Cuộc sống yên ả trôi qua, như không hề bị ảnh hưởng gì, chớp mắt đã tới cuối hè, thời tiết nóng bức trở nên mát mẻ hơn một chút. Những chuyện lộn xộn đã qua dần lắng đọng, cái c.h.ế.t của Tưởng lão phu nhân cũng dần bị người đời lãng quên.
Phủ Cẩm Anh vương, chim bồ câu trắng từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu lại trên bàn sách được làm từ gỗ Hoàng Dương, cánh vô tình dính vào nghiên mực, lông chim trắng như tuyết lập tức xuất hiện mấy vệt mực đen.
Tiêu Thiều bắt chim bồ câu trắng từ trên bàn tới, chim trắng nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen như hạt đậu nhạy bén thông minh. Tiêu Thiều sờ đầu chim bồ câu, tháo ống tròn trên đùi chim xuống.
Tờ giấy bên trong không to, trên giấy viết vài dòng chữ, Tiêu Thiều xem xong, mày từ từ nhíu lại.
Một lát sau, hắn cầm tờ giấy để trên ngọn đèn dầu để tiêu hủy, dặn dò người bên cạnh. “Chuẩn bị ngựa, ta phải ra kinh.”
“Chủ tử. . .” Cẩm Nhất có chút chần chờ.
“Gọi Dạ Phong tới, Dịch Bảo các không cần giữ nữa, tới Bách Trượng lâu tìm Tề Tứ.”
Sắc mặt Cẩm Nhất không đổi, nói. “Vâng.”
…
Trong Nguyễn cư, Thiên Trúc vén màn lên nói. “Cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Lộ Châu thuận tay cầm giỏ điểm tâm nhỏ trên bàn, cười nói. “Cầm theo ăn trên đường cũng được lắm đó.”
Mấy ngày trước nhận được thiệp mời của Đổng phu nhân, ký tên là Đổng Doanh Nhi, người hẹn lại là Đổng phu nhân, chỉ nói muốn mời Tưởng Nguyễn tới phủ nhỏ tụ họp một phen. Từ sau khi Tưởng lão phu nhân qua đời, vì thủ hiếu, Tưởng Nguyễn dứt khoát ở trong sân viện của mình ngây người một đoạn thời gian, chưa từng ra khỏi cửa. Nhắc tới Đổng Danh Nhi, cũng đã lâu không gặp, đột nhiên nhận được thiệp mời của Đổng gia, Liên Kiều và Bạch Chỉ đều cảm thấy có chút bất ngờ.
Vì vậy hôm nay dặn dò Thiên Trúc chuẩn bị xe ngựa, đi tới Đổng phủ một chuyến.
Lúc ra cửa trùng hợp gặp Tưởng Đan và Hồng Anh đang nói chuyện, bụng Hồng Anh càng ngày càng lớn, ước chừng qua ít ngày nữa sẽ sinh. Hiện nay Tưởng Quyền giao mọi chuyện trong phủ cho Hồng Anh xử lý, Hạ Nghiên chưa từng được thả ra, nhị di nương đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, Hồng Anh một mình độc quyền, nay dáng điệu hệt như Đương gia chủ mẫu của Tưởng phủ.
Lộ Châu đảo mắt, không biết có phải Hồng Anh muốn lấy lòng mọi bên hay không, ngoại trừ Tưởng Tố Tố, thái độ đối với Tưởng Đan luôn ôn hòa, quan hệ giữa hai người cực tốt. Ngoài mặt nhìn như Tưởng Đan cũng không làm gì, nhưng Lộ Châu đi theo Tưởng Nguyễn lâu như vậy, tất nhiên cũng có thể nhìn ra chỗ không thích hợp, Tưởng Đan này không hề vô hại như vẻ bề ngoài, Hồng Anh làm như vậy, há chẳng phải đang tát thẳng vào mặt Tưởng Nguyễn sao? Hoặc có thể là, Hồng Anh cho rằng lấy lòng Tưởng Đan, ngày sau sẽ có thể bám vào nương nương trong cung?
Trên mặt mặc dù vẫn nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt lại khó nén không cam lòng. Tưởng Đan nhìn thấy họ tới, cười chào hỏi. “Đại tỷ tỷ.”
Tưởng Nguyễn gật đầu. “Tứ muội, di nương.’’
Một tay Hồng Anh vịn bụng, trên mặt không hề có chút vẻ tiều tụy lôi thôi của phụ nữ mang thai, ngược lại càng xinh đẹp hơn xưa, so với ngày trước hình như còn càng thêm mấy phần phong tình và thanh nhã, làn da bóng loáng như ngọc, y phục và đồ trang sức trên người đều là thượng thừa, hiển nhiên rất được Tưởng Quyền sủng ái. Nàng nhìn thấy Tưởng Nguyễn, cười nói. “Đại cô nương đang muốn đi đâu đó?”
“Đổng tiểu thư mời ta đến phủ tụ họp.”
Tưởng Đan cười lên. “Đại tỷ tỷ thật sự khiến người ta hâm mộ.”
“Ngày sau ngươi cũng sẽ có thêm nhiều tỷ muội, đâu cần hâm mộ chứ.” Hồng Anh cười nói.
“Di nương trêu ghẹo ta.” Tưởng Đan có hơi mắc cỡ cúi đầu xuống.
Tưởng Nguyễn nhìn một màn hòa thuận vui vẻ trước mắt, giờ đây tiểu thiếp trong phủ và thứ nữ lại chung sống với nhau rất tốt, Hồng Anh hành động như vậy, có lẽ chẳng liên quan gì đến việc có phải do Tưởng Quyền dặn dò hay không. Trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, lúc ngẩng đầu lên vẫn giữ nguyên nụ cười với lúm đồng tiền như hoa. “Nếu đã thế, thì không quấy rầy di nương và Tứ muội nói chuyện phiếm nữa, ta đi trước một bước.”
“Đại tỷ tỷ đi thong thả.” Tưởng Đan cười hiền dịu, nếu không phải biết rõ, sợ rằng còn tưởng rằng hai người là tỷ muội cùng một mẹ rất thân thiết với nhau.
Sau khi lên xe ngựa, Lộ Châu rốt cuộc vẫn không nhịn được nói. “Ngũ di nương có ý gì, nhìn dáng vẻ đó của cô ta đối tứ tiểu thư còn nhiệt tình hơn với cô nương nữa.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ngũ di nương là người thông minh, tất nhiên biết không chiếm được lợi lộc nào từ ta.” Nàng tính tình lãnh đạm, trước bởi vì Hạ Nghiên và nhị di nương, mới tạm thời coi như đứng cùng một chiến tuyến với Hồng Anh. Hạ Nghiên và nhị di nương đều đã rơi đài, ở trong phủ Hồng Anh không còn sự uy h.i.ế.p nào, chỉ cần lấy lòng Tưởng Quyền là được rồi, từ trước đến nay Tưởng Quyền không ưa nàng, nếu Hồng Anh quá nhiệt tình với nàng, thì sẽ mất đi sự yêu thích của Tưởng Quyền.
“Nhưng thế cũng quá trơ trao rồi ạ.” Lộ Châu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu nói.
“Lòng người khó đoán, cần gì phải mong đợi quá nhiều.” Tưởng Nguyễn nhắm mắt, dựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Lộ Châu lè lưỡi, không nói gì nữa. Thiên Trúc như có điều suy nghĩ nhìn Tưởng Nguyễn. Đi theo người chủ tử này thời gian càng dài, nghi ngờ của Thiên Trúc đối với Tưởng Nguyễn càng sâu, cô không hiểu sự lạnh bạc của Tưởng Nguyễn rốt cuộc tới từ đâu. Trước một vài chuyện, so với sát thủ còn ác hơn nhiều. Ở Cẩm y vệ Thiên Trúc cũng coi như đã gặp qua đủ các loại dạng người, nhưng đến giờ chưa từng gặp qua một tiểu thư khuê cát vừa thông minh lại đáng sợ nhường này.
Mà những lời Tưởng Nguyễn nói với nhị di nương trước khi chết, cũng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Thiên Trúc.
Tưởng Nguyễn nói Tưởng phủ nợ mạng nàng, nàng sẽ đòi lại từng cái một, nhưng tính từ trước đến nay, người thân đã c.h.ế.t của nàng trong Tưởng phủ cũng chỉ có mỗi mẹ ruột Triệu Mi mà thôi, món nợ phải đòi hết lần lượt từng mạng người rốt cuộc là từ đâu ra.
Thiên Trúc cảm thấy trong lòng Tưởng Nguyễn cất giấu một bí mật rất sâu, bí mật này ngay cả nha hoàn gần gũi bên nàng từ trước cũng không biết. Cô đang nghĩ, có lẽ hẳn phải tìm thời cơ, nói lại chuyện này cho Thiếu chủ mới được.
…
Trong phủ Kinh Triệu doãn.
Đổng Doanh Nhi dựa trên ghế mềm, nói là dựa, chẳng bằng nói rằng mất hết sức lực ngã trên đó, so với dáng vẻ gầy nhom tiều tụy mấy ngày trước, gần đây hình như đã có da thịt hơn, chẳng qua trên mặt vẫn nhuốm sầu bi, nào còn giống thiếu nữ không buồn không lo khi xưa.
Nha hoàn Hồng Nhi bưng chén cháo hạt sen nấu đường đỏ để bên cạnh, cung kính nói. “Tiểu thư, dùng chút cháo đi ạ.”
“Ta không muốn ăn.” Đổng Doanh Nhi uể oải quay đầu sang chỗ khác.
“Không muốn ăn cũng phải ăn.” Một giọng nói lạnh lẽo cứng rắn truyền tới, là Kinh Triệu doãn Đổng đại nhân đạp cửa bước vào. Có điều thần sắc hết sức lạnh lùng, cứng rắn nói. “Thu hồi đống tâm tư đó của ngươi đi, tranh vẽ đã đưa vào trong cung rồi, qua ít ngày nữa người trong cung sẽ đến, ngươi hãy ngoan ngoãn vào cung cho ta.”
“Cha, ” Giọng Đổng Doanh Nhi mềm nhũn, nhưng kiên trì nói. “Doanh Nhi tuyệt không vào cung.”
“Không vào cung? Vậy ngươi hãy cùng mẹ ngươi tới Thường gia nói xin lỗi, gả vào Thường gia!” Đổng đại nhân cả giận nói.
“Đời này Doanh Nhi chỉ gả cho một người, chính là Tưởng Tín Chi Tưởng Đại tướng quân!”
Lời này vừa nói ra, Đổng đại nhân tức giận khó dằn, lập tức giơ tay muốn tát Đổng Doanh Nhi, Đổng Doanh Nhi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông, cuối cùng ông vẫn không đành lòng, Đổng đại nhân không đánh xuống. Chỉ tức giận nói. “Hồ đồ! Ta thấy ngươi còn chưa tỉnh táo, nhốt thêm mấy ngày nữa!”
Dứt lời nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Đổng đại nhân bỏ đi, Đổng Doanh Nhi giống như đã dùng hết sức lực toàn thân, cả người suy sụp, nằm trên ghế mềm khóc lóc tỉ tê. Trước nay Đổng đại nhân luôn thương yêu nàng, nay lại giam lỏng nàng trong phòng, mỗi ngày sai người lo việc ăn uống, không vì gì khác, chỉ vì muốn đưa nàng vào cung. Vốn dĩ nàng cho rằng mình có một người cha tốt, đồng cảm với hoàn cảnh của Tưởng Nguyễn, nhưng hôm nay xem ra, cha nàng và cha Tưởng Nguyễn có khác gì nhau đâu, rốt cuộc đều tàn nhẫn thế cả thôi!
Bên ngoài, Tưởng Nguyễn xuống xe ngựa, được người của Đổng phu nhân đón vào. Tưởng Nguyễn đã tới phủ Kinh Triệu doãn mấy lần, người hầu cũng quen mặt. Dẫn nàng dẫn vào chính sảnh, Đổng phu nhân đang ngồi xuất thần, thấy nàng đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón nói. “Quận chúa.”
“Phu nhân gọi ta Nguyễn nương là được rồi.” Tưởng Nguyễn cười nói.
Đổng phu nhân cười xòa nói. “Nguyễn nương, thật ra thiệp là ta dùng danh nghĩa Doanh Nhi để mời ngươi tới, ngươi. Sẽ không trách ta chứ.”
“Phu nhân chê cười rồi,” Tưởng Nguyễn cười đáp. “Nhưng Doanh Nhi tỷ đã xảy ra chuyện gì?”
Đổng phu nhân giật mình, nhìn Tưởng Nguyễn, đối diện trực tiếp với đôi mắt chất chứa ý cười ôn hòa, trong con ngươi như có ma lực khiến người khác an tâm và tin tưởng, khiến bà mở lòng, thở dài nói. “Nói ra không sợ quận chúa cười nhạo, con bé Doanh Nhi này, trước giờ chưa từng khiến ta bận tâm điều gì, hiểu chuyện từ rất sớm. Nguyễn nương có lẽ đã nghe qua, từ nhỏ Doanh Nhi đã có hôn ước với Tam công tử Thường gia, nhưng mà. Haiiz, hết lần này tới lần khác ở giờ phút quan trọng này, con bé có người trong lòng, tự mình đi nói với Thường Tam thiếu gia, muốn từ hôn với Thường gia.”