Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Chương 353



“Ê,” Tuyên Phái nhảy dựng lên. “Ngươi muốn ta cưới nữ nhân lớn tuổi kia? Ngươi thật to gan!”

Tiêu Thiều im ỉm, rõ ràng đang khiêu khích.

Tưởng Nguyễn đau đầu, hai người này không thể yên ổn chung đụng được. Diêu Niệm Niệm dầu gì cũng là mỹ nhân số một số hai ở Đại Cẩm, năm nay mới mười bảy mười tám, mặc dù lớn tuổi hơn Tuyên Phái, thế nhưng không đến mức bị gọi ‘nữ nhân lớn tuổi’. Tuy nhiên nếu Tuyên Phái thật sự cưới Diêu Niệm Niệm, Tưởng Nguyễn luôn cảm thấy sai trái làm sao. Trước kia Diêu gia ẩn ý muốn kết thân với Tiêu Thiều, mơ ước phu quân của nàng, tự nhiên trở thành con dâu, người làm mẹ nàng đây là người đầu tiên phản đối. Thế nhưng nếu Diêu Niệm Niệm thật sự trở thành hoàng tử phi của Tuyên Phái, thế chẳng phải cả đời phải gọi nàng là mẫu phi ư?

Vừa nghĩ cảnh Diêu Niệm Niệm và Tuyên Phái cùng gọi nàng là mẹ, nét mặt Tưởng Nguyễn quái lạ vô cùng.

“Người sao vậy?”

Tuyên Phái thấy Tưởng Nguyễn thất thần, khẽ chạm tay Tưởng Nguyễn. “Ta… Bổn điện chỉ nói đùa thôi, Vương phi đừng vì thế mà buồn. Nếu Cẩm Anh vương dám làm ẩu, bổn điện tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, còn về cái cô Diêu tiểu thư phiền phức đó, hừ, trừ phi cha cô ta không muốn lăn lộn trong triều nữa.”

“Sao trông Thập Tam điện hạ giống người nhà mẹ của Thiếu phu nhân vậy nhỉ?” Cẩm Tam suy tư, đột nhiên biến sắc. “Thôi toang, không phải cậu ta mơ ước sắc đẹp của Thiếu phu nhân chứ, muốn cản trở từ bên trong.” Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Cẩm Tam căng thẳng nhìn ba người chăm chú.

Tưởng Nguyễn cười khẽ, Tuyên Phái khẩn trương, nàng đi qua một bên xốc túi hành lý Tiêu Thiều mang tới, vốn định trộm xem có thứ gì ăn không để lấy cho Tuyên Phái, không ngờ thấy được Tiêu vĩ cầm nằm bên trong. Hộp đựng Tiêu vĩ cầm vô cùng trân quý, cứ thế bị Tiêu Thiều bỏ trong túi hành lý. Nhưng khiến Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhất là Tiêu Thiều lại mang theo thứ này bên người, nên hỏi. “Huynh còn mang theo đàn à?”

Tiêu Thiều “ừ” một tiếng. Tưởng Nguyễn nhìn hộp đàn nhỏ dài trước mặt, đột nhiên cảm thấy Tiêu Thiều thật sự tôn trọng lão Lâm từ tận đáy lòng, vốn nàng tưởng rằng cây đàn chỉ để trưng bày. Có ai đi săn lại đem đàn theo đâu, Tiêu Thiều cũng đâu phải nữ tử khảy đàn trong thanh lâu, giờ thấy thế khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Nàng sửng sốt một hồi, nhớ đến lời đồn Diêu Niệm Niệm cũng là một tay đàn giỏi, đột nhiên ôm hộp đàn đi tới bên cạnh Tiêu Thiều. “Cũng đã mang tới rồi, hay huynh đàn một khúc nghe thử xem, ta chưa từng nghe huynh đàn.”

Lâm quản gia nói Tiêu Thiều đàn rất giỏi, Tưởng Nguyễn biết Lâm quản gia sẽ không nói dối về những chuyện này, tuy nhiên vẫn rất hiếu kỳ. Đời trước nàng chưa từng nghe nói Tiêu Thiều đánh đàn tốt. Bản thân nàng đàn cũng không tệ, chẳng qua tiêu vĩ cầm khó đàn hơn những loại khác, cần tĩnh tâm, từ lúc trùng sinh tới nay, khắp thân nàng đều là lệ khí, sao có thể đàn ra nhạc hay, càng cố gắng không chạm vào, tránh cho tiếng đàn tiết lộ tâm cảnh của mình.

Tiêu Thiều hơi ngẩn ra, không ngờ rằng Tưởng Nguyễn sẽ yêu cầu như vậy. Hắn nhìn Tuyên Phái một cái, ánh mắt rơi vào người mấy Cẩm y vệ, nhóm người Cẩm Nhị vờ ngó xung quanh không nhìn thẳng vào mắt hắn. Tiêu Thiều ho nhẹ. “Nơi này nhiều người, đợi sau khi về phủ. .”

“Không phải Tiêu vương gia không biết đàn đấy chứ ?” Tuyên Phái sợ thiên hạ không loạn. “Ôi, hiếm thấy Vương phi muốn nghe đàn. Bổn điện nghe nói phu thê mới cưới đều phải cùng nhau hòa tấu, cầm sắt hòa minh. Cơ mà bổn điện nhìn dáng vẻ này của Tiêu vương, chắc hẳn tận hiện tại vẫn chưa từng khảy đàn cùng Vương phi. Haiiz, nói sao Vương phi cũng là nữ tử, trong thiên hạ có cô gái nào không hy vọng có thể cùng phu quân cầm sắt hòa minh chứ?”

Tuyên Phái vốn thanh tú, có điều hiện giờ vẫn còn mấy phần ngây ngô, từng cử chỉ thể hiện lúc ở trước mặt người khác đều là ra vẻ, xóa mất sự ngây thơ. Thế nhưng trước mặt Tưởng Nguyễn, luôn không tự chủ được mà toát ra thần thái giận dỗi của trẻ con, lúc này mới có được sự hoạt bát của độ tuổi. Câu nói thốt ra, rõ ràng mạch lạc, rất có dáng điệu thiếu niên lão thành.

Tiêu Thiều im lặng, chỉ xoay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn như không có chuyện gì xảy ra nhìn hắn, hiếm thấy có mấy phần cố chấp.

Hắn không từ chối nữa, lấy tiêu vĩ cầm từ hộp đàn ra. Không biết đàn này được làm từ thứ gì, đường vân rõ ràng, tản ra ánh sáng sâu thẳm. Mà hương thoang thoảng, thấm vào lòng người. Cây đàn này, thật sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cẩm Tứ dụi mắt, nói. “Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, chủ tử muốn khảy đàn rồi sao. Từ sau khi Vương gia và Vương phi qua đời, chủ tử chưa từng sờ qua đàn, ta còn tưởng rằng đời này ngài ấy sẽ không động vào đàn nữa.”



“Nói đến thì cũng đã hơn mười năm không nghe được tiếng đàn của chủ tử, haizz, các ngươi có nhớ lần đầu chủ tử học cách dùng cây đàn này không, ngày ngày không biết có bao nhiêu người đứng ngoài tường vương phủ nghe trộm, mấy cô gái kia đều muốn trèo tường vào nhìn chủ tử của chúng ta. Đều nói nghe tiếng đàn biết lòng người, người đàn tốt hơn chủ tử, ta thấy vẫn chưa xuất hiện trên đời đâu.”

Tiêu Thiều quả thật đã nhiều năm không động vào Tiêu vĩ cầm, ngày xưa phủ Cẩm Anh vương vẫn sừng sững, Tiêu Thiều chưa mang danh loạn thần tặc tử, con người cũng không hờ hững như hiện tại, chỉ là tính tình hơi lạnh lùng mà thôi, khi đó dung mạo tuấn mỹ, trầm tĩnh trái lại càng làm nổi bật sự xuất sắc của hắn, vốn hết sức bắt mắt, khi đó lần đầu học đàn, tâm cảnh cũng ôn hòa, tiếng đàn tuyệt vời động lòng người, cách tường không biết có bao nhiêu người dừng chân. Nếu không phải hắn là nam tử, chỉ sợ tất cả nam nhi Đại Cẩm đều cuồng si, tất cả thanh quan đều phải xấu hổ.

Tiêu Thiều đặt đàn trên chân mình, đang ngồi dưới đất, không cần câu nệ hình thức, vì vậy cũng không đốt hương xông tay, chỉ tùy ý điều chỉnh thử dây đàn, dù chỉ là động tác đơn giản, nhưng vì là hắn nên không hề thô tục qua loa, trái lại vì khí chất ưu nhã tận xương, nước chảy mây trôi, càng làm tăng thêm mấy phần tiêu sái và xuất trần.

Điệu khúc tuôn ra, tung bay theo dây đàn, thanh thúy giữa trời tuyết. Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo mà ôn hòa, giống như một dòng suối nhỏ êm ái chảy vào biển khơi, sóng và gió cát từ từ hòa quyện, tiếng nước b.ắ.n tung tóe trở nên dịu êm. Đó là sự bình tĩnh của người từng trải qua sóng to gió lớn, tâm linh mạnh mẽ, sự ung dung an tường không có bất kỳ thứ gì có thể d.a.o động được. Sau sự mạnh mẽ ấy, dường như còn có sự dịu dàng mong manh, bất giác tản ra, khiến mảnh đất lạnh giá trở nên ấm áp.

Tưởng Nguyễn chống càm, nhìn công tử hắc y đang đánh đàn. Hắn tựa như chỉ là một quý công tử ưu nhã xuất thân danh môn trong kinh, dè dặt cao quý, phong nhã lạnh lùng. Ánh lửa chiếu rọi dung nhan trắng nõn tựa như tiên nhân trong tranh, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, mỗi lần rũ mi, vạn cảm xúc trong mắt bị che đậy, chỉ còn lại sự thần bí và dịu dàng. Xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng tận xương, như băng tuyền trên núi, như vầng trăng cô độc mùa thu khắc họa trên khung cửa sổ.

Mỹ nhân như tranh vẽ, cảnh đẹp như hoa. Quả như Lâm quản gia nói, lúc Tiêu Thiều khảy đàn đích xác là cảnh đẹp thịnh thế, kẻ gây họa thế này, bị những người đó nhìn thấy, chắc chắn ai cũng muốn củng. Sắc đẹp mê hoặc lòng người, yêu nghiệt hoành hành, thật sự rất nguy hiểm. Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, đến gần Tiêu Thiều hơn, bỗng dưng đưa tay ra đặt lên dây đàn.

Tiêu Thiều ngẩn ra, Tưởng Nguyễn đã gẩy xuống, nàng đàn chậm rãi, hoàn toàn bất đồng với Tiêu Thiều, nếu nói Tiêu Thiều là lãnh, là cô nguyệt, là hàn tinh, giai điệu của nàng chính là lửa, là nhiệt liệt, là mặt trời, tươi sáng nhảy nhót, mang theo sự minh diễm hùng hổ dọa người không thể coi nhẹ. Sau đó băng lửa chạm vào nhau, lại hài hòa một cách kỳ diệu. Khiến hai làn điệu hòa cùng một thế, ăn ý lạ thường.

Môi Tiêu Thiều khẽ cong, động tác trên tay không ngừng, Tưởng Nguyễn cũng cười, nàng sợ bại lộ nội tâm mà không dám khảy đàn, tiếng đàn hôm nay nàng cũng không dám nói là bình tĩnh tuyệt đối, nhưng so với lệ khí dày đặc như lúc trước mà nói, đã ôn hòa hơn rất nhiều. Hoặc có lẽ vì nàng đã mạnh mẽ được như Tiêu Thiều, mạnh mẽ đến mức có thể ung dung trước mọi trường hợp. Hoặc giả chỉ vì có Tiêu Thiều ở bên cạnh mà thôi.

Tuyên Phái lẳng lặng ngồi một bên, ánh mắt khi nhìn Tưởng Nguyễn có chút phức tạp, lại mang theo mấy phần vui vẻ và yên tâm. Hai người này đều xinh đẹp vô song, khí chất phong nghi hết sức xuất chúng. Lần đầu tiên hợp tấu, nhưng rất hài hòa, tựa như sinh ra để dành cho nhau vậy. Cẩm Nhị nói. “Quả thật cầm sắt hòa minh.”

“Đơn giản là ông trời tác hợp.” Cẩm Tứ lắc đầu.

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là một cuộc săn đẫm máu, ai cũng ôm tâm tư tranh đấu, rõ ràng nguy cơ cạm bẫy khắp nơi, vậy mà nàng và Tiêu Thiều lại ở đây khảy đàn, trước đống lửa phập phồng, trước khi đi Lâm quản gia nói đây là một chuyến du ngoạn, giờ thì đúng thế thật rồi. Nàng vốn nghĩ, đời trước không thể đến xem trường săn, đời này đến đây lại để xem đủ loại thủ đoạn bên trong, không ngờ cuối cùng có được trải nghiệm khác biệt, cảm giác này trước đây chưa từng có, nhưng cũng khá tốt.



Cửa vào đại doanh rừng Bắc Nghiễm, các nữ quyến không đi săn vào lều nghỉ ngơi. Một cô gái ngồi trước lều, thị nữ cười nói. “Tiểu thư, vừa rồi có thị vệ từ trong rừng đi ra, nói hình như nghe thấy có người khảy đàn, nghe nói tiếng đàn tuyệt diệu, không biết ai lại thảnh thơi đến vậy?”

Diêu Niệm Niệm mỉm cười. “Trong rừng dã thú hoành hành, ai cũng tranh phong, hiếm có người tâm cảnh ôn hòa khảy đàn, tiếng đàn lại tuyệt vời, tất càng không phải người bình thường, khiến người ta sinh lòng bội phục.”

“Thế người đó là ai nhỉ?” Thị nữ hiếu kỳ nói. “Chẳng lẽ là Bát điện hạ? Bát điện hạ có thể coi như là người tâm cảnh hòa nhã ưu tú nhất rồi.”

Diêu Niệm Niệm lắc đầu, cười không nói, chỉ nhìn sâu vào rừng thở dài một tiếng, ánh mắt như có mấy phần ưu thương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv