Bởi vì là lần đầu tiên tới Thẩm phủ, Tưởng Nguyễn chỉ nói vài lời với Lâm Tự Hương, các tiểu thư ngồi quanh chỉ nhìn nàng. Tưởng Tố Tố lại rất được người thích, người thân thiết với nàng ta không ít.
Lâm Tự Hương liếc nhìn Tưởng Tố Tố đang nói chuyện với đích nữ nhà Lâm giáo úy, hừ lạnh. “Làm bộ làm tịch!”
“Sao lại nói vậy?” Tưởng Nguyễn bưng tách trà lên hỏi.
“Bề ngoài cao ngạo, lòng thì nhơ nhuốc, người như vậy không phải dối trá thì là gì. Nói cái gì mà Quỳnh Lâu ngọc tiên, cũng chỉ là che mắt người ngoài mà thôi.” Lâm Tự Hương không chút kiêng dè nói, Lộ Châu đứng sau bật cười.
Lâm Trưởng Sử trông coi văn sử tinh lịch trong cung, văn sử trọng công bằng, Lâm thái sử với Vương ngự sử đều là người cương trực công chính. Lâm Tự Hương kế thừa hết sự ngay thẳng của Lâm thái sử. Người thẳng tính như Lâm Tự Hương tất nhiên không được các vị tiểu thư hoan nghênh, Tưởng Nguyễn lại cảm thấy rất tốt. Thế gian hiếm có người thẳng thắn, người như vậy so với những người khẩu phật tâm xà còn đáng yêu hơn nhiều. Chỉ là tính tình Lâm Tự Hương như vậy, gả cho Tam hoàng tử hoang dâm vô độ, chôn vùi cả đời, đúng là khiến người ta thương tiếc.
Lâm Tự Hương chú ý tới ánh mắt Tưởng Nguyễn, cau mày nói. “Sao ngươi lại nhìn ta như thế, giống như đang nhìn ai đáng thương lắm vậy.”
“Vậy sao?” Tưởng Nguyễn cười chuyển đề tài. “Lâm tiểu thư không thích nhị muội ta như vậy, nhưng lại chịu ngồi chung với ta, khiến ta rất cảm kích.”
“Đâu có liên quan gì đến ngươi.” Lâm Tự Hương cũng không chút khách khí với Tưởng Nguyễn. “Chỉ là không ưa bọn họ ức h.i.ế.p một tiểu cô nương. Ngươi với nhị muội ngươi giống y như nhau, đều là làm bộ làm tịch. Nhưng mà ngươi không giả vờ thanh thuần không nhiễm bụi trần như nàng ta, khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn.”
Tưởng Nguyễn tán thưởng Lâm Tự Hương hơn, nói. “Ta không phải là tiên tử, mỗi ngày đều bận bịu chuyện trần tục, làm chuyện trần tục, ăn ngũ cốc hoa màu, chính là một tục nhân.”
Nghe nàng nói vậy, Lâm Tự Hương nhìn Tưởng Nguyễn. “Ngươi cũng biết vậy à.”
Liên Kiều muốn đáp lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tưởng Nguyễn không chấp nhất, biết Lâm tiểu thư không có ác ý, chẳng qua chỉ là miệng độc một chút thôi. Kiểu người này là người tài giả ngu, chỉ là tính tình hơi thẳng, chứ lòng không có ác ý.
Thời gian uống trà trò chuyện cứ thế đã qua hơn một nửa, Tưởng Lệ đứng lên, đi tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, thấp giọng nói. “Đại tỷ, ta muốn đi nhà xí, tỷ đi cùng ta được không?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nhưng ta không biết đường.”
Tưởng Lệ nhìn Thẩm Minh Trân một cái. “Không sao, có nha hoàn của Thẩm tiểu thư dẫn đường, chỉ là một mình ta đi thì thấy sợ. Ta vừa bẩm với mẫu thân, mẫu thân cũng đồng ý, ta và tỷ đều là tỷ muội, hôm nay phiền đại tỷ chiếu cố Lệ nương.”
Giọng nàng ta không cao không thấp, đủ để các tiểu thư phu nhân xung quanh nghe thấy, khiến Tưởng Nguyễn không thể từ chối. Dẫu sao đi nhà xí với thứ muội của mình cũng không có gì to tát. Tưởng Lệ đã hạ thấp mình thế rồi, nàng vừa hồi kinh, không thể để truyền ra lời đồn bất lợi.
Tưởng Nguyễn gật đầu. “Không cần nói vậy, ta đi với muội là được.” Dứt lời liền đứng dậy, Lộ Châu với Liên Kiều muốn đi theo, Tưởng Lệ đưa tay ngăn lại. “Chỉ đi một lát rồi trở lại, ta còn dẫn theo nha hoàn, hai ngươi ở lại đây đi, có nha hoàn của Thẩm muội đi cùng rồi.”
Lộ Châu và Liên Kiều có chút lo lắng, Tưởng Nguyễn mỉm cười nói với hai người. “Không sao, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Tưởng Lệ vui mừng kéo tay Tưởng Nguyễn bước đi, đợi hai người đi khuất, Thẩm phu nhân tựa như mới phát hiện ra thiếu mất hai người, bèn nói với Hạ Nghiên ngồi đối diện. “Đại tiểu thư và Tam tiểu thư nhà ngươi sao không thấy đâu cả?”
Hạ Nghiên cười nhìn qua, làm như không có gì nói. “Chắc là đi nhà xí, có nhiều người như vậy, không sao đâu.”
Thẩm Minh Trân cười đắc ý, kéo tay Tưởng Tố Tố nói. “Tố nhi tỷ, tỷ đợi chút nữa có kịch hay để xem rồi.”
Tưởng Tố Tố có chút bất an, chần chờ nhìn nàng. “Đừng làm ra chuyện gì tệ hại, đại tỷ ta vừa mới…”
“Tỷ quá lương thiện.” Thẩm Minh Trân không nhịn được. “Chỉ dạy dỗ nàng ta một chút, xem xem sau này nàng ta có dám rêu rao như vậy nữa không.”
Tưởng Nguyễn với Tưởng Lệ đi dọc theo con đường trong hoa viên của Thẩm phủ, nha hoàn thiếp thân Tiểu Thúy của Thẩm Minh Trân đi phía trước. Tưởng Lệ thỉnh thoảng liếc nhìn Tưởng Nguyễn, chỉ thấy Tưởng Nguyễn vẫn mỉm cười, dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra, Tưởng Lệ lập tức thấy yên lòng.
Lúc đi tới một hành lang vắng vẻ, Tưởng Lệ đưa tay ôm bụng, nhìn Tưởng Nguyễn. “Đại tỷ, ta không chịu nổi nữa, hay là để nha hoàn dẫn ta đi tới nhà xí trước, đợi chút nữa sẽ trở lại tìm tỷ.”
“Một mình muội đi có được không?” Tưởng Nguyễn lo lắng nói.
“Được mà, ta sẽ ra nhanh thôi.” Tưởng Lệ cau mày, dường như rất khó chịu. Tiểu Thúy cũng nói. “Tưởng đại tiểu thư, nô tỳ đưa tam tiểu thư tới nhà xí, tiểu thư cứ vào phòng này ngồi nghỉ một chút. Đây là phòng để tiếp đãi khách, bên trong có trà thơm và điểm tâm.”
Tưởng Nguyễn nhìn cửa phòng, suy nghĩ một chút, gật đầu nói. “Được, Lệ nương, muội phải nhanh lên nha.”
“Được, đại tỷ vào nhanh đi.” Tưởng Lệ vội la lên.
Tưởng Nguyễn đẩy cửa bước vào, Tưởng Lệ với Tiểu Thúy đứng ngoài thấy vậy mới vội vã rời đi. Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng bị mở lần nữa, Tưởng Nguyễn bước ra. Nàng siết chặt áo choàng đỏ thẫm, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo.
Nàng không biết chút nữa sẽ có ai tới căn phòng này, nhưng mà chuyện nàng ở riêng cùng với “người khác” trong phòng, nhất định sẽ bị Tưởng Lệ trong lúc “lo lắng” tìm đại tỷ đi lạc nhìn thấy nói với mọi người, lời đồn bị truyền ra, thanh danh sẽ bị hủy sạch.
Đây có lẽ là ý của Thẩm Minh Trân, hôm nay chỉ là lần đầu Thẩm Minh Trân gặp nàng vậy mà đã nghĩ ra kế sách độc ác như thế, có lẽ Tưởng Tố Tố cũng đổ thêm không ít dầu. Cái Tưởng Tố Tố rành nhất, chính là mượn đao g.i.ế.c người.
Nhưng biết mượn đao g.i.ế.c người không chỉ có mình Tưởng Tố Tố.
Tưởng Nguyễn đi trên hành lang không người, nàng đi thoải mái nhàn nhã, nếu Tưởng Lệ có ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc. Bởi vì dáng vẻ rảnh rỗi này, rõ ràng không giống người lần đầu tới Thẩm phủ.
Nàng thật sự là lần đầu tiên vào Thẩm phủ. Nhưng kiếp trước ở trong cung, Tưởng Quyền và Bát hoàng tử có cho nàng biết một ít chuyện cơ mật. Lúc ấy nàng cho là họ không có bí mật gì giấu nàng, khiến nàng coi mình như người tài, luôn nhớ kỹ những điều mình biết, hy vọng sau này có thể giúp đỡ.
Không ngờ hôm nay lại giúp mình, những chuyện cơ mật kia, cũng bao gồm một số bí mật trong Thẩm phủ. Sai lầm lớn nhất của Tưởng Lệ, chính là nghĩ rằng nàng không biết đường và sẽ ngoan ngoãn ở trong căn phòng kia chờ người đến. Đáng tiếc, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, bố cục ở Thẩm phủ, nàng vẫn nhớ kỹ.