Mưa rơi mấy ngày liên tiếp khiến hai bên đường lầy lội vô cùng, núi đá nghiêng xuống càng khiến lộ trình tăng thêm độ khó so với ngày thường, đoạn đường đã định là ba ngày sẽ tới nhưng phải tốn thời gian năm ngày mới có thể tới nơi. Quân đội Quan gia gấp rút lên đường mấy ngày liên tiếp, dáng vẻ binh sĩ cũng đã có chút mệt nhọc. Ngay phía trước chính là đường Ô Lâm. Nước mưa phá hủy đường chính, bên trong đường Ô Lâm cây cối rậm rạp, dễ dàng mất đi phương hướng, càng kéo dài liên miên không dứt. Đội quân dừng lại trước đường Ô Lâm nghỉ ngơi.
Không có Quan Lương Hàn, cả đội quân nghe theo sự chỉ huy của Tưởng Tín Chi. Có binh sĩ nhiệt tình gọi Tưởng Tín Chi. “Phó tướng, ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Tưởng Tín Chi cười lắc đầu. “Không cần.”
Binh sĩ kia không nhiều lời nữa. Từ một binh lính nấu cơm nho nhỏ đến phó tướng nắm một vùng trời, Tưởng Tín Chi dùng thời gian đằng đẵng suốt năm năm. Người nhà họ Tưởng trọng văn khinh võ, từ nhỏ hắn chỉ đọc tứ thư ngũ kinh mà lớn lên, cho tới bây giờ chưa từng luyện võ, sau đó ngay cả muội muội của mình cũng không thể bảo vệ, hắn mới hiểu được trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh. Cho dù tiến vào quân doanh, lúc ban đầu cũng phải chịu đựng không ít lần bị đối xử lạnh nhạt, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, lấy tư chất này của hắn, có thể giữ được cái mạng này đã là trời cao chiếu cố. Vậy mà cuối cùng Tưởng Tín Chi vẫn có thể đi tới được vị trí hôm nay.
Hắn sờ lên đầu ngựa, trong lòng lại thấy sợ hãi. Lúc trước quyết định tòng quân cũng vì sự kích động nhất thời của thời niên thiếu. Sau này khi lên chiến trường, bản thân không thể làm những điều mình muốn, vậy mà đã năm năm chưa quay về kinh. Hôm nay nghĩ tới, để Tưởng Nguyễn ở lại nơi ăn thịt người Tưởng gia đó, thật sự không phải là một ý hay. Những năm này, hắn cũng từng đổi tên âm thầm truyền tin cho Tưởng Nguyễn, nhưng chưa từng có hồi âm. Cách kinh thành càng ngày càng gần, trong nội tâm Tưởng Tín Chi càng thêm lo lắng, đã nhiều năm như vậy, Tưởng Nguyễn sống tốt không, có gặp phải bất trắc hay không. Sau khi Triệu Mi qua đời, trên mặt Hạ Nghiên ngọt ngào nhưng trong tim thì cay nghiệt hơn ai hết. Từ trước đến nay Tưởng Quyền không yêu thích hai huynh muội bọn họ, Tưởng Nguyễn lẻ loi một mình, có bị huynh muội Tưởng gia ức h.i.ế.p hay không. Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tưởng Tín Chi càng sinh ra cảm giác khác thường, cảm thấy sự buồn bực nhưng không giải thích được cứ dần dần tăng lên.
Hắn nghĩ đến xuất thần, con ngựa bên người cúi đầu xuống dùng miệng đẩy đẩy người hắn, móng trước cào cào lên mặt đất, Tưởng Tín Chi cười nói. “Hắc Phong, ta biết rồi, dẫn ngươi đi uống nước đây.”
Cả một đường không có nguồn nước, nước trên mặt đất trộn lẫn quá nhiều xác súc vật và bùn lầy, chỉ sợ uống vào sẽ sinh bệnh. Nên nước sạch đều để lại cho những binh lính yếu ớt, Hắc Phong đã khát nước lâu ngày rồi. Trên đường Ô Lâm có một dòng suối nhỏ, Tưởng Tín Chi dặn dò một binh sĩ bên người. “Ta mang Hắc Phong đi lấy chút nước, trước tiên ngươi để cho các huynh đệ nghỉ ngơi ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Binh sĩ nhận lệnh rời đi, Tướng Tín Chi xoay người nhảy lên lưng ngựa, thân mật vỗ vỗ cổ Hắc Phong. “Đi.”
Hắc Phong thở ra một tiếng, vung chân chạy về phía trước, tuy nói đường Ô Lâm dễ bị lạc, nhưng là người có kinh nghiệm, Tưởng Tín Chi cũng không hề lo lắng.
Hắc Phong chạy vài bước, mắt nhìn về phía trước đã thấy xuất hiện một con suối nhỏ quanh co. Bởi vì ở trong rừng Ô Mộc, nhánh cây rắn chắc rậm rạp đã ngăn phần lớn nước mưa, thế nên dòng suối nhỏ phía xa xa kia hoàn toàn trong suốt, không hề bị bùn đất làm bẩn, Tưởng Tín Chi vui vẻ, nhưng ngay lúc này Hắc Phong lại đứng lại.
Tưởng Tín Chi chỉ nghĩ là ngựa đã mệt, liền vỗ nhẹ đầu nó. “Sắp đến rồi, Hắc Phong, đi tiếp đi.”
Trong lỗ mũi Hắc Phong phun ra mấy hơi, móng trước nặng nề đạp xuống đất, nhưng không chịu tiến về phía trước dù chỉ một bước, Tưởng Tín Chi đang kinh ngạc, Hắc Phong đã nóng nảy mà giẫm chân tại chỗ.
Hắc Phong là ngựa đã từng lên chiến trường, vẫn có vài phần linh tính, Tưởng Tín Chi nghi ngờ, không biến sắc vuốt bờm Hắc Phong, Hắc Phong cảm nhận được sự trấn an của Tưởng Tín Chi, dần dần bình tĩnh lại. Tưởng Tín Chi nhíu mày, chỉ nghe “vèo” một tiếng, từ trong rừng truyền đến tiếng xé gió, Tưởng Tín Chi chợt đưa tay, thoáng một phát nắm chặt thứ đó, không ngờ là một mũi tên, trên đầu buộc một cái túi màu đỏ. Tưởng Tín Chi nghi ngờ lấy túi xuống mở ra, thì thấy nửa miếng hổ phách ở bên trong. Hắn sững sờ, rồi nắm chặt hai tay.
Khi Triệu Mi còn sống, từng có hai miếng hổ phách hình bán nguyệt, hai miếng hổ phách rõ ràng là hai miếng hoàn chỉnh, nhưng lại có thể ghép lại thành một khối, bên trong hổ phách có ngưng tụ một con bươm bướm, cũng vừa đúng trong mỗi một miếng hổ phách là nửa cánh bướm, hoàn toàn tự nhiên, sống động như thật. Triệu Mi lấy hổ phách làm dây chuyền, một miếng đưa cho Tưởng Tín Chi, một miếng đưa cho Tưởng Nguyễn. Miếng hổ phách trước mặt, rõ ràng là miếng trên người Tưởng Nguyễn.
Có người cầm vật của Tưởng Nguyễn. Mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Tưởng Nguyễn.
Hai tay Tưởng Tín Chi xoa nhẹ lên miếng hổ phách trên cổ, híp mắt, trong nháy mắt liền tỏa ra lệ khí.
Nơi đây cách chỗ binh lính nghỉ ngơi rất gần, nhưng nếu đi vào sâu hơn, không biết chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong rừng truyền đến tiếng ma sát, chợt thấy một vạt áo lướt qua rất nhanh, đi thẳng về hướng rừng sâu.
Tưởng Tín Chi mạnh mẽ vỗ bụng ngựa. “Giá!”
Cho dù có phải là âm mưu hay không, đối phương lấy Tưởng Nguyễn uy h.i.ế.p hắn, hắn không thể thờ ơ, thậm chí không thể đi báo tin cho binh lính. Giờ phút này trong lòng Tưởng Tín Chi giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tất cả đều là sự kích động nôn nóng.
Hắc Phong cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, mặc dù không muốn đi về phía trước, nhưng vẫn hí dài một tiếng, đuổi theo vọt vào trong rừng rậm.
Địa thế rừng Ô Mộc vốn phức tạp, Tưởng Tín Chi cũng là lần đầu đến nơi này, nhưng võ công người phía trước cực tốt, chuyên chọn những con đường nhỏ hẹp gập ghềnh mà đi. Hắc Phong đuổi theo sau, càng ngày càng đi sâu vào trong rừng, cây cối ngày càng cao, gần như che kín cả bầu trời, nhìn không thấy ánh sáng, trong bóng tối thâm trầm, bóng người phía trước chợt lóe, đột nhiên mất đi tung tích.
Mà người phía trước biến mất, chỉ có thể chứng minh đây là một cái bẫy.
Là bẫy do ai bày ra, lại vì mục đích gì?
Vẻ mặt Tưởng Tín Chi bình tĩnh, sau khi nôn nóng biến mất, lo âu trong lòng mất đi, hắn cảm thấy có phần may mắn.
Nếu đây là một cái bẫy, có lẽ Tưởng Nguyễn vẫn an toàn.
Hắn chậm rãi rút đao bên hông ra, lưỡi đao ra khỏi vỏ, mũi đao sáng phản chiếu hình dáng của hắn. Giữa hai đầu lông mày của phó tướng trẻ tuổi tự có sát khí, dù sao cũng là người đã trải qua chiến trường đẫm m.á.u tanh.
“Vù” một tiếng, lưỡi đao bén nhọn của Tưởng Tín Chi quét ngang về phía trước, cùng lúc đó, thân thể chợt cúi xuống, khó khăn tránh đi đánh lén của người sau lưng. Trong nháy mắt hăn quay đầu ngựa lại, nhìn đám người lạ mặt cải trang thành thị vệ trước mặt.
Tổng cộng năm tên.
Hắn cưỡi Hắc Phong lui về phía sau mấy bước. “Ai phái các ngươi tới đây?”
“Tưởng công tử, thức thời, thì để lại tính mạng của ngươi, để cho năm người bọn ta có thể trở về báo cáo.” Một người trong đó nói.
Tưởng Tín Chi cười lạnh một tiếng. “Không biết sống chết!” Nói xong, thân thể đột nhiên bật lên, từ trên ngựa nhảy xuống, giơ đao nhắm ngay một tên trong đám đó.
Tên đó không kịp phòng bị, mặc dù hết sức tránh né, nhưng vẫn bị lưỡi đao của Tưởng Tín Chi xẹt qua làm bị thương cánh tay, mấy người kia không ngờ võ công của Tưởng Tín Chi điêu luyện như thế. Liếc mắt nhìn nhau, không nhiều lời nữa, cùng nhau gia nhập vào cuộc chiến.