Thân Nhu cố giương mắt, thấy là con gái mình, khó khăn phun ra mấy chữ. “… Kiều Kiều, đi mau.”
“Con không đi.” Hạ Kiều Kiều càng khóc dữ dội hơn, trừng hướng Hạ Thành nói. “Tổ phụ, mẹ con phạm phải lỗi gì, tại sao người lại đánh mẹ con thành ra như vậy? Đây không phải là muốn mạng mẹ con sao?”
Hạ Thành không hề muốn để Hạ Kiều Kiều biết những chuyện này, trầm giọng nói. “Ngươi về phòng mình đi, không cho phép ra ngoài!”
“Con không đi!” Hạ Kiều Kiều hét lên một tiếng, quay đầu bò về phía Hạ Thiên Dật đang hờ hững đứng một bên, ôm chân Hạ Thiên Dật khóc lóc nói. “Cha, tổ phụ muốn đánh c.h.ế.t mẹ, cha cũng muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Cha, người thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Dung mạo Hạ Kiều Kiều vốn xinh đẹp, lúc này khóc cũng rất khiến người thương tiếc, trước nay Hạ Thiên Dật đối với Hạ Kiều Kiều yêu thương có thừa, năm ấy khi Hạ Kiều Kiều chào đời, dù là con gái, nhưng Hạ Thiên Dật không hề vì vậy mà cảm thấy có chút mất mác nào. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Kiều Kiều đều được ngâm trong sự yêu thương cưng chiều mà trưởng thành, ngay cả nửa câu nặng lời Hạ Thiên Dật cũng chưa từng nói với Hạ Kiều Kiều. Nếu là thường ngày, chỉ cần Hạ Kiều Kiều vừa rơi nước mắt, Hạ Thiên Dật đã sớm đau lòng không chịu nỗi. Nhưng hôm nay nhìn thấy gương mặt đó của Hạ Kiều Kiều, Hạ Thiên Dật lập tức nghĩ đến cảnh ái thê và nhị đê của mình lăn lộn ôm ấp nhau trên giường, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác tức giận, chỉ cảm thấy gương mặt này của Hạ Kiều Kiều vô cùng đáng ghét. Hạ Kiều Kiều nhìn thấy sắc mặt Hạ Thiên Dật thay đổi, chưa kịp hiểu rõ, đã bị Hạ Thiên Dật tung cước đá văng ra!
Hạ Thiên Dật là nam nhân, bởi vì đang tức giận tột độ, một cước kia xuất hết toàn lực, trực tiếp đá bay Hạ Kiều Kiều ra ngoài, đúng lúc va vào chiếc bàn nhỏ bên trên có đặt ấm canh nóng, nhất thời chỉ nghe một tiếng hét thảm, ấm canh nóng hổi đang đổ từ trên đầu Hạ Kiều Kiều xuống tới dưới chân, Hạ Kiều Kiều bụm mặt, không ngừng lăn lộn kêu đau. Canh nóng nhường ấy, tưới vào làn da non mịn của thiếu nữ thì còn nguyên vẹn thế nào nổi?
Tất cả mọi người đều bị sự cố bất ngờ này làm ngây người, Thân Nhu thấy tình cảnh đó phụt ra một ngụm m.á.u tươi, mắt tối sầm hôn mê tại chỗ. Hạ Thiên Tài đau lòng lắm thay, Hạ Kiều Kiều vốn là con gái của gã, giờ thấy vậy lập tức giận đến sắp điên lên, hét thẳng về hướng Hạ Thiên Dật. “HẠ THIÊN DẬT!”
Hành động này của Hạ Thiên Tài, rốt cuộc đập nát chút tình cảm phứt tạp trong lòng Hạ Thiên Dật. Hắn cười lạnh một tiếng, gương mặt cứng nhắc xưa nay lại hiện ra một nụ cười quỷ dị, nhìn về phía Hạ Kiều Kiều đang gào thét lăn lộn trên mặt đất nói. “Ta không phải cha ngươi, cha ngươi là nó, là nhị bá của ngươi! Ngươi là dã loại do mẹ ngươi thông dâm cùng dã nam nhân sinh ra, đừng gọi ta là cha!”
Người cha cưng chiều Hạ Kiều Kiều nhất bao nhiêu năm nay đột nhiên nói ra nhưng lời này, không chỉ Hạ Thiên Tài, mà ngay cả Hạ Thành và Hạ phu nhân cũng ngây ngẩn.
Cũng không biết Hạ Kiều Kiều có nghe được lời Hạ Thiên Dật nói không, vẫn bụm mặt kêu gào thảm thiết. Lòng Hạ Thành và Hạ phu nhân tê dại, vội vàng hô hoán gọi nha hoàn tới đưa Hạ Kiều Kiều ra ngoài, cầm thiệp đi mời đại phu. Nhưng mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, một lượng lớn canh nóng hừng hực kia đổ xuống, e rằng gương mặt Hạ Kiều kiều đã bị phá hủy.
Mặc dù Hạ Thiên Tài đau lòng Hạ Kiều Kiều, thế nhưng càng sợ người đại ca đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ này hơn. Nhất thời không dám nói thêm gì nữa. Thân Nhu đã ngất đi, toàn thân vết thương chồng chất, sau khi tỉnh mà biết Hạ Kiều Kiều đã thành ra như vậy, chỉ sợ cũng sẽ sống không bằng chết, điều kiện tiên quyết là nếu như bà ta có thể còn sống.
Du Nhã nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, tất nhiên sảng khoái vô cùng, Thân Nhu nhận lấy ác quả, mà dã loại kia cũng đã bị hủy hoại, tạm thời Hạ Thiên Tài cũng không dám đi ra ngoài phong lưu.
Hạ Kiều Kiều gặp chuyện, Hạ phu nhân khóc than trách trời trách đất, Thân Nhu thoi thóp, Hạ Thành cũng không còn tâm trạng tiếp tục thi hành gia pháp. Lệnh Hạ Thiên Tài về viện của mình đóng cửa tự ngẫm, lại sai người nhốt Thân Nhu vào căn phòng ở hậu viện rồi khóa cửa lại, Hạ Thành nhìn Hạ Thiên Dật, muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạ Thiên Dật đã mặt không cảm xúc quay người phất tay áo bỏ đi, không nói câu gì.
Hạ Thành thấy vậy, lòng không nén nổi kinh ngạc, Hạ Thiên Dật càng tỏ ra bình tĩnh, lòng Hạ Thành càng bất an hơn, rất sợ Hạ Thiên Dật dưới cơn nóng giận sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Phải hiểu rằng mặc dù bình thường nhìn Hạ Thiên Dật không đáng sợ, nhưng chuyện này nếu đặt lên người bất kỳ một nam nhân nào thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu Hạ Thiên Dật nổi điên lên đánh Hạ Thiên Tài một trận thì vẫn ổn, nhưng hắn từ đầu tới cuối đều không làm gì cả.
Hạ Thiên Dật đi rồi, Hạ Thiên Tài đưa người đỡ về viện của mình, trong sảnh chỉ còn lại hai người Hạ Thành và Du Nhã, Hạ Thành lạnh lùng nhìn Du Nhã, hừ một tiếng, không nói một lời, bỏ đi. Du Nhã ngẩn người, vốn tưởng rằng Hạ Thành sẽ trách móc bà ta chuyện Quách Mộng, thấy vậy vội vàng đuổi theo nói. “Cha, con không hề sai người hại Quách Mộng.”
“Du Nhã, đừng quên thân phận của mình.” Hạ Thành đột nhiên nói một câu như vậy, thấy điệu bộ nghi hoặc của Du Nhã, mới lạnh lùng nói thêm. “Cho dù có chết, ngươi cũng là ngươi Hạ gia.”
…
Những lời này của Hạ Thành, đến buổi tối, rốt cuộc Du Nhã cũng hiểu.
Vì trên người Hạ Thiên Tài có vết thương, Hạ phu nhân đau xót lắm, sai người đem thuốc trị thương vào, dặn dò Du Nhã phải chăm sóc thật tốt cho Hạ Thiên Tài. Mặc dù trong lòng Du Nhã có nhiều oán giận đối với Hạ Thiên Tài, nhưng vẫn xem gã là trượng phu, thật lòng đợi gã. Mặc dù có giận, nhưng thấy Thân Nhu như vậy, Hạ Kiều Kiều cũng đã bị hủy dung, oán khí trong lòng cũng vơi bớt đôi chút, tất nhiên vui vẻ hơn nhiều. Nên không chấp nhất hiềm khích ngày trước mà đích thân bưng thuốc tới trước giường Hạ Thiên Tài, định đích thân đút thuốc cho gã.
Không ngờ Hạ Thiên Tài lại vung tay hất đỗ chén thuốc trong tay Du Nhã, bà ta sửng sốt, rồi cơn nóng xộc lên đầu, hét lên một tiếng, cao giọng nói. “HẠ THIÊN TÀI!
“Tiện nhân!” Hạ Thiên Tài lạnh lùng nhìn bà ta.
Mặc dù trước nay Hạ Thiên Tài ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vì dung mạo anh tuấn khiến người khác phái yêu thích, lại biết nói ngọt dụ dỗ, đối với Du Nhã cũng không có nhiều khác biệt, cũng coi như hòa thuận. Đến nay chưa từng nói ra những lời chói tai khó nghe như vậy.
“Ngươi nói gì-----” Tánh tình Du Nhã nóng nảy, càng không biết nhượng bộ, lập tức đứng lên nói. “Hạ Thiên Tài, ngươi thông dâm với tẩu tử, còn mặt mũi ở đây mắng ta? Ngươi có tư cách gì mắng ta?”
“Giả vờ thanh cao cho ai xem?” Hạ Thiên Tài cười chăm chọc. “Nếu ngươi muốn, cũng có thể đi tìm đại ca, thử xem đại ca có bằng lòng cùng ngươi vui vẻ dưới trăng?”
“Ngươi, ngươi sao có thể mày dày vô sỉ như vậy.-----” Du Nhã sợ ngây người.
“Hừ.” Có lẽ Hạ Thiên Tài có rất nhiều bất mãn với Du Nhã, miệng phun lời ác độc. “Hôm nay người làm ra chuyện như vậy, không phải vì muốn Nhu nhi mất sạch mặt mũi sao? Giờ ngươi hài lòng chưa? Du Nhã, nói thật, ban đầu nếu không phải vì địa vị của cha ngươi và lượng lớn đồ cưới, thì ta thà rằng cưới một nữ tử phong trần cũng không muốn cưới ngươi. Ngươi có điểm nào tốt, không dịu dàng cũng không biết nhường nhịn, từ sáng đến tối nhìn cái mặt ngang ngược vênh váo hống hách của ngươi ta đã thấy ghét. Ngươi cho rằng mình sinh được một đứa con trai thì có thể hoành hành ngang ngược sao? Nói cho ngươi biết, trong mắt ta con trai ngươi không đáng nhắc tới, ngày sau ta còn có thể có rất nhiều con trai, ở trong lòng ta, chỉ có Kiều Kiều mới là con gái…”
“Hạ Thiên Tài, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy…” Du Nhã như bị sét đánh trúng, là người bên gối nhiều năm như vậy, đến tận bây giờ bà ta mới phát hiện, hình như đến hôm nay bà ta mới biết trong lòng trượng phu suy nghĩ thế nào về mình.
“Ngươi làm ra loại chuyện này, ngươi cho rằng phụ thân không hề tức giận sao? Hạ hầu phủ há có phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm?” Hạ Thiên Tài cười lạnh nói. “Nếu ngươi muốn ngồi vững chiếc ghế Hạ nhị phu nhân, thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Lúc này Du Nhã mới hiểu những lời nói và cái nhìn kỳ lạ sau cùng của Hạ Thành trước khi bỏ đi. Hạ Thành đang trách bà ta để lộ chuyện này ra ngoài khiến Hạ gia bị bôi đen. Hạ Thành hết sức bất mãn với bà ta, nghĩ tới ngày sau tất sẽ không ra mặt giúp đỡ, thậm chí có thể trong cuộc sống sau này cũng sẽ nghĩ cách khiến Du Nhã chịu khổ. Hạ gia lộ ra chuyện xấu hổ làm bẩn mắt người khác nhường này, lão không chịu kiểm điểm lại mình, còn có mặt mũi trách bà ta ư! Du Nhã thấy buồn cười vô cùng.
“Ngươi cứ từ từ ở trong phủ, chuộc tội cho Nhu nhi và Kiều Kiều đi.” Hạ Thiên Tài nói.
“Hạ Thiên tài, ngươi không phải con người-----” Du Nhã hét lên, nhào lên trước, bà ta hận Hạ Thiên Tài vô cùng, hai tay không ngừng cào cấu trên mặt Hạ Thiên Tài. Gã không ngờ bản chất Du Nhã lại chua ngoa không có giáo dưỡng như vậy, mặc dù gã bị thương, nhưng nói sao cũng là nam nhân, sức lực tất nhiên lớn hơn Du Nhã nhiều, lập tức đánh trả không nương tay. Hai người dây dưa đánh tới đánh lui, khó bỏ khó phân.
Ngay lúc hai kẻ đang cãi tới cãi lui, không hề biết cánh cửa đã bị người khác đẩy ra một khe hở từ nãy giờ, Hạ Tuấn lẳng lặng đứng bên ngoài, mặt không cảm xúc nhìn trận hỗn chiến bên trong. Đôi mắt âm trầm độc địa, cứ không chớp nhìn chằm chằm vào bên trong, thật sự có mấy phần đáng sợ.