" Vương Tĩnh Kì nhìn Triệu Giang từng chữ từng câu nói.
Giờ khắc này trong lòng cô không phải không hối hận, trọng sinh một lần, nếu như theo dự định, trọng sinh đã vài tháng, thì cô và Trương Dương đã phải ly hôn rồi.
Nhìn lại thì mấy cái đó đều do cô gây ra. Còn làm cho Trương Mẫn đến trường cô làm náo loạn, như vậy công việc sau này chắc chắn là bị ảnh hưởng rồi.
Vương Tĩnh Kì hạ quyết tâm lần này phải ly hôn. Nếu Trương gia còn gây khó dễ thì cô sẽ nhờ Tưởng Hi Văn giúp.
Mấy lời nói của Vương Tĩnh Kì đã làm cho Triệu Giang tức ới máu.
Hai tay bà run run nắm lấy vạt áo, mặt mày xanh xao, nói.
"Cô có ý gì?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vương Tĩnh Kì nở nụ cười "Chính là ý đó."
Sau đó hai người lại cuộc đấu trừng mắt ai cũng không nói chuyện.
3 phút sau, lại là Triệu Giang không kiên trì nổi.
"Tĩnh Kì à, dù sao hai đứa cũng kết hôn đã hai năm, vợ chồng trẻ đâu tránh được những xung đột. Dì cũng biết là hai đứa cũng có tình cảm với nhau mà phải không." Trong lời nói của bà để lộ sự mệt mỏi, cùng nhẫn nhịn.
Vương Tĩnh Kì kinh ngạc nhìn người đối diện, đây thật là không có văn hóa mà, bà tư không biết tính sao, bọn họ vừa mới lên đại học đã bắt đầu quen biết, đến bây giờ cũng được bảy năm rồi còn gì.
Triệu Giang trên mặt run run, dịu dàng nói: "Dì biết Trương Dương làm nhiều việc có lỗi với con, nhưng dù sao hai đứa cũng từng là vợ chồng, nên ta cũng mong con tha thứ. Cứ xem như là vì hai năm tình nghĩa cũng được, nếu thằng bé bị giam như vậy thì công việc của nó liền xong rồi."
Triệu Giang từ trước tới giờ vốn không coi trọng cô con dâu này, nhưng hiện tại cũng không thể không cúi đầu vì Trương gia và cả con trai nữa.
Vương Tĩnh Kì nhìn vẻ mặt đau lòng của Triệu Giang, còn cả cái vẻ mặt căm phẫn phía đằng sau của Trương Phượng, thở dài nói: "Dì Triệu, tấm lòng của một người mẹ con rất hiểu. Nhưng nếu đứng ở góc độ một người phụ nữ, giả sử Trương thúc thúc ra ngoài ngoại tình thì người sẽ nghĩ như thế nào?"
"Hắn dám!" Triệu Giang theo bản năng hô.
"Chính là vậy, không ai có thể chấp nhận được chồng mình có người khác ở bên ngoài vậy sao dì có thể yêu cầu con tha thứ cho Trương Dương dễ dàng như vậy được. Con cảm thấy yêu cầu của mình đối với Trương Dương không hề cao chút nào, chỉ cần hai người ly hôn, sau đó chia đôi tài sản, vậy là quá đáng sao?" Vương Tĩnh Kì bình tĩnh nói.
"Cô muốn ly hôn thì được, nhưng cái phòng kia là nhà chúng ta mua, cô chẳng bỏ ra đồng nào mà cũng dám mở miệng ra đòi hỏi nữa sao?" Trương Phượng ở phía sau đột nhiên nói, Triệu Giang cũng không ngăn, ý như là đồng tình.
"Này phòng ở không phải cô nói là của cô thì chính là của cô, đương nhiên cũng không phải tôi nói là của tôi thì là của tôi. Không lẽ cô không biết pháp luật đã có quy định, sau khi đã đăng ký kết hôn nếu mua bất kì cái gì đều là tài sản chung của hai người sao."
"Với lại nếu không có tờ giấy đăng ký kết hôn với tôi thì các người sẽ mua được sao. Vậy chắc chắn trong cái phòng đó có phần của tôi rồi." Vương Tĩnh Kì nhìn Trương Phượng chậm rãi nói.
"Nhưng…"
"Phượng đừng nói nữa." Triệu Giang ngăn cản, nhìn dáng vẻ Vương Tĩnh Kì hiện tại nói thêm gì nữa cũng là vô ích.
Không thể phủ nhận người thông minh nhất Trương gia là Triệu Giang. Bây giờ Trương gia ở trong trại giam ba người, Vương gia nằm viện một người.
"Ai, dì biết là Trương Dương thực có lỗi với con, ta thay mặt Trương gia xin lỗi con, ý con đã quyết, chúng ta cũng không cản nữa, dù sao tình cảm không còn thì cũng không thể sống chubg. Vậy tốt nhất là nên ly hôn, phòng ở thì gia đình ta sẽ giữ, cho con tám vạn đồng. Coi như là bồi thường cho con." Triệu Giang nói ra những lời thấm thía.
Vương Tĩnh Kì lắng nghe, tuy rằng không đồng ý, nhưng dù sao hiện tại đó cũng là ý hay. Mà cô cũng chỉ cần đạt được mục đích của mình thôi.
"Về phần ngươi mấy người nhà ta con có thể giúp chứ."
Trích "Trùng sinh vật hi sinh đại xoay người"
Khâu Diệp đời trước sống hơn ba mươi năm, tổng kết ra một điều: Tiền, ai có cũng không bằng mình có. Đời trước bởi vì không có tiền, cũng bởi vì ở thành phố nhiều cám dỗ, cho nên hôn nhân không thành, chỉ biết chịu đựng mẹ chồng mà sống. Biến thành gia đình bất hòa, vợ chồng lục đục. Rốt cục ông trời có mắt, cho cô cơ hội Trùng sinh, cô thề, từ nhỏ cô sẽ bắt đầu kiếm tiền, dành tiền, chờ tới khi trưởng thành, tự mua phòng mình thích.