Nàng lẳng lặng đứng ở đầu thuyền, như không thuộc về thế giới này. Nhất thời mọi người đều yên lặng, thần hồn điên đảo.
Các công tử trên thuyền Thanh Tùng ai nấy nhìn đến ngây dại, lẩm bẩm nói. “Nhân gian lại có nét đẹp tuyệt trần như vậy, hôm nay gặp được, cho dù c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.”
Tưởng Tố Tố ngồi trong thuyền, mặt xanh mét, gương mặt trước giờ luôn mỉm cười dịu dàng nay lại vặn vẹo dữ tợn. Tưởng Lệ cũng siết chặt hai tay, cắn chặt răng đến sắp gãy.
Ngũ hoàng tử há miệng, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam. “Không phân cao thấp với Tưởng nhị tiểu thư…”
Thần sắc Tuyên Ly phức tạp, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy trên người nữ tử này có một cái gì đó hấp dẫn hắn, rất muốn bước lên nhìn kỹ gương mặt của nàng.
Mọi người trầm mặc khoảng chừng nửa khắc, công tử phủ Tổng binh trên thuyền Thanh Tùng dẫn đầu lớn tiếng nói. “Sắc nghệ song tuyệt, gọi là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành cũng không ngoa!”
Tưởng Nguyễn quay đầu qua, nở nụ cười cảm kích với hắn, công tử kia thấy dung nhan tuyệt diễm của nàng, mặt đỏ lên, đôi mắt si mê.
Tưởng Tố Tố nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng không hiểu nổi Tưởng Nguyễn ở thôn trang mấy năm nay, không thể nào mời được tiên sinh, sao có thể thổi sáo, nhảy múa tốt như vậy? Điệu múa này, dù nàng luôn tự phụ về tài nghệ của mình, cũng tự nhận không thể múa được như Tưởng Nguyễn. Huống chi thân thuyền lắc lư, sao nàng ta có thể múa vững như vậy, ngay cả nghiêng cũng không nghiêng?
Tưởng Tố Tố vĩnh viễn không biết, kiếp trước Tưởng Nguyễn ở trong cung, vì không được Hoàng thượng sủng ái, thường xuyên bị sủng phi chèn ép, bắt nàng nhảy múa trong sinh nhật của cung phi. Luyện tập nhiều lần như vậy, cho dù đã qua một đời cũng không thể quên được. Nàng còn có thể nhảy múa trong lòng bàn tay người khác, thì chiếc thuyền lắc lư có là gì?
Mọi người rối rít phụ họa, lời khen còn nhiều hơn Tưởng Tố Tố, con người luôn thích thứ mới mẻ. Tưởng Tố Tố dĩ nhiên tốt, nhưng nàng ta đã bá chiếm vị trí đệ nhất tài nữ nhiều năm, cộng thêm lúc nào cũng bày ra dáng vẻ tiên tử không màng thế sự, hôm nay lại xuất hiện một người phong tình vạn chủng, đại tiểu thư Tưởng gia hoàn toàn bất đồng với Tưởng Tố Tố, Tưởng Nguyễn chỉ cần hơi xuất sắc một chút, ánh mắt của mọi người đều sẽ bị nàng hấp dẫn.
Lời khen của bên nam quyến có thừa, sắc mặt của các nữ quyến lại không tốt lắm, Tưởng gia đã có một Tưởng Tố Tố, giờ lại xuất hiện thêm một Tưởng Nguyễn, nam nhân tốt trong kinh chẳng phải đều bị hai người họ mê hoặc sao?
Tưởng Nguyễn trở về chỗ ngồi, Lâm Tự Hương nói. “Thì ra ngươi còn biết múa, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác đó.”
Triệu Cẩn cùng Văn Phi Phi là đều là người thẳng tính, gật đầu. “Đúng là khiến chúng ta bị hoa mắt, nhưng khúc sáo thổi thật hay, có thể dạy chúng ta thổi không?”
“Lúc đầu khi ở thôn trang, không có nhạc khí, thổi chơi lúc nhàm chán thôi.” Tưởng Nguyễn giải thích, lời giải thích hợp tình hợp lý, cũng khiến người cảm thấy thương tiếc.
Đổng Doanh Nhi nhìn nàng. “Nhưng sao ngươi lại chọn “Nghiễm Lăng tán”, mọi người ở đây chắc chắn sẽ không chọn nhạc khúc này vào hôm nay.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ta chỉ biết thổi một khúc này thôi.”
Sắc mặt Từ Nhược Hy hơi tái, cúi đầu không nói gì. Mọi người đều biết trong lòng nàng không thoải mái, đều giả vờ không nhìn thấy để nàng không bị lúng túng.
Sau có mấy quý nữ biểu diễn, nhưng khá bình thường, vừa xem điệu múa Nghiễm Lăng kinh tâm động phách của Tưởng Nguyễn, xem thêm những tiết mục sau, cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Hội Hoa Đăng năm nay, Tưởng gia xuất hiện một người như vậy, mọi người đều nói hoa đăng thỏ năm nay chắc sẽ rơi vào tay Tưởng Nguyễn, trên thuyền Thanh Tùng, đối tượng đàm luận của mọi người không còn là Tưởng Tố Tố như mọi năm mà là Tưởng Nguyễn.
Sau cuộc so tài, tất cả mọi người phải lên trước mũi thuyền, thả hoa đăng. Những chiếc đèn hoa đăng vô cùng xinh đẹp tinh tế, các công tử tiểu thư sẽ viết nguyện vọng và bỏ vào hoa đăng, rồi thả hoa đăng xuống nước.
Tưởng Nguyễn cũng đi ra mũi thuyền, nụ cười quyến rũ khác thường.
Kiếp trước, chưa đến lúc thả đèn hoa đăng nàng đã làm ra chuyện xấu hổ, run rẩy tránh một bên thì Bát hoàng tử Tuyên Ly cầm một chiếc hoa đăng đi tới, nói với nàng. “Nàng có tâm nguyện gì?”
Thân hình cao lớn của hắn chặn hết những ánh mắt khinh bỉ, một khắc kia, nàng chỉ muốn bắt lấy sự ấm áp mà người này mang lại. Trong tấm giấy viết nguyện vọng, tâm nguyện của nàng, đều mong có thể ở bên cạnh hắn.
Tâm nguyện của thiếu nữ, cuối cùng trở thành một âm mưu. Thật ra thì Tưởng Nguyễn nghĩ, người nàng hận nhất lẽ ra không phải Tuyên Ly, so với Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố còn tước đoạt nhiều thứ của nàng hơn. Nhưng cái sai của Tuyên Ly là, không nên cho nàng hy vọng, để nàng bắt được khúc gỗ cứu mạng trong tuyệt cảnh, kết quả lại là khúc gỗ độc c.h.ế.t người. Sau khi có được sự ấm áp và quan tâm, lại nói cho nàng biết tất cả chỉ là giả.
Bạch Chỉ đưa hoa đăng cho nàng, Liên Kiều đưa giấy và bút, Tưởng Nguyễn suy nghĩ một chút, nhận lấy tờ giấy trong tay Liên Kiều, không viết gì, trực tiếp cuốn lại bỏ vào hoa đăng.
Hành động này của nàng, bị Tưởng Tố Tố luôn chú ý tới nhìn thấy, liền bước tới bên cạnh nàng, hỏi. “Đại tỷ, sao tỷ lại không viết lên giấy nguyện vọng?”
Tưởng Tố Tố cố ý nói lớn, tối nay Tưởng Nguyễn lại được chú ý, nhất thời, người trên hai chiếc thuyền đều nhìn vào nàng.
“Không có việc gì muốn cầu thì viết cái gì.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói.
Tưởng Tố Tố cười một tiếng. “Sao đại tỷ lại nói không có gì muốn cầu, có thể cầu phụ thân thân thể an khang, đại ca thi được giải nhất, Tưởng phủ phát triển không ngừng hoặc là cầu nương chúng ta sinh thêm được một tiểu đệ, tóm lại sao có thể không có chuyện gì muốn cầu?”
Câu nói này, chẳng khác nào chỉ trích Tưởng Nguyễn bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, không hề muốn tốt cho Tưởng phủ. Hàm ý rõ ràng như vậy, ngay cả Liên Kiều với Bạch Chỉ cũng nhíu mày. Tưởng Nguyễn nghe vậy chỉ cười lạnh. Phụ thân? Tưởng Quyền có chỗ nào xứng đáng là một người phụ thân, ông ta hận không thể đem nàng đi lót đường cho hai huynh muội Tưởng Tố Tố. Nương? Hài cốt của nương nàng đã thối rữa thành tro, trên đời đã không còn người này nữa. Đại ca? Nay không rõ tin tức, không rõ sống chết. Tưởng Tố Tố nói như vậy, há chẳng phải là rắc muối lên vết thương sao.
“Vậy là nhị muội không biết rồi.” Thái độ của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng dịu dàng, như không hề tức giận. “Tất nhiên phụ thân sẽ khỏe mạnh, nếu không làm sao có thể dốc sức vì triều đình? Chuyện nhị ca thi Trạng nguyên, không phải là chuyện chúng ta có thể giúp được. Chuyện nương sinh thêm tiểu đệ, là chuyện của Quan âm, có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
Nàng hơi nhếch môi. “Chuyện trên thế gian đều do người làm ra. Trong lòng có thành kính, nhưng tương lai, cuối cùng vẫn phải tự mình tạo nên, không phải sao?” Giọng của nàng có thêm chút thẫn thờ. “Trước kia, lúc nào ta cũng dâng hương bái phật, nhưng cuối cùng, nương qua đời, đại ca không rõ tung tích, ngươi nói, trong lòng cầu nguyện, có thể thực hiện được sao? Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mà thôi.”
Câu này lọt vào lỗ tai mọi người, Mạc Thông phụt một tiếng bật cười. Thấy Tiêu Thiều nhìn mình, vội vàng nói. “Ta chỉ cảm thấy Tưởng đại tiểu thư này nói chuyện quá khéo léo, khụ khụ, chuyện sinh con đó, quả thật không phải chuyện mà các nàng có thể quan tâm.”
Lời Tưởng Nguyễn nói hài hước lại có thiện ý, nghe thấy thân thế đáng thương của nàng, mọi người cũng vô cùng đồng tình với nàng. Mặt Tưởng Tố Tố tức đến tái xanh, nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt cởi mở dịu dàng.
Ngay sau đó chính là lúc thả đèn hoa đăng, Tưởng Nguyễn cúi người bỏ hoa đăng trong tay xuống sông, vừa muốn đứng lên, Tưởng Tố Tố đứng cạnh mặt không đổi sắc, lặng lẽ đưa chân ra, muốn ngáng chân khiến nàng té xuống sông.