Nếu hỏi ở trong phủ ai là người vui mừng nhất thì còn ai khác ngoài Tưởng Quyền và Tưởng lão phu nhân. Chẳng qua hiện tại Tưởng lão phu nhân đang già yếu, thân thể đã không còn được như trước, thời gian tỉnh táo không được lâu, nói mấy câu là đã mệt. Tưởng Quyền thì lại vô cùng hưng phấn, tuy ông ta đã có bốn đứa con gái nhưng con trai lại chỉ có Tưởng Tín Chi và Tưởng Siêu. Từ trước đến nay, Tưởng Tín Chi coi có như không, ông không xem nó như con trai mình, dù nó có làm quan to đến cỡ nào, tiếng tăm trong triều đình như mặt trời ban trưa, thì ông cũng không thể khống chế nó trong tay. Mà tuy nói hiện giờ Tưởng Siêu đang làm việc cho Tuyên Ly, nhưng sau khi mắc phải vụ việc ở Bách Hoa lâu, thì giống như bị vấy một vết bẩn rất lớn. Chuyện này đã khiến phủ Tể tướng của ông ta trở thành chuyện cười cho toàn bộ kinh thành. Trong tiềm thức của Tưởng Quyền đã có thất vọng đối với Tưởng Siêu.
Ai ngờ ở cái tuổi xế chiều này, Hạ Nghiên còn có thể mang thai, điều này đã khiến ông ta cực kỳ sung sướng, luôn tự nói với bản thân là Tưởng phủ sẽ có thêm một tiểu thiếu gia. Không ngờ vào lúc này Hồng Anh cũng đã có thai, giờ ông ta thật sự vui muốn nhảy lên. Mặc dù Hồng Anh có xuất thân từ lầu xanh, nhưng lại có được dịu dàng hiểu chuyện mà Hạ Nghiên không có. Nếu có thể sinh ra một người con trai cũng hào hoa như Hồng Anh vậy, thì cho dù là con trai thứ nhưng ông ta cũng sẽ đặc biệt chú ý. Hạ Nghiên đoan trang, Hồng Anh hiền dịu, kiều thê mỹ thiếp đều trong tay, con trai càng nhiều, vậy thì con đường làm quan của ông ta càng thêm rộng mở.
Tưởng Quyền vẫn chìm trong giấc mộng đẹp như vậy, vẫn không hề biết tiểu thiếp mỹ miều trong nhà mình đang uống một loại thuốc, nha hoàn Bình Nhi bước đến gần. “Di nương, có cần uống thêm nước không?”
Hồng Anh lắc đầu, phải biết nàng đã chi một khoản lớn cho cái dáng vẻ này, thuốc này uống xong thì mạch của nàng giống như có thai, đến đại phu cũng không nhìn ra vấn đề gì, chỉ nghĩ đó chắc chắn là hỉ mạch. Giờ đã lừa được đại phu trong phủ, Hạ Nghiên đã mời rất nhiều đại phu khác mà không tìm được gì khác thường. Giờ nàng ta đang cảm thấy yên ổn.
Nàng ta từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn thoáng qua chồng thuốc cao như ngọn núi nhỏ mà Tưởng Quyền sai người mang đến, khuôn mặt nàng ta hiện ra vẻ đắc ý.
...
Tưởng Nguyễn đang tìm cách để gặp Hồng Anh một lần thì bỗng nghe một tỳ nữ nhỏ đang vội vàng chạy đến nói với Lộ Châu. “Lộ Châu tỷ tỷ, bên ngoài cửa phủ có một cô nương đang quỳ, nói rằng muốn gặp đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn đi ra ngoài hỏi tì nữ. “Tìm ta? Ai vậy?”
Tỳ nữ lắc đầu. “Nô tì không biết. Nhìn cách ăn mặc thì là cô nương nhà bình thường, da dẻ trắng mịn. Chỉ nói muốn gặp tiểu thư để báo ân. Còn lại không nói gì hết nữa.”
Tưởng Nguyễn nghĩ đến lời Tiêu Thiều nói hôm qua, nàng suy nghĩ rồi trả lời. “Được rồi. Để ta ra xem.”
Vừa mới bước đến cửa phủ thì thấy một cô gái còn trẻ đang quỳ gối, lưng thẳng tắp, nhìn qua thì nàng cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mà thôi, trên người mặc một bộ quần áo vải xanh. Ngoài cửa Tưởng phủ đang có một đám người vây quanh xem náo nhiệt, cũng muốn nhìn xem cô nương này vì sao mà đến đây.
Tưởng Nguyễn đi đến. “Ngươi tìm ta?”
Cô nương trẻ tuổi đang cúi đầu quỳ ở đó, khi nghe thấy giọng nói của Tưởng Nguyễn thì lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhánh thanh lệ hiện ra, quả thật là da rất trắng. Nàng nói. “Thiên Trúc đến thực hiện lời thề ngày đó, từ nay về sau sẽ là người hầu hạ tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày, cũng không nói gì, đợi nàng nói tiếp.
Quả nhiên, cô nương trẻ tuổi này vẫn nói. “Lúc trước cha mẹ Thiên Trúc bị giặc cỏ làm hại, rơi vào đường cùng muốn bán mình chôn cất, nhưng lại bị đám ác ôn vây bắt. May mắn được tiểu thư ra tay cứu giúp, nếu không chắc chắn đã bị đám ác ôn kia hủy họa. Tiểu thư đã cho Thiên Trúc bạc để an táng cha mẹ, không nói gì đã rời đi. Tiểu thư là ân nhân của Thiên Trúc! Hôm nay cuối cùng cũng tìm được người, Thiên Trúc nguyện vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư.”
Nghe đến đây thì đám người vây quanh cũng hiểu ra. Hóa ra đại tiểu thư con vợ cả của Tưởng gia lòng dạ Bồ Tát, lúc trước cứu được người cũng không để lại tên tuổi mà đi mất, cũng may người chịu ân biết cách tìm đến để trả ơn này, giờ một hai muốn đến hầu hạ.
Tưởng Nguyễn nhìn cô nương trẻ tuổi tự xưng là Thiên Trúc, trên mặt nàng ấy là dáng vẻ cảm kích sâu sắc, thật sự là biểu cảm của việc đi báo ân, hóa ra là một kẻ diễn tuồng tuyệt vời. Chỉ là trong lòng Tưởng Nguyễn có chút không nói lên lời, Tiêu Thiều đang có ý gì? Để cho Thiên Trúc lấy lý do như thế này, chẳng lẽ muốn nhân tiện nâng cao danh tiếng cho nàng, lưu lại một cái tiếng tốt trong lòng dân chúng sao? Việc này thật ra cũng không sao, chẳng qua nàng đã quen với danh hiệu yêu nữ, giờ lại thành lòng dạ Bồ Tát thì có chút không quen.
“Ngươi đã thật sự muốn đến báo ân, sau này ngươi muốn bỏ đi cũng không thể. Ngươi suy nghĩ kỹ chứ?” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nếu suy nghĩ kỹ thì ở lại cạnh ta cũng được.”
Hành động dứt khoát, đám người xung quanh ngẩn cả ra. Cô nàng kia cũng hơi bất ngờ không tin được, theo lẽ thường thì đáng ra phải là ‘Ta cứu ngươi không phải vì muốn ngươi báo ân, ngươi nên trở về đi.’ vân vân và mây mây… Tưởng Nguyễn lại thoải mái thừa nhận như vậy thì chẳng phải uổng phí cả một loạt lời giải thích vừa nãy sao?
Nhưng cô nương này chỉ thoáng bất ngờ trong chốc lát, sau đó cung kính nói. “Xin tiểu thư ban tên.”
“Không cần, tên ban đầu của ngươi nghe cũng rất hay. Cứ gọi là Thiên Trúc đi.”
Thiên Trúc gật đầu. “Vâng thưa tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn cho mọi người dẹp đám đông bên ngoài, sau đó mới đưa nha hoàn của mình trở về.
Vào đến Nguyễn cư, Tưởng Nguyễn tiến vào phòng, Lộ Châu đang đi lấy nước tưới hoa, thấy Thiên Trúc thì tròn mắt tò mò nhìn nàng ấy. Thiên Trúc theo Tưởng Nguyễn trở về, Liên Kiều và Bạch Chỉ lui ra ngoài, kéo rèm che xuống, bên trong chỉ còn hai người Tưởng Nguyễn và Thiên Trúc.
Tưởng Nguyễn nghiêm túc dò xét cô gái trước mặt, một mình bản thân và nàng ấy im lặng ở trong phòng. Thiên Trúc cũng không còn yếu đuối nhún nhường như lúc ở trước cửa phủ nữa, giờ trên ngoài toát ra khí chất lạnh như băng, có một vài phần dáng vẻ của Tiêu Thiều.
Tưởng Nguyễn nhíu mày, nói. “Ngươi theo hắn bao lâu rồi.”
“Mười năm.” Thiên Trúc cũng không ngẩng đầu lên, trả lời thật nhanh. “Mạng của ta là do chủ nhân cứu. Ta đến thay chủ nhân bảo vệ cô nương.”
“Chủ nhân của ngươi đã đưa ngươi cho ta vậy thì từ giờ trở đi chủ nhân của ngươi không còn là Tiêu Thiều nữa. mà là ta! Nếu có một ngày ta muốn ngươi đối phó với Tiêu Thiều, ngươi cũng chỉ có thể làm theo!” Tưởng Nguyễn nói bình tĩnh.
Thiên Trúc hoảng hốt, lập tức ngẩng đầu lên.
Thật ra nàng đã từng nghi ngờ trong lòng, nữ nhân có thể để cho chủ nhân phạt Dạ Phong suốt ba năm là người như thế nào? Từ trên xuống dưới Cẩm Y vệ rất tò mò. Vậy mà những thứ họ biết được chỉ là đồn đãi, trừ người chuyên nghe ngóng tin tức của Tưởng Nguyễn thì những người khác không được phép biết.
Lúc còn rất nhỏ, nàng đã bị Tiêu Thiều đưa đến Cẩm Y vệ, cũng có thể coi như là một trong số người xuất sắc nhất Cẩm Y vệ. Mặc dù là nữ nhân nhưng võ công cũng rất tốt. Tiêu Thiều đưa nàng đến làm thiếp thân bảo vệ cho một tiểu thư nhà quan, ban đầu Thiên Trúc có chút không phục. Nhưng khi Tưởng Nguyễn vô cùng thoải mái cho nàng vào Tưởng phủ, nàng đã có chút giật mình, giờ nghe được lời nói này thì nàng càng không dám tin.
Đối với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, nàng không thể không ngạc nhiên.
Đó là ánh mắt như thế nào? Hoàn toàn là lạnh lùng vô cảm, giống như có thể nhìn sâu vào trong linh hồn đối phương. Bọn họ học cách g.i.ế.c người từ nhỏ, chỉ có những người như thế mới có ánh mắt như thế này. Nhưng mà đại tiểu thư Tưởng gia không thể là một sát thủ được!
Nàng bị Tưởng Nguyễn dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng có một sự bất an xuất hiện, nàng không thể mở lời để nói điều gì cả.
“Khó chấp nhận được việc bị chủ nhân vứt bỏ, ta hiểu rõ.” Tưởng Nguyễn nói. “Nhưng mà Thiên Trúc! Ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ngươi không thể coi ta như chủ nhân thì tương tự, ta cũng không thể xem ngươi là người của mình. Làm nha hoàn bên cạnh ta, ngươi biết võ công, có một số việc ta sẽ sai ngươi đi làm. Nhưng mà trước khi ngươi xem ta là chủ nhân, ta sẽ không đối xử với ngươi một cách thật lòng.”
Lời nói này ngữ điệu cứ lẳng lặng nhưng khiến lòng người lạnh đi, ngay cả lừa gạt người khác mà cũng không muốn làm. Thiên Trúc chỉ cảm thấy trong lòng run lên, im lặng lúc lâu, nàng ấy nói. “Thiên Trúc đã hiểu.”
Tưởng Nguyễn gõ ly trà trước mặt. “Mấy ngày này, ngươi chú ý nhị muội của ta, Phu nhân cũng nên để ý.”
Thiên Trúc cúi đầu. “Vâng.”
...
Thời gian bình thản trôi qua, tất cả mọi việc cứ bình tĩnh yên ổn đến lạ thường. Mỗi ngày, Tưởng Quyền bề bộn nhiều việc, Tưởng Siêu cũng không ở trong phủ. Hạ Nghiên và Hồng Anh cả ngày an tâm ở trong viện của mình dưỡng thai, không xảy ra xung đột gì. Tưởng Tố Tố thì ngược lại, liên tục đi ra đi vào, chỉ là sự kiêu căng lúc trước được thay bằng dịu dàng uyển chuyển. Ngay cả Tưởng lão phu nhân cũng khen ả ta quyết định đi đến miếu tu dưỡng rất đúng, giờ tính tình trầm lặng nhiều, so với trước thì thật sự tốt hơn. Bởi như vậy, chuyện ba năm trước, quỷ ám lên người đã không thấy ai nhắc đến nữa.
Nếu nói là có chuyện gì sôi nổi thì chính là lễ cập kê của Tưởng Lệ và Tưởng Đan rất náo nhiệt. Nhị di nương trước giờ thích ầm ĩ, bởi vì lễ cập kê của Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố không làm ở kinh thành nên lần này Tưởng Lệ lại được làm to như danh phận đích nữ.
Người bên phủ Tả Lang trung cũng tới, cũng không nói gì, hôn sự được sắp xếp ở cuối hạ. Chủ yếu là tuổi Tả Lang trung cũng không còn nhỏ, trong phủ đã thúc giục rất nhiều. Nói là chuyện hôn sự này đã được quyết định từ ba năm trước, hai nhà cũng không nói thêm gì.
Ngày Tưởng Lệ làm lễ cập kê, Tưởng Đan cũng xuất hiện, không hề có dáng vẻ không cam lòng, chỉ dịu dàng nghe lời, thành tâm chúc phúc Tưởng Lệ cập kê trưởng thành. Bởi như vậy, những người ban đầu có chút khinh thường Tưởng Đan giờ cảm thấy nữ nhân này thật sự hiền hậu và độ lượng, trong lúc nhất thời Tưởng Đan có được rất nhiều sự hảo cảm.
Nhưng mà lễ cập kê của Tưởng Đan cuối cùng cũng không so được với Tưởng Lệ. Bởi vì hiện giờ Hạ Nghiên mang thai, Hồng Anh cũng mang thai, thân thể Tưởng lão phu nhân lại không tốt, đại di nương thì đã ốm cả tháng trời rồi cho nên việc cập kê của Tưởng Đan là do nhị di nương chuẩn bị. Nhị di nương chắc chắn không thể nào để Tưởng Đan hơn Tưởng Lệ được, ngày đó bà ta làm cực kỳ qua loa. Nhưng Tưởng Đan vẫn thành kính, trên mặt không hề oán hận. Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Tưởng Đan, thật sự là một cô nương có tâm tư dấu kín càng ngày càng sâu. Tưởng Quyền chỉ nghĩ là nàng ta ngoan ngoãn nhưng Tưởng Nguyễn lại biết tứ muội của mình cũng không hề đơn giản.
Nhưng ngoài mấy việc này thì Tưởng Nguyễn vẫn ung dung tự tại. Tưởng phủ bây giờ giống như một gia tộc luôn yên bình và hòa thuận, mà không ai biết được nơi đây giờ trở nên cực kỳ nguy hiểm như Tu La ẩn mình trong bóng tối.
Đến khi mùa hoa đào nở qua đi, bụng của Hạ Nghiên đã rất rõ ràng, đứa trẻ trong bụng cũng biết đạp, khẩu vị của bà ta tốt lên, người cũng mập lên một vòng. Bấy giờ thì sự lo lắng cho hai huynh muội Tưởng Tố Tố đã bớt đi, có lẽ là do tuổi cao hơn, ba năm qua cũng không chăm sóc bản thân kỹ, nên sự thanh lệ ưu nhã đã không còn, giờ nhìn như hai người khác nhau.
Hồng Anh thì ngược lại, càng ngày càng đẹp lên, không biết có phải do nguyên nhân mang thai hay không, sắc mặt nàng ta cũng thắm đỏ hơn. Hoàn toàn khác với Hạ Nghiên, ban đầu bà ta cũng nghi ngờ, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc bản thân, vẻ cao ngạo ngày trước dù vẫn còn nhưng giờ thêm vài phần quyến rũ, soi gương thấy rõ càng ngày da càng mịn.
Một bên là thê tử mập mạp, một bên là tiểu thiếp ngày càng xinh đẹp, ngày bình thường Tưởng Quyền cũng không phải là người tham sắc đẹp, nhưng nam nhân ưa thích sự đẹp đẽ mới lạ. Huống hồ Hạ Nghiên đã sinh cho hắn Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu, còn Hồng Anh lại mang thai đầu. Mặc dù Tưởng Quyền cũng sai người chăm sóc Hạ Nghiên, nhưng bản thân thì lại thường xuyên chạy đến chỗ Hồng Anh nhiều hơn.