Một ngày trước cung yến, Tưởng lão phu nhân đặc biệt dặn dò Như Ý Lâu đưa tới quần áo mới đã làm xong, vải làm xiêm y đều do tiểu thư Tưởng phủ đích thân chọn lựa, lúc Liễu Như Ý đưa quần áo tới, có chút tiếc hận nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Làn da của Tưởng tiểu thư trời sinh đã trắng, cuộn vải gấm hỏa vân ngày trước nếu như dùng để làm xiêm y thì quả thật tốt vô cùng, cuộn gấm màu hồng đào hôm nay tuy cũng tốt, nhưng không tươi mới như cuộn gấm đỏ thẫm kia.”
Đối với Liễu Như Ý, thật ra Tưởng Nguyễn vô cùng thích hợp với xiêm y màu đỏ thẫm, dung mạo nàng vốn xinh đẹp, mặc xiêm y màu đỏ thẫm càng hiện ra vẻ yêu kiều động lòng độc nhất vô nhị. Tính tình có chút trầm ổn, màu đỏ như lửa kia khi nàng mặc lên người, lại có một chút lạnh lẽo như băng. Lửa và băng vốn là hai thái cực đối lập, nhưng mặc trên người nàng vô cùng phù hợp, sự diễm lệ vô song đó, khiến người nhìn không thể rời mắt.
Chính bản thân Tưởng Nguyễn cũng biết điểm này, y phục ngày thường phần lớn đều là màu đỏ. Lần này tham gia cung yến, là lần đầu tiên chọn một bộ có màu hồng đào. Liễu Như Ý mặc dù uyển chuyển nhắc nhở, nhưng lòng Tưởng Nguyễn đã quyết, rơi vào đường cùng, Liễu Như Ý cũng đành phải thuận theo.
“Đa tạ ý tốt của Liễu chưởng quỹ.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Chẳng qua, ta càng thích cuộn này hơn.”
Mặc dù không hiểu rõ vì sao Tưởng Nguyễn lại kiên quyết như vậy, nhưng Liễu Như Ý qua mấy lần cũng hiểu được vị tiểu thư Tưởng gia này là người có chủ ý rõ ràng, trước mắt tất nhiên là có nguyên nhân gì đó, vì vậy không thuyết phục nàng nữa. Nghĩ đến liền cười nói. “Đại tiểu thư diễm lệ vô song, mặc cái gì cũng đều đẹp, là ta đã vượt quá. Chỉ là mấy vị tiểu thư khác trong phủ, ngược lại cực kỳ coi trong cung yến lần này, đã lệnh cho nô tỳ sửa lại xiêm áo rất nhiều lần.”
Nàng khéo léo nhắc nhở, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Cung yến là chuyện trọng đại, các muội muội không muốn làm Tưởng phủ mất mặt, nên như thế.”
Cung yến là nơi nào, nếu không phải năm nay Đại Cẩm triều xảy ra chuyện lớn như nạn lụt, có lẽ những tiểu thư quan gia này cả đời cũng không nhất định có được cơ hội như vậy. Không chỉ như thể, trên cung yến sẽ có những thiếu niên công tử của những gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, bất cứ ai cũng muốn để lại một ấn tượng thật tốt, nếu như ngày sau có thể kết được một đoạn nhân duyên tốt, tất nhiên là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Cung yến lần này đối với các tiểu thư quan gia, đặc biệt là những tiểu thư thứ xuất, là cơ hội còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Sau khi Liễu Như Ý đưa xiêm áo đến thì đứng dậy cáo từ. Tưởng Nguyễn lệnh Lộ Châu tiễn người ra ngoài, không ngờ Tưởng Tín Chi lại tiến vào trong viện, vừa nhìn thấy nàng đã nói. “A Nguyễn, cung yến ngày mai muội đã chuẩn bị xong chưa?” Nhìn thấy bộ quần áo mới để ở một bên, nói. “Nếu đã may y phục mới, ngày mai A Nguyễn nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của muội.”
Trong mắt Tưởng Tín Chi, Tưởng Nguyễn tất nhiên là cực tốt, sinh ra mỹ lệ lại hòa nhã dịu dàng, còn hiểu chuyện kiên cường. Hắn không hiểu cái gì là y phục màu hồng y phục màu đỏ, chỉ cảm thấy Tưởng Nguyễn mặc cái gì đều rất xinh đẹp.”
Tưởng Nguyễn lười quan tâm đến những lời nói nhảm của hắn, không ngờ Tưởng Tín Chi lại ngồi xuống đối diện nàng, chân thành nói. “Trong cung không so được với trong phủ, tất cả mọi chuyện đều phải tuân theo quy củ, có lẽ từ trước đến nay người trong Tưởng phủ chưa từng dạy muội lễ nghi trong cung, thậm chí hiện tại cũng không phái một người nào tới đây nhắc nhở, tất nhiên là muốn khiến muội bị xấu mặt trước mặt mọi người vào ngày mai, muội phải nhớ kỹ…”
“Đại ca.” Không đợi Tưởng Tín Chi nói xong, Tưởng Nguyễn đã ngắt lời. “Từ lúc đại ca quay trở về đến bây giờ, huynh thấy muội có chỗ nào không thỏa đáng không?’’
Tưởng Tín Chi sững sờ, lắc đầu nói. “Không có.’’ Chuyện này quả thật như vậy, từ sau khi hắn trở về kinh, đã cảm thấy Tưởng Nguyễn cao lớn hơn không ít, mà ngay cả khí chất cũng như một người hoàn toàn khác với trước đây, dáng dấp, cử chỉ, nét mặt thậm chí mỗi một hành động đều có phong thái, đúng lễ nghi. Mấy ngày nay hắn theo Quan Lương Hàn đi lại khắp nơi, đã từng gặp không ít tiểu thư cũng những gia đình quan lại quý tộc, nhưng cảm thấy rằng những người đó đều không sánh được với khí chất của Tưởng Nguyễn. Lúc Tưởng Nguyễn tuổi còn nhỏ, Tưởng Quyền đã đem nàng đưa đến thôn trang ném ở đó suốt năm năm không quan tâm đến. Ai ngờ nàng không chỉ không bị dưỡng thành tính tình của một thôn phụ sơn dã bình thường, mà còn trưởng thành trở thành một cô nương giống như quý nhân trong cung, cũng không thua kém Công chúa bao nhiêu.
Tưởng Nguyễn cười nói. “Nếu đều ổn cả, đại ca cần gì phải lo lắng. Muội đối phó Tưởng phủ được, tất nhiên cũng sẽ đối phó được với hoàng cung. Trong cung không có gì khác với Tưởng phủ, chẳng qua chỉ là điều kiện hà khác hơn một chút mà thôi.”
Tưởng Tín Chi nhíu mày. “Nhưng dù sao muội cũng chưa từng vào cung…”
“Đại ca.” Tưởng Nguyễn ngắt lời hắn. “Muội biết các cấp bậc của các cung nữ trong cung, khen thưởng của thái giám công công, gặp phải quý nhân thì nên hành lễ gì, cũng biết tòa cung điện nào không thể tiến vào.” Nàng thản nhiên nói. “Còn đại ca, huynh biết được bao nhiêu? Vào cung, có biết được ai là công công được tin tưởng nhất bên cạnh hoàng thượng không? Tiểu thái giám tầm thường nhất nào bên người công công lại là con nuôi của hắn? Bốn vị cung nữ bên cạnh Thái Hậu có hai người biết võ công? Vị mỹ nhân nào tính khí nóng nảy nhất, không có chuyện gì tốt nhất nên tránh đi?’’
Nàng nói chậm mà kiên định, Tưởng Tín Chi lại nghe đến vô cùng lo sợ, trong lòng vừa cảm thấy hoang đường lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lời của Tưởng Nguyễn từ trước đến nay hắn đều rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Giọng điệu của Tưởng Nguyễn, dường như đã đem những bí mật trong cung khó có được này nhớ kỹ trong lòng, thậm chí giống như… Tận mắt chứng kiến. Dĩ nhiên Tưởng Nguyễn không có khả năng tận mắt nhìn thấy, nhưng những chuyện tư mật nhất trong cung này, nàng là một tiểu thư quan gia nơi khuê phòng, làm cách nào mà biết được? Mỗi một việc trong những chuyện này được nói ra, đều là một chuyện lớn vô cùng quan trọng. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác kỳ dị, nhìn Tưởng Nguyễn nói. “A Nguyễn, làm thế nào mà muội biết được những chuyện này?”
“Đại ca nghĩ sao?” Tưởng Nguyễn nhìn hắn hỏi lại.
Tưởng Tín Chi nghẹn lại, không khỏi nhớ tới Tiêu Thiều. Quan hệ giữa Tiêu Thiều cùng Tưởng Nguyễn nhìn vào không hề đơn giản, mà Tiêu Thiều lại được Hoàng đế vô cùng tin tưởng, người này lại có quyền thế ngút trời, ở trong cung có thể tùy tiện đi lại. Nếu Tiêu Thiều nói cho Tưởng Nguyễn những chuyện này… Một mặt, hắn cảm thấy yên tâm vì Tiêu Thiều có thể tin tưởng Tưởng Nguyễn như vậy, một mặt khác, hắn lại có chút tức giận. Vốn dĩ Tưởng Nguyễn không liên quan gì đến những chuyện trong cung kia, vô duyên vô cớ tại sao Tiêu Thiều lại nói đến những chuyện này? Tưởng Tín Chi chỉ mong muốn Tưởng Nguyễn không biết đến những đau khổ trong cuộc đời, sống một cuộc sống vui vẻ giản dị. Tiêu Thiều nói với Tưởng Nguyễn càng nhiều, cuộc sống của Tưởng Nguyễn càng thêm phức tạp hơn.
Hắn thận trọng nhìn Tưởng Nguyễn nói. “A Nguyễn, những chuyện này muội đừng nhắc đến với những người khác.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tất nhiên muội sẽ không nói với người khác, muội chỉ muốn nói với đại ca, đối với những chuyện trong hoàng cung, muội không hề xa lạ. Đại ca không cần lo lắng cho muội, ngược lại, lần này tiến cung khó tránh khỏi có người âm thầm ngáng chân, đại ca nhất định phải cẩn thận, đừng nên xúc động.”
Tưởng Tín Chi gật đầu. “Ta hiểu.’’ Đột nhiên nhớ ra gì đó, Tưởng Tín Chi lấy một vật từ trong lòng ra. “Trước đây vẫn luôn chưa giao cho muội, hôm nay vật đã quay về nguyên chủ.”
Ở trong tay Tưởng Tín Chi, có một miếng hổ phách hình bán nguyệt, hổ phách trong suốt, nửa cánh bướm bên trong sinh động như thật. Lần trước ở đường Ô Lâm, những người kia âm mưu dùng miếng hổ phách này dụ Tưởng Tín Chi rơi vào bẫy. Tưởng Tín Chi thu lại miếng hổ phách này, vẫn luôn chưa trả lại cho Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn nói. “Năm năm trước, trước khi muội bị đưa về thôn trang, miếng hổ phách này đã không thấy nữa rồi, không ngờ vẫn còn đến tận bây giờ.” Trong lòng nàng lạnh lẽo, miếng hổ phách này đã mất rồi từ năm năm trước, nhưng vào lúc Tưởng Tín Chi quay trở về đã xuất hiện lại, chẳng lẽ từ năm năm trước, Hạ Nghiện đã có ý nghĩ muốn lợi dụng nàng để hãm hại tính mạng Tưởng Tín Chi? Thật sự là một kế hoạch hay.
Tưởng Tín Chi đưa hổ phách cho nàng. “Những người tính kế trong bóng tối kia, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho chúng.”
Tưởng Nguyễn nhìn huynh ấy, cả người toát ra sát khí nhàn nhạt, lắc đầu. “Không thể khinh suất hành động được.”
Tưởng Tín Chi vừa liếc mắt, ánh mắt đã rơi vào trên cổ tay của Tưởng Nguyễn, ngạc nhiên nói. “Muội có chiếc vòng tay này lúc nào?”
Tưởng Tín Chi cũng không hề biết rằng đây là vòng tay Huyết Nguyệt, chỉ là nhìn chiếc vòng tay này không giống như làm từ chất liệu thông thường, tản mát ra một luồng ánh sáng mờ mờ nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là trân phẩm hiếm có. Thứ này của Tưởng Nguyễn hắn chưa từng thấy qua ở chỗ Triệu Mi, càng không có khả năng là người nhà họ Tưởng đưa, trong phút chốc có chút hoài nghi.
Tưởng Nguyễn nhìn sang ánh mắt của hắn, đem tay áo kéo xuống dưới, che khuất vòng tay, nói. “Là bằng hữu tặng.”
Tưởng Tín Chi còn muốn hỏi, Tưởng Nguyễn lại thay đổi chủ đề rồi.
Đợi sau khi Tưởng Tín Chi rời đi, Lộ Châu tiễn Liễu Như Ý cũng quay về rồi. Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ đều cảm thấy lo lắng về cung yến ngày mai, sớm đã bắt đầu chọn lựa đồ trang sức từ trong tráp trên bàn trang điểm, Liên Kiều chọn lấy một chiếc vòng sợi vàng có đính đá mắt mèo, Bạch Chỉ lắc đầu nói. “Nhìn vào hơi nổi một chút, ngày mai trong cung yến đều là quý nhân, vẫn là trang trọng thì tốt hơn.” Dứt lời lấy ra một chiếc trâm cài đầu bằng thanh ngọc. “Cái này thế nào?”
Liên Kiều cũng phất phất tay nói. “Không được, cái này quá nghiêm túc rồi, cũng không hợp với quần áo của tiểu thư, phối như thế cũng sẽ không đẹp.’’
Tưởng Nguyễn để sách trong tay xuống, nói. “Không cần chọn nữa, ngày mai chải đầu xoắn ốc, dùng chiếc trâm cài hoa hồng kia là được rồi.”
Tưởng Nguyễn đối với cách ăn mặc trang điểm thời gian qua luôn không hề để tâm đến, từ trước đến nay đều tùy ý để cho hai nha đầu giày vò, lần này lại quyết định rõ ràng như vậy. Lộ Châu nói. “Tiểu thư mặc như vậy thật sự quá đơn giản rồi.’’
“Ta có dự định của ta.” Tưởng Nguyễn nói. “Cứ như vậy đi.”
Liên Kiều cùng với Bạch Chỉ liếc nhau, cả hai đều không hiểu cho lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều, Lộ Châu thè lưỡi, vội vàng đi giúp đỡ dọn dẹp cái tráp. Tưởng Nguyễn nhìn quyển sách trước mặt, ánh mắt trở nên đầy mong đợi trong giây lát.