Liễu Mẫn xưa nay được công nhận là người thẳng tính, trước nay chưa từng làm ra chuyện sai gì, trong thế giới của hắn chia rõ trắng đen, đúng chính là đúng, sai chính là sai, là một người rất có nguyên tắc. Dù là người đối đầu với Liễu Mẫn, cũng không thể không thừa nhận điểm này, nói Liễu Mẫn giả mạo thánh chỉ, thật sự là chuyện không có sức quyết phục. Lời nói ra khiến võ quan kia á khẩu không trả lời được.
“Nói không không có bằng chứng, hay để người tới tự mình nghiệm xem đi.” Lâm Úy lên tiếng, vừa nói vừa nhìn Liễu Mẫn, Liễu Mẫn hiểu ý, sãi bước đi đến trước mặt Ý Đức Thái hậu, cúi mình, hai tay giơ thánh chỉ đến trước mắt Ý Đức Thái hậu, nói. “Mời Thái hậu nương nương xem qua ——”
Ý Đức Thái hậu đưa tay nhận lấy thánh chỉ, nhìn một cái, tiếp đó khẽ mỉm cười, chỉ nói bốn chữ. “Thiên chân vạn xác.”
Toàn triều lập tức xôn xao, ánh mắt chúng thần không tự chủ được rơi lên người Tuyên Ly, thời khắc này sắc mặt Tuyên Ly hết sức khó coi, mặc dù hắn cố ổn định cảm xúc, tỏ vẻ vân đạm phong khinh như trước. Nhưng chuyện hôm nay đột ngột xảy đến, y theo kế hoạch, giờ phút này hắn nên thuận lý thành chương trước sự ủng hộ của triều thần tiếp nhận ngôi vị hoàng đế mới đúng, nhưng đột nhiên chui ra một phần thánh chỉ, phần thánh chỉ này còn không phải viết tên hắn. Cơ thịt gò má hắn run lên, hai tay đã siết chặt thành quyền. Hắn thuyết phục bản thân, thánh chỉ trong tay Liễu Mẫn không thể nào là thật, thánh chỉ thật ở chỗ Kỳ Mạn, bọn họ đã lấy được thánh chỉ thật sự, sao hoàng đế có thể để lại hai phần thánh chỉ? Không thể nào!
Cho dù nghe thấy lời xác nhận của Ý Đức Thái hậu, Tuyên Ly cũng không dám tin tưởng, chỉ nói Ý Đức Thái hậu đã sớm đứng về phía Tuyên Phái, ngày đó Lâm Úy đi gặp Ý Đức Thái hậu, nói không chừng vì trù mưu chuyện này. Ý Đức Thái hậu chỉ đang giúp nói dối. Nghĩ vậy, Tuyên Ly nháy mắt với một người, kẻ kia tiến lên phía trước nói. “Thái hậu nương nương, thánh chỉ của tiên hoàng trọng đại, có thể để chư thần xem một chút hay không?”
Việc này thật ra không hợp lẽ thường, nhưng nay trữ quân được hoàng đế chỉ định lại mang tiếng g.i.ế.c cha, kém xa đế vương trong lòng triều thần, tình ngay lý gian. Về phần Ý Đức thái hậu, bà sảng khoái đồng ý, thuận miệng sai người truyền thánh chỉ xuống.
Bà có gì mà không dám? Đám người này hy vọng thánh chỉ là giả, đáng tiếc, thánh chỉ này, thiên chân vạn xác. Người ê mặt không phải bà, sao bà lại không khiến chúng hoàn toàn từ bỏ ý định được. Chẳng qua. Ý Đức Thái hậu nhìn Lâm Úy, chuyện hôm nay, sợ rằng Lâm Úy đã biết từ lâu. Tính tình người này quả thật giống trước kia như đúc, một khi vào triều, thì phải khuấy triều đường đến đất trời u ám mới cam tâm. Ví dụ như giờ phút này, đột ngột lấy ra một phần thánh chỉ trên điện Kim Loan, cũng đủ nặng tựa ngàn cân.
Thánh chỉ truyền qua tay các triều thần, phần lớn đều là các vị lão thần phẩm cấp cao, trong đó không thiếu triều thần tay cầm trọng quyền hòa thuận với hoàng đế, tất nhiên có thể nhìn ra thánh chỉ kia có thật hay không. Từ bút tích đến ngọc tỷ, xác thật không có chỗ giả nào. Dù người của Tuyên Ly muốn bới xương trong trứng gà cũng không tìm ra được chút điểm nào chứng minh đây là thánh chỉ giá, cuối cùng tất cả đều thất bại.
Thánh chỉ trở về tay Liễu Mẫn, Liễu Mẫn nhận lấy thánh chỉ, lớn tiếng nói. “Ban đầu bệ hạ bệnh nặng, từng bí mật viết đạo thánh chỉ này giao vào tay vi thần, hôm đó Lý công công cũng có mặt, chẳng qua hiện giờ Lý công công qua đời, không ai làm chứng, nhưng vật như thánh chỉ, không giả được. Thần phải tuân lệnh làm việc, nay bệ hạ băng hà, nước không thể một ngày không quân, bệ hạ đã định người được chọn, tự mình đề bạt.” Hắn lần nữa đi tới trước mặt Ý Đức Thái hậu, hai tay dâng lên, cung kính nói. “Xin Thái hậu nương nương chủ trì lễ lên ngôi, chọn ngày tân hoàng lên ngôi ——”
Liễu Mẫn vốn được hoàng đế tín nhiệm, giao thánh chỉ cho hắn không phải việc không thể, lời này xác thật không thể cãi lại. Người đứng về phía Tuyên Phái vốn đang thế hạ phong đột nhiên thấy tình thế thay đổi, hơn nữa còn có thánh chỉ, sự thật không thể thay đổi, hiển nhiên nở mày nở mặt, lập tức cùng giống Liễu Mẫn đồng loạt quỳ xuống, miệng đồng thanh nói. “Khẩn cầu Thái hậu nương nương chủ trì lễ lên ngôi, chọn ngày tân hoàng lên ngôi ——”
Lâm Úy cũng xen lẫn trong những người này, môi cười chúm chím, trên gương mặt anh tuấn là sự vui thích không kìm nén được, thậm chí có chút khiêu khích nhìn về phía người phe Tuyên Ly. Những người đó bây giờ mặt mũi xám như tro, đám người vừa rồi hùng hổ nhận định Tuyên Ly mới xứng đáng lên ngôi giờ cứ như bị tát vào mặt, tất cả lời họ nói hôm nay đều sai rồi. Mặt Tuyên Ly đã không còn nụ cười, vẻ mặt hắn cứng ngắc, nhìn kỹ, lại không khó nhìn ra sự đáng sợ bên trong. Sắp thành lại hỏng, náo loạn một tràng cười nhạo, mục đích và lòng tự ái, đả kích không thể vãn hồi.
Ý Đức Thái hậu cũng cười, bà khẽ nâng càm, giọng trang nghiêm ẩn chứa ý cười nói. “Chuẩn——”
Trần ai lạc định.
Không ai ngờ rằng Liễu Mẫn sẽ đúng lúc này đột ngột đứng ra cầm theo một đạo thánh chỉ, thánh chỉ có uy lực thế nào mọi người đều quá rõ ràng. Kể từ giây phút thánh chỉ được ra đời, bất luận ngày sau Tuyên Ly thế nào, dù rút đao mặt đối mặt, cũng đã đứng ở vị trí phù hợp. Mất đi dân tâm, lùi một bước mà nói, dù cuối cùng Tuyên Ly leo lên ngôi vị hoàng đế, đó cũng là danh không chính ngôn không thuận, mang danh mưu đồ soán vị. Đối với một đế vương mà nói, khó chặn miệng lưỡi dân chúng, bách tính phỉ nhổ, hắn đã rơi vào thế cục không thể vãn hồi.
Hắn cố đè nén sự giận dữ, Ý Đức Thái hậu tùy ý nói mấy câu, rồi tuyên bố bãi triều. Bà buông tay sảng khoái, nếu trữ quân tương lai Đại Cẩm đã định, bà cần gì phải nắm chuyện triều chính không buông chứ. Ý Đức Thái hậu vừa đi, điện Kim Loan lập tức náo nhiệt, người phe Tuyên Phái vốn bị lép vế trước phe Tuyên Ly, khó khăn lắm mới lật ngược tình thế, không mạnh bạo chế giễu một phen mới là lạ. Lập tức có người bắt đầu châm chọc.
Tuyên Ly không để ý cuộc khẩu chiến này, xoay người đi khỏi điện Kim Loan, không dẫn theo bất kỳ ai, bước chân rất gấp, biểu cảm vặn vẹo đáng sợ.
“Bát ca.” Vừa đi tới khúc quanh ở hành lang, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Tuyên Phái từ bên kia đi tới, cậu bị giam lỏng lâu như vậy, giờ phút này đột nhiên xuất hiện, nhất định trước đó đã có người báo tin cho, có thánh chỉ, tội của cậu gần như lập tức được rửa sạch, lời nói bảo rằng cậu g.i.ế.c cha đều là vu khống. Thiếu niên này im hơi lặng tiếng lâu như vậy, xuất hiện lần nữa, mặc cẩm y hoa lệ, dung nhan tinh xảo, môi cười chúm chím, thế nhưng khí chất quý công ty đã phai nhạt đi nhiều, thay vào đó là sự sắc bén từ sâu bên trong, giống như dã thú đang ngủ say, vốn cho rằng chỉ là một con sói chưa trưởng thành, nay xem ra, đây không phải một con ch.ó sói, mà là một con sư tử con giỏi ẩn núp, còn nhỏ mà bản năng tranh đoạt đã vô cùng xuất sắc.
Sư tử con đang dần lớn lên, mơ hồ toát ra khí thế đế vương.
Tuyên Ly bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, hắn vậy mà lại cảm thấy thiếu niên trước mặt có khí thế đế vương? Tuyên Phái chỉ là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch thôi, khí thế đế vương? Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Trông Bát ca có vẻ không ổn lắm,” Tuyên Phái mỉm cười nói. “Chuyện trên điện Kim Loan ta đã nghe nói, sao Bát ca lại không chúc mừng ta?”
“Chúc mừng ngươi.” Tuyên Ly cứng ngắc nói. Có một ít triều thần đứng xa nhìn qua, hôm nay lại có bao nhiêu người đang muốn nhìn chuyện cười của hắn, chẳng lẽ phải mất thể diện trước mặt một đứa con nít? Tuyên Ly không thể nào làm ra chuyện này, dù cắn nát răng, mặt lễ phép vẫn phải làm.
Nhưng Tuyên Phái cứ như không muốn buông tha cho Tuyên Ly, cười nói. “Ta đã sớm nói với Bát ca rồi, vận may của ta luôn rất tốt, không chừng tình thế sẽ xoay chuyển. Bát ca nhìn xem, trước đó vài ngày lưng ta đeo tiếng xấu không thể rửa, nay chân tướng rõ ràng, há chẳng phải tất cả đều đại vui mừng sao, Bát ca, ngươi nói vận may của ta có phải rất tốt hay không?”
“Tốt.” Tuyên Ly chỉ nói một chữ. Thiếu niên cười khanh khách nhìn hắn, đôi tròng mắt người sáng chói động lòng người, Tuyên Phái có một cái xác tốt, Tuyên Ly chưa từng gặp thiếu niên nào quỷ quyệt như vậy, năm xưa khi hắn ở độ tuổi này, cũng chỉ biết ẩn nhẫn, Tuyên Phái lại giống như một con rắn độc, lẳng lặng ẩn núp, ngay cả ẩn nhẫn cũng không phải, không cảm thấy đó là nhẫn nại, trái lại còn rất hưởng thụ quá trình này.
Tuyên Ly nhìn chằm chằm vào mắt Tuyên Phái, chợt cảm thấy giờ phút này Tuyên Phái cực kỳ giống Tưởng Nguyễn. Nữ nhân kia cũng như vậy, cười khanh khách, dẫn người đến gần bẫy, rồi không nhanh không chậm đẩy một cái, buồn cười là con mồi còn tưởng rằng mình sắp được như ý. Mà chuyện sau đó còn châm chọc hơn, công phu rắc muối lên vết thương người khác, cũng rất lô hỏa thuần thanh.
“Xem ra Bát ca còn có chuyện quan trọng, ta không quấy rầy nữa.” Tuyên Phái lại cười, xoay người chậm rãi đi về phía trước. “Cáo từ.”
Hai chữ sau cùng, vô cùng khinh bạc, như mơ hồ lộ ra một câu nói khác. “Cục này, ta thắng, ngươi ở lại cũng vô ích thôi, cút đi. .”
Tuyên Ly đứng tại chỗ, cố gắng hòa hoãn cảm xúc, nếu như có thể, hắn hận không thể bằm thây vạn đoạn Tuyên Phái ngay bây giờ. Cảm giác bị kẻ khác giẫm đạp sỉ nhục khiến hắn nổi điên, trong điên cuồng, Tuyên Ly vẫn còn lý trí, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Tại sao Liễu Mẫn có phần thánh chỉ thứ hai, thánh chỉ khi nãy hắn đã xem qua, đích xác là thật không sai, vậy phần thánh chỉ bị Kỳ Mạn lấy đi là sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn phải lập tức tìm Kỳ Mạn hỏi rõ ràng.
Ban đêm, ở núi Già Nam phủ đầy băng tuyết cách xa ngàn dặm, trong sơn trang mùa xuân ấm áp hoa nở xanh dương, lão giả râu tóc trắng phao ngồi trên đỉnh núi, nhìn quái tượng trước mặt, thở dài thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tinh không mênh m.ô.n.g bao la, quần tinh lóe lên, ánh mắt ông chỉ dừng lại ở một nơi, rồi nhắm mắt lắc đầu, giọng khàn khàn sâu lắng. “Tân chủ hiện thế, cải mệnh, lý thành.”