Cẩm Anh vương phủ, Tưởng Nguyễn để sách trong tay xuống, nhìn thanh niên tử y trước mặt, hắn đang ngồi đối diện Tưởng Nguyễn, cười híp mắt nhìn nàng, tay cầm quạt xếp từ từ phe phẩy, nếu bỏ qua chùm râu ria không tương xứng với tuổi tác kia, ấy hẳn là một công tử tuấn mỹ vô song. Đáng tiếc, bởi vì để râu, động tác tiêu sái kia lại có vẻ hơi buồn cười.
Tề Phong ở tại đại viện cách Cẩm Anh vương phủ một gian, đó là nơi Tiêu Thiều sắp xếp, hắn và Hạ Thanh ở chung một nhà. Nếu không phải Tưởng Nguyễn ở Cẩm Anh trong vương phủ, sợ làm người đàm tiếu, Tiêu Thiều sẽ trực tiếp để hai người vào ở Cẩm Anh vương phủ. Mặc dù Tề Phong và Hạ Thanh không ở lại Cẩm Anh vương phủ, nhưng chỉ cách một vách tường thôi, nghĩ cũng rất gần.
“Tam tẩu, ” Tề Phong phe phẩy quạt nói. “Cố ý kêu Tứ đệ tới, không biết có gì phân phó?” Tề Phong bày ra dáng vẻ mười phần phong lưu, trong mắt thoáng vẻ nghi hoặc. Hắn hàng năm cư ngụ ở Bách Trượng lầu, lạnh lòng với triều đình, bình thời ẩn trong chỗ tối, không biết chuyện hậu cung Đại Cẩm, vì vậy không quá rõ về Tưởng Nguyễn. Lần này trên đường tới kinh thành qua miệng người khác mà biết được một ít chuyện xưa nay về Tưởng Nguyễn. Theo đánh giá của mọi người đối với Tưởng Nguyễn thì, Quan Lương Hàn nói đa mưu túc trí, Mạc Thông nói lòng dạ ác độc, về phần Tiêu Thiều, có thể khiến Tiêu Thiều yêu mến như vậy, tất nhiên không phải người bình thường. Tề Phong không khinh thường Tưởng Nguyễn, chẳng qua hắn cảm thấy, dù thông minh thế nào đi nữa, cũng chỉ là nữ nhân, nữ tử thường hay mơ tưởng hão huyền về tình yêu, nhưng đợi đến khi gặp được Tưởng Nguyễn, lại không hề thấy nàng tỏ vẻ nhớ nhung gì Tiêu Thiều, khiến Tề Phong cảm thấy thú vị, xem ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tiêu Thiều đá phải tấm sắt cứng rồi.
Tưởng Nguyễn nhìn thanh niên trước mặt, nhếch môi cười, Tề Tứ là người thế nào, nàng chưa từng tiếp xúc qua. Tuy nhiên nếu Tiêu Thiều đã nói thứ Tề Tứ học là triều đình quyền thuật, có một số việc, để hắn ra mặt thì quá là hợp lý.
Nàng từ tốn nói. “Hôm nay tìm Tề công tử tới, vì muốn xin Tề công tử cứu mạng.”
“Cứu mạng?” Tề Phong nhìn Tưởng Nguyễn, phát hiện vẻ mặt của nàng không giống như đang nói đùa, thoáng trầm ngâm, nhưng không tùy tiện tiếp lời. “Tam tẩu, tại hạ không phải đại phu, nếu muốn cứu mạng người, phải tìm Hạ Ngũ mới được.” Hắn không hiểu tính cách Tưởng Nguyễn, bất đồng với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều tin tưởng Tưởng Nguyễn, bởi vì ấy là người Tiêu Thiều yêu, về phần Tề Phong, giao tình với Tưởng Nguyễn không sâu, luôn có mấy phần phòng bị đối với Tưởng Nguyễn, nếu Tưởng Nguyễn muốn thừa dịp Tiêu Thiều không có ở đây mà xằng bậy, làm ra việc gì đó ảnh hưởng đến Tiêu Thiều và Cẩm Anh vương phủ, Tề Phong chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù liều mạng cũng sẽ ngăn cản.
“Nếu chỉ là mạng một người, hiển nhiên Hạ công tử có thể cứu được, nhưng hơn vạn mạng người, một mình Hạ công tử làm sao cứu nổi đây?” Tưởng Nguyễn bình thản nói.
Tề Phong nhíu mày, thu lại vẻ cười đùa, nói. “Tam tẩu nói vậy có ý gì, Tứ đệ thật sự không hiểu.”
“Tề công tử là người thông minh, cần gì phải vòng vo với ta.” Lời Tưởng Nguyễn không chút khách khí, thậm chí rất trực tiếp. “Tề công tử và Tiêu Thiều là đồng môn sư huynh đệ, tất nhiên thâm tình hữu nghị. Hiện tại có người muốn mưu hại Tiêu Thiều, ta nghĩ dựa vào giao tình giữa Tề công tử và Tiêu Thiều, hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Về tình về lý, có phải nên giúp hắn một tay?”
“Tiêu tam xảy ra chuyện?” Trong mắt Tề Phong chứa chút khó tin, mấy ngày nay hắn không hề nhận được tin Tiêu Thiều gặp chuyện, lời nói của Tưởng Nguyễn thật sự rất đáng nghi. Nếu Tiêu Thiều xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên biết được.
“Bây giờ hắn vẫn chưa gặp chuyện, nhưng cứ theo đà này, rất nhanh thôi sẽ có.” Giọng Tưởng Nguyễn âm trầm, nàng nhìn thẳng Tề Phong, trong con ngươi xinh đẹp hiện ra vẻ châm chọc, thoáng qua rồi biến mất, tia sáng u tối cũng mất tâm, chỉ thấy đôi mắt sáng như lưu ly, chứa chan cảm xúc, nàng nói. “Ắt rằng trước khi Tề công tử tới đây, đã nghe người khác nói qua chuyện của ta. Ta có thù với Tưởng Siêu và Hạ hầu phủ, ta khiến Tưởng Siêu mất đi một ngón tay, cũng khiến Hạ Tuấn không thể nhập sĩ làm quan.”
Tề Phong vốn thuận thế cười cợt, lại phát hiện thái độ không hợp hoàn cảnh, đúng là trước khi tới hắn có thu thập thông tin về Tưởng Nguyễn. Không hiểu tại sao Tưởng Nguyễn lại đề cập tới những chuyện này. Thoáng giây lát, mới nói. “Vậy thì thế nào? Có liên quan gì đến Tam ca? Chẳng lẽ bọn chúng vì báo thù mà dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì sao?”
“Không, ” Tưởng Nguyễn chăm chú nhìn Tề Phong, Tề Phong bị đôi mắt ấy nhìn đến chấn động, lại nghe Tưởng Nguyễn nói tiếp. “Ta muốn nói là, thù hận của Tưởng Siêu và Hạ gia đối với ta chỉ là mặt ngoài, Tưởng Siêu và Hạ gia đang làm việc cho Bát hoàng tử Tuyên Ly, mà Tiêu Thiều đã trở thành cái đinh trong mắt Tuyên Ly. Tiêu Thiều không muốn hợp tác với Tuyên Ly, đối với thế lực không chịu hợp tác và người mình không khống chế được, Tuyên Ly chỉ có một lựa chọn, đó chính là giết.” Thời điểm Tưởng Nguyễn nói tới những chuyện bí mật này, biểu hiện hết sức bình tĩnh, tựa như không phải đang nói về chuyện lớn đoạt Trữ, mà chỉ đang thảo luận thời tiết hôm nay tốt hay xấu.
Vẻ mặt Tề Phong cứng đờ, nghe thấy giọng nói lãnh đạm mà bình tĩnh của Tưởng Nguyễn truyền tới từ đối diện. “Cho nên, nhìn bề ngoài, là Tưởng Siêu và Hạ gia muốn đối phó ta, thực chất, là Tuyên Ly đang muốn đối phó Tiêu Thiều, hoặc nói, Tuyên Ly muốn đối phó Cẩm Y vệ. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ngươi. . .” Tưởng Nguyễn nói quá mức trắng trợn, thẳng thừng đến khiến Tề Phong không biết nên trả lời sao cho phải, hắn đột nhiên có cảm giác, Tưởng Nguyễn thật sự vô cùng hợp với Tiêu Thiều. Nhìn bề ngoài, Tưởng Nguyễn rất trầm tĩnh, trông có vẻ cô thế, nhưng thầm ẩn giấu một lực lượng tấn công mạnh mẽ. Từ trong mắt nàng, Tề Phong thấy được sự mạnh mẽ và bền bỉ.
“Ta hiểu rõ Tuyên Ly, hắn sẽ lợi dụng từng cơ hội một, nhất là ở ngay thời khắc quan trọng này. Nay Tiêu Thiều đã rời kinh, phủ Tướng quân chỉ còn lại mấy người Triệu Nghị, chính là thời cơ tốt nhất, Tuyên Ly nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách bới ra chuyện.” Nàng nhìn sách trước mặt. “Ta sai ẩn vệ Tiêu Thiều cho mình đến giám thị Tưởng Siêu, mấy ngày trước Tưởng Siêu và Hạ Tuấn đã gặp nhau.”
“Bọn họ kết thành đồng minh?” Tề Phong hỏi. “Hạ gia nay không bằng xưa, sao lại dám hành động thiếu suy nghĩ?”
“Tất nhiên Hạ gia không dám, đáng tiếc Hạ Tuấn là một kẻ điên.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt. “Mấy ngày gần đây, Trương đại nhân Trương Kế của bộ quân nhu dường như rất siêng năng chăm chỉ, ra tay hết sức rộng rãi, thậm liên tiếp mua ba căn trạch viện lớn ở thành Đông, thêm năm cửa hàng mặt tiền. Ngân phiếu tích trữ ở ngân hàng tư nhân khắp nơi cũng không hề ít, Tề công tử, ngươi nói, thế có phải rất kỳ lạ hay không?”
“Trương Kế. . .” Thần sắc Tề Phong như thường, hắn học triều đình quyền thuật, tất nhiên rất rõ về đám đại thần triều đình, Trương Kế này là bô lão của bộ quân nhu, làm người chính trực tài năng, nhiều năm qua vận chuyển lương thảo chưa hề phát sinh sai lầm gì, Tưởng Nguyễn nói vậy, rõ ràng đang hoài nghi Trương Kế. Hắn vừa cảm thấy kinh dị, vừa thấy khó tin. “Trương đại nhân là một vị quan tốt, nước trong thì không có cá, số ngân lượng này không nhất định có liên quan với Tuyên Ly. Binh mã lương thảo là đại sự, Trương đại nhân không thể nào tự hủy tương lai, phải biết nếu xảy ra chuyện gì, bệ hạ là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho ông ấy.”
“Ông ta xác thực là một vị quan tốt, đáng tiếc có một đứa con trai không ra hồn.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói.
“Ba đứa con trai của ông ấy đều là thanh niên tài tuấn, sao có thể gọi là không ra hồn?” Tề Phong nhíu mày.
“Trương Kế có một phòng ngoài, lão sủng ái kẻ kia, phòng ngoài sinh ra một đứa con trai, gã kia ngày ngày ở ngoài ăn chơi đàng điếm, phu nhân của Trương Kế là thiên kim nhà Mục Dương hầu, là một người lợi hại, Trương Kế không dám nói chuyện mình có con bên ngoài cho phu nhân của mình biết, lại không ngăn được đứa con trai này xài tiền như nước. Trạch viện và cửa hàng ở thành Đông, thậm chí ngân lượng đều được chuẩn bị cho con trai lão. Chuyện Trương đại nhân thương con, ta nghĩ Tề công tử hẳn cũng biết.”
Tất nhiên Tề Phong biết Trương Kế sợ vợ, nhưng hắn không biết từ lúc nào mà Trương Kế có con riêng bên ngoài. Càng không biết Tưởng Nguyễn làm sao biết được những chuyện này. Trương Kế vốn thương yêu ba cậu con trai của mình, đối với đứa con ngoại thất sinh ra, mang lòng áy náy, đúng là có thể càng thêm thương yêu hơn. Nhưng. Tề Phong nói. “Nhưng làm thế thì nguy hiểm quá lớn, vì một chút tiền tài, đánh đổi tiền đồ của bản thân, đánh cược tánh mạng cả nhà, người thông minh không sẽ làm như vậy.”
Tưởng Nguyễn nhếch môi. “Quả thật như vậy, chỉ vì một chút tiền tài, lão tội gì phải làm thế. Nhưng mà, nếu nhờ vậy mà thăng quan tiến chức nhanh chóng thì sao? Lão không còn cần phải nhìn sắc mặt nhà mẹ Vũ Mục hầu của Trương phu nhân mà hành xử nữa, lão có thể thoải mái đoán phòng ngoài và đứa con riêng vào nhà, thậm chí có thể mưu tính một phần tiền đồ cho đứa con riêng kia, ngươi nói tiền cược này có đủ lớn hay không?”
Tề Phong sững sờ.
Tưởng Nguyễn lạnh lùng. “Sang quý ngút ngàn, ai không muốn đánh cược, huống chi nếu thắng cược, mai kia thời thế thay đổi, thiên tử không còn là thiên tử, triều đình không còn là triều đình xưa cũ, ai tới truy cứu tội khi quân?” Nàng chậm rãi, gằn từng chữ. “Tội danh, chỉ do người thất bại gánh vác. Nhưng mà, gà c.h.ế.t vào tay ai, cũng còn chưa biết. Lão, dám đánh cược.”