Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Chương 284



Cuộc sống từng ngày trôi qua, người ở biên ải rốt cuộc truyền tin tức tốt tới, sau khi Tiêu Thiều suất lĩnh Cẩm y vệ đến Hắc Quan nhai, sắp xếp lại quân doanh, thay đổi quân sự, chặn đứng vây công của nước Thiên Tấn, đánh giặc chú trọng nhất ở tinh thần quân sĩ. Trước đó nước Thiên Tấn thừa thắng truy kích, không ngờ nay viện quân tới đột ngột, chịu thiệt hại lớn, nhất thời không tiếp tục tấn công, hai quân tạo thành cục diện giằng co. Đây đối với binh lính Đại Cẩm hiện tại mà nói, là thời gian tranh thủ dưỡng sức quý báu, đồng thời cũng là một cơ hội tốt.

Phía Tây Nhung biết Triệu Quang dẫn Triệu gia quân tới, nghe tiếng mà thu liễm, lui về biên giới, tạm thời thái bình.

Hai chuyện này quét sạch bầu không khí căng thẳng trong kinh thành dạo gần đây, khôi phục vẻ sênh ca thái bình, ngày này, Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi tới Cẩm Anh vương phủ, nói rằng đến thăm Tưởng Nguyễn.

Tất nhiên Lâm quản gia rất mừng rỡ, khi xưa vợ chồng lão Cẩm Anh vương còn tại thế, Cẩm Anh Vương phi là một người tính tình hiền hòa, có mối quan hệ giao hảo với rất nhiều phu nhân quan gia, người đến cửa viếng thăm tất nhiên không dứt. Ngày ngày trước cửa phủ đều có nhiều chiếc xe khác nhau không ngừng lui tới, náo nhiệt vô cùng, ấy cũng thể hiện nhân duyên và thể diện của chủ nhà. Rồi sau khi vợ chồng lão Cẩm Anh vương đi, cố tình bản tính Tiêu Thiều là người vô cùng lạnh lùng, trong Cẩm Anh vương phủ trừ số ít tỳ tử, đại khái chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm. Yên lặng nhiều năm, không ngờ bên ngoài nhìn Tưởng Nguyễn có vẻ lạnh nhạt, lại là người có nhân duyên tốt, vừa vào ở không lâu đã có bạn tốt tới cửa viếng thăm, Văn Phi Phi và Lâm Tự Hương cũng coi như quan gia tiểu thư nổi tiếng kinh thành, tất nhiên khiến Lâm quản gia dặn dò trên giới chiêu đãi thật tốt.

Khi Văn Phi Phi và Lâm Tự Hương gặp được Tưởng Nguyễn, Văn Phi Phi lau mồ hôi trên trán nói. “Nguyễn muội muội, nhìn người hầu trong Cẩm Anh vương phủ thật sự tâm phục muội, nếu hạ nhân trong phủ ta hiểu chuyện được phân nửa người hầu nơi đây, ta thật sự cảm ơn trời đất.”

Hiện tại Văn Phi Phi đã thành hôn, gả vào nhà võ tướng môn đăng hộ đối, tuy vậy con dâu mới vào cửa luôn sẽ gặp ít chuyện không thuận lợi. Tính tình Văn Phi Phi đã quen tùy ý, hơi khó thu phục người hầu. Vừa nhìn thấy trên dưới Cẩm Anh vương phủ trật tự và tôn kính đối với Tưởng Nguyễn, tất nhiên sinh lòng hâm mộ.

“Đầu óc muội ấy thông minh, có thủ đoạn dạy dỗ người hầu, ngươi lại không học được.” Lâm Tự Hương không chút do dự cắt đứt lời Văn Phi Phi, thẳng thừng như thường lệ. “Huống hồ muội ấy đẹp, được Cẩm Anh vương che chở, còn ngươi ngày nào cũng chỉ biết luyện võ, phu quân của ngươi thấy vậy sao có thể che chở bảo vệ ngươi được.”

Văn Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ không nghe thấy lời Lâm Tự Hương nói.

Lâm Tự Hương chuyển hướng sang Tưởng Nguyễn, nói. “Vốn nghĩ rằng mối hôn sự này trái với ý muội, sợ muội chịu thiệt thòi buồn bực, nay xem ra, muội cũng như ăn mật. Tóm lại Cẩm Anh vương không có trong phủ, một mình muội qua cũng thoải mái, tránh cho lúng túng.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Nói đến tính tình của Lâm Tự Hương, thật sự là một nhân vật không bình thường giữa đám quý nữ. Con người chân thật thẳng thắn, không hiểu đối nhân xử thế, người ngoài nhìn vào không biết nên nói dại dột hay thông minh, nhưng lại là người thông suốt thấu đáo. Tính tình ngây thẳng ấy giống Lâm trưởng sứ như đúc, thế nhân đều nói văn thần Lâm trưởng sứ tài hoa hơn người, sao có thể nuôi dạy ra một cô con gái kinh hãi thế tục như thế, không tuân theo tam cương ngũ thường, nhưng Tưởng Nguyễn lại cảm thấy, Lâm trưởng sứ mới thật sự là người đại trí tuệ, đứa con gái ông nuôi, trân quý hơn bất kỳ khuê tú quyền quý nào trong kinh thành này.



Sự trân quý ấy, hiển nhiên phàm phu tục tử trong kinh thành không thưởng thức được. Đây cũng chính là nguyên nhân đến tận nay mà Lâm Tự Hương vẫn chưa gả, dung mạo Lâm Tự Hương xinh đẹp, gia thế không tệ, nhưng cái nhìn quá cao, khi có người đến nhà làm mai, nàng lại thấy không vừa mắt người ta, Lâm trưởng sử tôn trọng ý kiến của nàng, nên từ chối những người kia. Nhiều lần như thế, danh tiếng kén chọn của khuê nữ nhà Lâm trưởng sử truyền xa, sau dần dần không ai đến xin cưới nữa. Năm nay Lâm Tự Hương đã mười tám, ở Đại Cẩm được xem như gái già, người nghị luận đàm tiếu không ít, người Lâm gia lại bỏ mặc ngoài tai.

Lâm Tự Hương nhìn Tưởng Nguyễn, lại nhìn Văn Phi Phi, nói. “Quả nhiên không sai, lập gia đình không phải chuyện tốt lành gì. Một người vốn tính thật thà, giờ ngày ngày sầu não chuyện nhà chồng. Một người vốn giảo hoạt, bây giờ tâm tư uyển chuyển, một người vào cung, tính tình trở nên quanh co, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng. Còn một người, ” Trong mắt Lâm Tự Hương lóe lên vẻ căm tức. “Dứt khoát bỏ của chạy lấy người mất tăm mất dạng, không biết đi làm cái gì!”

Nàng quở trách mỗi người một lần, người cuối cùng biến mất không có tâm hơi là Triệu Cẩn. Chuyện Triệu Cẩn biến mất là vào mấy tháng trước, nhưng lúc đó Triệu phu nhân và Triệu lão gia đều gạt mọi người, sau đó có lẽ thị vệ phái ra không tìm được người, hết cách mới tìm mấy người bạn thân của Triệu Cẩn để hỏi thăm tin tức, tận khi ấy họ mới biết tin này. Thư Triệu Cẩn để lại chỉ nói phải đi tìm một người, tìm được người sẽ về.

Triệu phu nhân lòng như lửa đốt, nghe tỳ nữ của Triệu Cẩn nói, mấy ngày trước đó Triệu Cẩn hơi kỳ lạ, không biết vì chuyện gì, ngày ngày hoảng hốt như có tâm sự, lại không giống vẻ bi thương. Triệu phu nhân từng trải qua thời thiếu nữ thanh xuân, liền liên tưởng đến hẳn rằng Triệu Cẩn đã có người thương, lần này có thể đã đi tìm người thương rồi. Vừa mắng tên khốn nhà nào dụ dỗ khuê nữ của mình, rồi lại mắng Triệu Cẩn không biết xấu hổ, sao dám can đảm làm ra chuyện hồ đồ như vậy, phải biết sính thì làm vợ chạy thì làm thiếp, Triệu Cẩn bỏ trốn với người ta, sợ rằng đời này không thể ngóc đầu lên được nữa.

Người Triệu gia phái ra ngoài tìm vẫn không có tin tức, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Tự Hương đều cảm thấy căm tức. Đối với nàng mà nói, bạn bè phải chân thành với nhau, Triệu Cẩn xảy ra chuyện lớn như vậy mà trước đó lại không nói gì với mình hết, thật sự trong lòng không coi nàng là bạn rồi. Dĩ nhiên, Lâm Tự Hương giận hơn là, Triệu Cẩn làm ra chuyện này, chỉ là vì một tên nam nhân.

Lâm Tự Hương luôn cho rằng, trên đời ngoại trừ cha mình, nam nhân đều là một loại như nhau, kiêu ngạo tự đại, mắt hướng lên trời, không biết thế nào là trung trinh, tự cho là đúng, thật sự không xứng với nữ tử tốt.

Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của Lâm Tự Hương, cười lắc đầu nói. “Bây giờ tỷ có gấp cũng vô ích thôi, không bằng im lặng theo dõi diễn biến. Về phần những thứ khác, chúng ta vốn là tục nhân, ngày ngày giãy dụa giữa cuộc đời nương dâu, lập gia đình, chỉ vì nhượng bộ với thực tế, chẳng qua sau khi lập gia đình rồi, cố gắng hết sức để có được cuộc sống tốt hơn cũng không sai.” Nàng mỉm cười. “Như tỷ vừa nói đó, ta sống không tệ. Thậm chí so với lúc ở thượng thư phủ còn tự tại hơn nhiều lắm.”

“Đúng thế.” Văn Phi Phi rất sợ Lâm Tự Hương lại thuyết giáo, lập tức phụ họa lời Tưởng Nguyễn. “Gả cũng đã gả rồi, giờ nói những lời này còn có ích lợi gì? Mặc dù cuộc sống ở nhà chồng của ta không bằng Nguyễn muội muội, nhưng so với hồi xưa còn ở nhà thì tự tại hơn nhiều, ít nhất không cần đối mặt với đám tỷ muội ngày ngày tranh giành với nhau kia.”

Lâm Tự Hương ngẫm nghĩ một lúc, thở dài. “Tự bản thân các ngươi không thèm để ý mấy việc này, ta cần gì phải lo lắng chứ.”

Tưởng Nguyễn cười nói. “Nhắc đến thì, khoảng thời gian này ta chưa từng vào cung, Doanh Nhi tỷ. . .”

“Cô ấy bây giờ như biến thành người khác vậy, ” Trong mắt Văn Phi Phi có chút bi thương. “Mấy hôm trước ta vào cung thăm hỏi, mang tới ít điểm tâm và đồ chơi nhỏ, mặc dù thấy Doanh Nhi cười, nhưng cảm giác dáng vẻ lại xa cách không thân, nói chung, giờ đây ta cảm thấy không thể hiểu nổi cô ấy nữa.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv