Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 127: Chương 92: Huynh đệ (2)



Chu Cẩn Du nhìn mấy huynh đệ náo loạn, mỉm cười.

Bốn người bọn họ từ nhỏ đã ở cùng một đại viện, cùng học, cùng đánh nhau, cùng tán gái, huynh đệ cùng nhau lớn lên.

Tằng Dũng là lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi ba tuổi, sau đó chính là Chu Cẩn Du, ba mươi hai tuổi, Phùng Bảo và Chu Vận Hàng đều ba mươi, nhưng Phùng Bảo lớn hơn so với Chu Vận Hàng bốn tháng.

Tằng Dũng sau khi tốt nghiệp đại học, bị ông cụ trong nhà ném vào quân đội rèn luyện, tuy không phải do chính anh lựa chọn, nhưng bản thân anh cũng không bài xích. Ở trong quân đội đã mười một năm, từ nhỏ đã bắt đầu chịu đựng binh huấn, hơn nữa trên người anh còn có thân phận đời hồng quân thứ ba sáng long lanh, ở trong quân đội đã lăn lộn thành đội trưởng, ở trong miệng người khác cũng đều được gọi là thủ trưởng.

Ông cụ trong nhà Chu Cẩn Du năm đó cũng muốn đem anh ném vào quân đội, dù sao căn cơ nhà họ Chu cũng ở trong quân đội, nhưng sau khi Chu Cẩn Du vừa tốt nghiệp, đã bước lên con đường làm quan.

Ông cụ nhà họ Chu cực kỳ chướng mắt các chính trị gia, đều là loại chủ nghĩa hình thức, quen khua môi múa mép, đến lúc chân thực thì một chút hữu ích cũng không dùng được, cho nên có thể suy ra, khi ông biết đứa cháu đầu của mình đi theo chủ nghĩa hình thức như trong miệng mình, thì ông thật sự căm phẫn.

Nhưng Chu Cẩn Du từ nhỏ đã là một đứa nhỏ không nghe lời, bởi vì sự kiện này mà ầm ĩ một trận với ông cụ Chu, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu.

Không nghĩ tới thế nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi ở trong giới chính trị hỗn độn Chu Cẩn Du lại phong sinh khởi thuỷ, nghiễm nhiên trở thành một nhà chính trị mới nổi, ông cụ Chu đối với bọn nhỏ phía dưới cũng mở một mắt nhắm một mắt, Chu Cẩn Du cũng có cơ hội đi đến địa phương nạm vàng kiếm tiền.

(Phong sinh khởi thuỷ: Gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)

Phùng Bảo và Chu Viễn Hàng so với Tằng Dũng và Chu Cẩn Du nhỏ hơn hai khoá, nhưng bọn họ từ nhỏ đã lấy Tằng Dũng và Chu Cẩn Du làm tấm gương, sau khi bọn họ tốt nghiệp nhìn thấy Chu Cẩn Du thành công chào hỏi gông xiềng, nên cũng nổi lên đòi cuộc sống của chính mình.

Nhưng bọn họ ở khắp nơi lăn lộn một năm, cũng không nghĩ được mình muốn trải qua cuộc sống như thế nào, cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Du chỉ cho bọn họ con đường bằng phẳng. Chính là kiếm tiền.

Nhìn xem, không nói đến gia thế của mấy người, chính là năng lực hiện tại của bọn họ. Không muốn cấu kết nghiệp quan thì thực xin lỗi thân phận của bọn họ. Cho nên Phùng Bảo và Chu Vận Hàng được Chu Cẩn Du giật giây mở công ty.

Ở bên ngoài lập nghiệp buôn bán, sau lại liên quan đến một ít ngành sản xuất ô tô và mấy ngành sản xuất đứng đầu. Để bọn họ kiếm được đầy nồi.

Về mặt sự nghiệp mấy người bọn họ cơ hồ đều thuận buồm xuôi gió, hiện tại đều gặp phải vấn đề giống nhau, chính là trong nhà đang bức hôn.

Đều đã trưởng thành, vậy mà vẫn là một đám lông bông, cũng không có người biết nóng biết lạnh chăm sóc, nên trong nhà đều vô cùng gấp gáp.

Năm Tằng Dũng hai mươi tám tuổi, gia đình an bài, kết hôn một lần. Nhưng không tới một năm đã ly hôn. Nguyên nhân rất đơn giản, gia thế nhà gái rất tốt, môn đăng hộ đối, chẳng qua là không chịu nổi tịch mịch, cũng không nguyện ý theo quân chịu khổ, cho nên dưới tình huống thời gian ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhà gái không chịu được sự hấp dẫn của xa hoa truỵ lạc, hoa lệ bên ngoài………., vừa lúc bị Tằng Dũng bắt gặp, cho nên kết quả sau cùng chỉ có thể là ly hôn.

Nhiều năm như vậy, mẹ Tằng Dũng luôn nghĩ biện pháp cho con trai mùa xuân thứ hai, nhưng Tằng Dũng giống như có một bài học kinh nghiệm rồi, nên không bao giờ nghĩ muốn đội nón xanh nữa. Cho nên từ trước đến nay vẫn chống đối trong nhà, chính là không chịu thân cận.

Phùng Bảo là người duy nhất trong mấy người có vị hôn thê, lúc trước anh còn nhỏ, thân thể yếu đuối nhiều bệnh, cũng không biết ai cho nhà họ chủ ý, để con trai bọn họ định ước với một bé gái, thì con trai có thể tốt lên. Khi tuyệt vọng nhà bọn họ cái gì có thể thử cũng đã thử, nếu có người bên cạnh mà quả nhiên người anh có chuyển biến tốt, thì họ liền để cho anh định ước với một bé gái. Sau đó thân thể Phùng Bảo quả thật cũng từ từ tốt lên.

Hiện tại cô bé ấy đang du học ở Mĩ. Còn chưa đến nửa năm nữa sẽ lấy bằng tiến sĩ vinh dự về nước. Mẹ Phùng Bảo đã nói, sau khi cô bé trở về, sẽ để hai người làm đám cưới, dù sao cô bé ấy so với Phùng Bảo cũng chỉ kém một tuổi. Hiện tại tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa, mẹ Phùng Bảo sợ bọn họn còn không kết hôn, về sau sẽ không sinh được đứa nhỏ.

Trước đó Phùng Bảo cũng không bài xích vị hôn thê của mình như thế, dù sao lúc đính hôn còn quá nhỏ, anh cũng không nhớ rõ cô bé này có bộ dáng gì nữa, sau nghe trong miệng mẹ Phùng nói, cô bé kia rất đáng yêu xinh đẹp, anh nghĩ cưới ai mà chẳng là cưới, nếu cô bé đó tạm được, còn được mẹ mình yêu thích, vậy anh uỷ khuất một chút cũng được.

Nhưng sau đó anh vẫn tò mì đi Mĩ nhìn lén cô bé, sau khi trở về vẻ mặt như bị táo bón, đối với từng lời thúc giục kết hôn của mẹ Phùng, anh có thể trốn được liền trốn. Cuối cùng các huynh đệ cũng biết, chuyện anh đi Mĩ nhìn lén mặt cô bé, chỉ thấy cái mắt kính thật dầy, cuối cùng anh còn cảm thán, người học tiến sĩ nhìn từ trên xuống dưới đều không như người bình thường.

Còn Chu Vận Hàng, sau lưng của anh cũng có một câu chuyện xưa, lúc trước Chu Vận Hàng học đại học, cũng có một hồng nhan tri kỷ vô cùng tốt, mấy người huynh đệ đều biết, Chu Vận Hàng còn trước mặt bọn họ dõng dạc nói, con cháu đời sau của anh nhất định là cùng với cô gái này, kết quả lời hào khí của anh chưa nói được bao lâu, đã bị mẹ Chu dùng mấy xấp tiền tiêu diệt.

Khi đó lúc anh vừa tốt nghiệp, lúc tình cảm của anh và cô gái đó nồng nhiệt, anh từng đồng ý sẽ đưa cô ta tới kinh thành, như vậy về sau hai người mới có thể tiếp tục, tiếp đó từ từ rồi sẽ kết hôn.

Nhưng sau khi Chu Vận Hàng đem chuyện này nói ở nhà họ Chu, tất cả mọi người nhà họ Chu đều không có phản ứng gì, cùng không nói có đồng ý hay không đồng ý, Chu Vận Hàng nghĩ nhất định chuyện tình có thể thành, dù sao lấy năng lực của nhà họ Chu, bố trí đơn vị cho một cô gái ở Bắc Kinh là rất đơn giản. Nhưng không đến vài ngày, cái người phụ nữ kia đã bị mẹ Chu dùng mấy xấp tiền đuổi đi.

Sau khi Chu Vận Hàng biết được chân tướng, anh tức giận một thời gian rất lâu, mọi người còn tưởng rằng anh bị tình cảm làm tổn thương, kết quả sau một lần uống quá nhiều rượu, các huynh đệ mới biết được, anh vốn tức giận không phải là vì cô gái đó vứt bỏ anh, mà tức giận tại sao mình lại coi trọng cái cô gái ngu xuẩn ấy, bản thân anh chỉ giá trị bằng mấy xấp tiền kia sao? Anh là người có năng lực có được không.

Điều này vốn không có gì, ai mà chưa từng có thanh xuân đâu, chính thời thời kỳ phản nghịch của anh như đến chậm, bởi vì chướng mắt thủ đoạn của mẹ Chu, anh trực tiếp không nhìn mẹ Chu an bài, mà ở bên ngoài lăn lộn một năm.

Cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Du ra mặt, để sự nghiệp anh thông suốt, để mọi người kiếm chút tiền tiêu vặt, anh đây mới tính là làm chuyện nghiêm chỉnh.

Đến mức mẹ Chu bị hành động lần này doạ sợ, từ sau cũng không có dám nhúng tay vào chuyện tình cảm của con trai nhỏ, cho đứa con trai này dạo chơi nhân gian, nhưng gần đây mẹ Chu bắt đầu sốt ruột, dù sao Chu Vận Hàng đã ba mươi tuổi, vẫn tiếp tục chơi đùa thì quả thật không hợp lý nữa rồi.

Về phần Chu Cẩn Du. Anh cầm ly rượu lên, rót cho chính mình ly rượu đỏ, khẽ nhấp một ngụm. Sau đó đặt chén ở trong tay để thưởng thức.

Nghĩ đến mấy người trong nhà kia không có việc gì lại thuyết giáo chuyện tình của các anh họ, cuối cùng các chị gái còn coi anh như đứa nhỏ. Anh thật là bất đắc dĩ cũng thực may mắn. Trong nhà anh là thế hệ nhỏ nhất, từ nhỏ anh đã là người được thương yêu nhất, trừ việc ông cụ thỉnh thoảng đâm chọc chuyện bên ngoài của anh ra, thì trên cơ bản anh ở nhà đều xin gì được nấy.

Lúc trước anh không nghe lời ông cụ nói, một lòng muốn làm chính trị, ông cụ ngoan độc nói, nếu anh không nghe lời vào quân đội, thì nhà họ Chu sẽ coi như không có đứa cháu này.

Anh không chút suy nghĩ đã một đường chạy đi. Anh biết phía sau chị gái anh đã giúp anh rất nhiều, nếu không một người trẻ tuổi không có xuất thân bối cảnh, làm sao có thể dễ dàng dẫn đầu như vậy.

Đến bây giờ cháu anh, mấy đứa cháu trai ngoại, ở trong nhà lại vì anh mà bắt đầu dần quan tâm.

Chu Vận Hàng và Phùng Bảo đùa giỡn một lúc, chợt nghe cửa phòng bao bị đẩy ra.

Quản lí của Lan Uyển thò người vào, thấp giọng nói câu “Quấy rầy.”

Sau đó đi đến bên ngươi Chu Vận Hàng, nhỏ giọng dò hỏi: “Ông chủ, những thứ ngài phân phó đã an bài tốt rồi, ngài xem……….”

“Không có vấn đề gì?” Chu Vận Hàng nghiêng đầu, không để ý hỏi.

“Ông chủ. Ngài yên tâm.” Vu Hồng Hải hơi khom lưng.

Hắn là người theo Chu Vận Hàng từ kinh thành điều tới, chuyện như vậy cũng không phải là làm lần đầu tiên, biết mấy thiếu gia này yêu cầu cao. Cho nên yêu cầu của hắn chỉ có thể là rất cao.

“Được rồi, ông cho các cô ấy vào cả đi.” Đối với Vu Hồng Hải, Chu Vận Hàng vẫn rất yên tâm, cũng gật gật đầu.

Vì thế Vu Hồng Hải đi tới cửa kéo cửa phòng bao ra, một loạt hơn mười mỹ nữ các loại nối đuôi nhau vào, thanh tú xinh xắn đứng ở trước ghế sofa, chờ những người đàn ông trên ghế chọn lựa.

Phùng Bảo nhìn cô gái trước mặt, chán ghét cau mày lại, sau đó tức giận mắng: “Chu Vận Hàng cậu có thể thay người được hay không, chúng ta là gặp gỡ huynh đệ. Cần phải nghiêm chỉnh sao phải có nhiều cô gái bên người làm gì chứ?”

Có thể vì Tằng Dũng vốn là người quân đội, nên trong mấy người tính tình anh là chính trực nhất. Anh là đàn ông nên khẳng định cũng có nhu cầu bình thường, nhưng anh tương đối vẫn thích tìm người cố định. Không thích Chu Vận Hàng như vậy, đến địa phương mới, cùng với phụ nữ ăn chơi trác tang là không giống nhau.

“Không được, cậu không bình thường còn muốn làm chúng ta hư hỏng như thế nào.” Chu Vận Hàng nhíu mày nhìn một loạt mỹ nữ trước mặt, một ánh mắt cũng không cấp cho Tằng Dũng đang tức giận bên cạnh.

Cắt, anh kiếm tiền mệt muốn chết là vì cái gì? Không phải là vì để mình trôi qua thoải mái sao, hiện tại ăn uống cái gì mỗi ngày tuy rằng không phải đều là tiệc, nhưng cũng không kém, bây giờ muốn hưởng thụ mỹ nữ phục vụ như thế nào lại không được.

Anh nhìn mỹ nữ trước mặt mỗi người một vẻ, một bộ dạng lưu manh ra lệnh nói: “Xoay người.”

Một loạt mỹ nữ phía trước nghe lời chậm rãi xoay một vòng tại chỗ, để cho mấy ông chủ có thể nhìn rõ dáng vẻ thướt tha mềm mại của các cô.

Chu Vận Hàng nghiêm túc quét vài lần, đối với Phùng Bảo và Chu Cẩn Du bên cạnh nói: “Các anh, mọi người đừng khách khí, em trai cho mọi người chọn trước.” Sau đó vừa lòng nhìn Vu Hồng Hải, lần này vơ vét nhóm mỹ nữ này phẩm chất không tồi.

Anh mở hội quán tư nhân, nhất định là có vài cô gái, nhưng anh làm cực kỳ cao cấp, những cô gái này đều được lựa chọn cẩn thận vào, tuy không đạt được đến loại tuyển tú rườm rà như thời cổ đại, nhưng cũng trải qua tầng tầng sàng lọc.

Một chút khách khí Phùng Bảo cũng không có, tuỳ tay chỉ hai cái, “Kia, kia.”

Hai người bị anh chỉ, vẻ mặt đều mỉm cười khéo léo, mềm mại thanh thoát đi tới, chia ra ngồi bên trái bên phải Phùng Bảo.

“Ôi, tiểu thân thể của cậu đã dùng được chưa.” Chu Vận Hàng lấy Phùng Bảo trêu đùa.

Chu Cẩn Du nhìn nhìn một loạt cô gái trước mặt, không cảm thấy hứng thú đưa ánh mặt dịch chuyển đến trên ly rượu, hiện tại anh lại không thiếu phụ nữ, còn chọn cái này làm gì.

“Ôi, mọi người xấu hổ, em đây có thể làm chủ.” Chu Vận Hàng nhìn mặt hai người chưa có động tĩnh gì, trực tiếp kêu hai cô gái chia ra ngồi bên cạnh người Tằng Dũng và Chu Cẩn Du, sau đó lại chọn cho mình một người.

Vu Hồng Hải ý bảo các cô gái còn lại ra ngoài, họ đều mang theo bộ mặt thất vọng đi ra ngoài phòng bao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv