Hừng đông gà trống gáy vang, thanh niên nằm trên giường ngồi dậy sửa sang lại xiêm y, đứng dậy. Nghỉ ngơi một đêm, cộng thêm khả năng hồi phục của Tiêu thiều tốt hơn người bình thường, trước mắt nhìn qua đã ổn hơn nhiều. Cẩm Tam từ cửa sổ nhảy vào, vẫn còn hơi lo lắng cho thương thế của hắn, chần chờ hỏi. “Chủ tử…”
Tiêu Thiều khoát tay, Cẩm Tam ngậm miệng, suy nghĩ một chút, lại nói. “Tưởng cô nương đã dậy rồi, đang ở nhà ngoài.”
Đợi Cẩm Tam đi khỏi, Tiêu Thiều mới đảo mắt nhìn chung quanh, tối qua vội vàng, không nhận thấy được gì, hôm nay tỉnh lại, cả căn nhà dường như thoang thoảng một mùi thơm thanh mát, tận lúc này, hắn sâu sắc nhận ra đây thật sự là khuê phòng của thiếu nữ.
Sau khi Tiêu Thiều tiếp nhận Cẩm y vệ, làm qua đủ các loại các dạng nhiệm vụ, không phải chưa từng nhìn thấy khuê phòng nữ tử, thế nhưng lúc ấy trong lòng hắn đó cũng chỉ là chỗ ở bình thường như bao nơi khác thôi, chẳng có gì khác biệt so với hoa viên cả, hôm nay lần đầu tiên ý thức điểm được bất đồng, cho nên Tiêu Thiều Tiêu đại gia từ trước đến giờ sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện không cần thiết, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát khuê phòng của một nữ tử.
Tuy nói là khuê phòng, nhưng không quá giống khuê phòng, khác hẳn với những cô gái khác, không có hoa có cỏ, cũng không có rèm cửa hoa lệ, càng không có những món đồ trang sức tinh xảo xinh đẹp. Đối với một cô gái mới vừa cập kê, hoàn cảnh này thật sự quá mức thanh khổ. Thân là một nam nhân, so ra còn chú trọng hơn Tưởng Nguyễn.
Chuyện năm xưa Tưởng Nguyễn bị Tưởng Quyền đưa về thôn trang trãi qua không biết bao nhiêu đau khổ, Tiêu Thiều từng nghe nói qua, nếu nói đây là thói quen tiết kiệm hình thành từ trước, nên mới không muốn trang trí khuê phòng quá mức hoa lệ. Thế nhưng dùng những màu tối để trang trí thế này thì có hơi không bình thường.
Đích trưởng nữ Tưởng gia ngày thường thích mặc màu đỏ nhất, dung nhan xinh đẹp quyến rũ, nhìn tựa như hỏa hồ ly nhiệt tình như lửa, thế mà tính tình lại lãnh đạm lương bạc giống như Thanh xà vậy. Đảo mắt nhìn quanh, màu sắc trang trí đa số là màu trầm, nào xuất hiện gam màu tươi mới mà các cô gái thường thích. Bản thân Tiêu Thiều thích màu đen, vốn bởi vì tính tình hắn lạnh lùng lại trưởng thành hơn nhóm bạn cùng lứa tuổi, nhưng Tưởng Nguyễn nói sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, Tiêu Thiều khẽ run, tựa như có thể xuyên qua những mảng màu ảm đạm này rồi nhìn thấy bí mật chôn sâu dưới đáy lòng Tưởng Nguyễn.
Trên bàn sách chất đống từng chồng sách, Tiêu Thiều tùy ý lật một quyển, ấy mà là luật pháp Đại Cẩm triều và Binh thư, loại khắc bản cứng rắn này chỉ có các lão tuổi tác lớn mới xem, cuốn binh thư này đã bị lật xem đến hơi ngả màu ố vàng, hiển nhiên chủ nhân thường xuyên đọc. Không chỉ vậy, Tiêu Thiều còn phát hiện, sách luật Đại Cẩm triều không chỉ có điều lệ mới nhất, mà còn có luật lệ vài năm trước, và cả mấy chục năm trước cũng có, không rõ rốt cuộc Tưởng Nguyễn xem những thứ này để làm gì.
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú, suy tư một hồi, mới dời mắt, bước chậm ra ngoài.
Ngoài phòng ngoài, Tưởng Nguyễn đang ngồi trước cửa sổ, sách trên bàn không được mở ra, nàng một tay chống cằm, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc lạnh lẽo.
Nghe tiếng bước chân, Tưởng Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thiều đi tới, hỏi. “Sao không nghỉ ngơi lâu thêm một chút?”
Nay trong Tưởng phủ này Nguyễn cư giống như một hàng rào sắt, không ai dám quản tới đây, Tưởng Nguyễn không thích lập ra quá nhiều quy tắc, bình thường nhóm nha hoàn bà tử trong viện nàng cũng không cực khổ như bên viện khác, giờ này, nàng dậy, nhóm nha hoàn bà tử trong Nguyễn cư vẫn chưa dậy.
Tiêu Thiều thắc mắc, gà chỉ vừa mới gáy, trông có vẻ Tưởng Nguyễn đã dậy từ rất sớm, nhìn thấy bọng mắt xanh đen của Tưởng Nguyễn, lòng sáng tỏ, áy náy nói. “Nàng… Cực khổ rồi.”
Lời nói này không đầu không đuôi, khiến Bạch Chỉ đứng bên cạnh suýt chút không nhịn được bật cười, cúi đầu tìm lý do vội vàng lui ra, để lại không gian cho Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều nói chuyện.
Tưởng Nguyễn gật đầu, nàng vốn ngủ nông, trên thực tế, từ lúc sống lại tới nay, mặc dù nàng nhìn như bình tĩnh lạnh lùng, nhưng đến ban đêm, ác mộng kiếp trước cứ quấn quanh không đuổi được, khi nửa đêm bị ác mộng đánh thức, thì không ngủ được nữa. Nếu trong lòng có chuyện, giấc ngủ lại càng nông hơn.
Đêm qua Tiêu Thiều đột nhiên xuất hiện, nàng thu xếp ổn thỏa rồi đi ra gian ngoài, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, càng không buồn ngủ, nếu không có Bạch Chỉ cùng Liên Kiều khuyên can, e rằng sẽ thức trắng đêm.
Tiêu Thiều ngồi xuống đối diện Tưởng Nguyễn, mắt nàng nhìn vào n.g.ự.c hắn, nói. “Vết thương có tốt hơn chút nào chưa?”
Tiêu Thiều gật đầu. “Đợi chút nữa ta sẽ đi.”
“Không cần vội vã như vậy.” Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Uống thêm một chén nước đường đỏ rồi đi cũng không muộn.”
Nói đến nước đường đỏ, vẻ mặt Tiêu Thiều lại có hơi cứng ngắc, công hiệu của nước đường đỏ không phải hắn không biết. Mấy hôm nay Tưởng Nguyễn đến tháng nên mới uống nước đường đỏ, nhưng hắn thân là một nam nhân, uống nước đường đỏ đó, nếu truyền vào tai Cẩm Y vệ, ngày sau làm sao thu phục người thuộc hạ?
Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, nói sang chuyện khác. “Lần này hồi kinh ở lại bao lâu?”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thiều nghiêm túc lên, thấy thế, trong lòng Tưởng Nguyễn thầm hiểu đôi phần. Chỉ nghe Tiêu Thiều nói. “Gần đây kinh thành e rằng không yên ổn, nàng ở trong phủ cũng phải cẩn thận nhiều hơn. Nếu có chuyện gì, thì dùng chiếc còi huýt ta đưa là được.”
Tưởng Nguyễn nhìn hắn chăm chú. “Người Nam Cương muốn động thủ?”
Tiêu Thiều kinh ngạc, đây vốn là chuyện cơ mật trong cung, một cô gái bình thường dù biết nhưng cũng sẽ né tránh, trái lại dường như Tưởng Nguyễn rất nhạy cảm với những chuyện này, ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn không khỏi chứa thêm mấy phần khen ngợi. “Phải.”
“Ta biết rồi.” Tưởng Nguyễn không nói nhiều, im lặng một lúc, nói. “Ngươi là mục tiêu của chúng, nếu người Nam Cương có ngông cuồng ở kinh thành, hơn phân nửa sẽ nhắm vào ngươi, ngươi cũng nên chú ý.”
Đời trước, tên của Cẩm Anh vương Tiêu Thiều thường bị treo cùng người Nam Cương, lúc tiên hoàng bị độc chết, Tuyên Ly đoạt đế vị, Tiêu Thiều cũng đang ở Nam Cương, nhất thời không thể chạy về kịp. Nếu lúc ấy Tiêu Thiều còn ở kinh thành, cục diện sau đó không biết sẽ phát triển thành như thế nào. Nghĩ tới những thứ này, Tưởng Nguyễn có chút buồn bã, chú ý tới ánh nhìn của Tiêu Thiều, nàng mới thoáng dằn xuống nỗi lòng, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Thiều và bên phía Nam Cương có một mối quan hệ sâu xa không thể nói rõ. Không biết có phải kẻ thù truyền kiếp hay không, hay vì lý do khác, tóm lại, khi Tiêu Thiều đối đầu với người Nam Cương, trên người luôn mang theo một tầng lệ khí nhàn nhạt. Tầng lệ khí kia rất nhạt rất nhạt, có thể bởi vì Tưởng Nguyễn đã c.h.ế.t qua một lần, đối với loại cảm giác đó hết sức rõ ràng.
Tiêu Thiều cong khóe miệng, ánh mắt nhu hòa, nói. “Được.” Im lặng chút, hắn lại nói. “Hạ gia ngươi định thế nào? Cần ta giúp không?”
Hôm qua sau khi Tưởng Nguyễn đi ra, Thiên Trúc vào trong, kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong Tưởng trong phủ mấy ngày qua. Tiêu Thiều nghe tin Du Nhã bày kế hãm hại Triệu Phi Châu thì hết sức không vui, đám người này giống như con ruồi vậy, lúc nào cũng bay xung quanh khiến người ta chán ghét. Nếu Tưởng Nguyễn đồng ý, hắn có thể nghĩ cách diệt sạch Hạ phủ, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn.
“Không cần, ta tự có biện pháp.” Tưởng Nguyễn đáp. Chuyện báo thù này, không cần tới người khác ra tay, nếu thật sự g.i.ế.c sạch giống như Tiêu Thiều nói, há chẳng phải tiện nghi cho bọn chúng sao.
Tiêu Thiều thấy nàng như vậy, cũng không cố chấp, chỉ nói. “Được.”
Hai người nói thêm đôi câu, vài câu chuyện gió trăng không liên quan, khiến Lộ Châu đứng ngoài cửa sổ nghe lén suýt đập đầu vào tường. Nhưng ngay lúc này, Bạch Chỉ vội vã đẩy cửa đi vào, la lên. “Cô nương, Tứ cô nương đang đi tới.”
Canh giờ còn sớm như vậy, huống hồ ngày thường Tưởng Đan không hề tới Nguyễn cư, nay làm ra hành động này, khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nếu nàng ta đã chú tâm đến ta như thế, ắt hẳn tối qua cũng nghe được phong thanh, giờ vội vã chạy tới, hẳn đã chặn hết mọi đường lui.”
Nàng nhìn về phía Tiêu Thiều. “Sợ rằng tạm thời ngươi không đi được rồi.”
Tiêu Thiều đứng dậy. “Ta lập tức đi ra ngoài.”
“Cần gì phải vậy ” Tưởng Nguyễn cười. “Tứ muội này của ta, bề ngoài tỏ vẻ thanh cao, yểu điệu như hoa, những chuyện làm ra lại khiến ngươi phải ngửa mắt mà nhìn.”