Chuyện nàng không rõ thì khoan hẵng nghĩ tới, phụ thân sắp hồi triều, đến lúc đó cẩn thận thương nghị với phụ thân và tổ phụ, chắc chắn có thể nghĩ ra đối sách.
“Cung Hi Vương, Bình Tây Vương, thần phụ và tiểu nữ cáo lui trước.”
Vân Sơ hành lễ, cùng Tạ Phinh lên xe ngựa của Vân gia.
“Đáng tiếc.” Nhìn xe ngựa biến mất ở cổng hoàng cung, Cung Hi Vương lắc lắc đầu: “Đại tiểu thư con vợ cả của Vân gia lẽ ra phải gả vào hoàng thất, vậy mà lại thành thê tử hàn môn, tam hoàng đệ, ngươi nói có phải đáng tiếc lắm không?”
Năm đó phụ hoàng lựa chọn vương phi cho hắn ta, hắn ta rất vừa ý Vân gia, chẳng qua khi đó Vân gia không có nữ nhi nào đến tuổi, dù dòng bên có nhưng hắn ta lại coi thường.
Đương nhiên, vương phi hiện tại của hắn ta là đích thứ nữ của Đại học sĩ, hoàn toàn không kém cạnh, chỉ là không có binh quyền trong tay, nhiều ít cũng khiến người ta có chút tiếc nuối.
Sở Dực thản nhiên nói: “Nhị hoàng huynh chớ có nói mấy lời như vậy, nhục nhã danh dự của Tạ phu nhân.”
Cung Hi Vương cười cười: “Nếu không phải ngươi đã có một đôi nhi nữ, ta thật sự sẽ hoài nghi ngươi có phải nam tử hay không.”
Người lúc nãy từng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, cả một người không gần nữ sắc như hắn ta cũng thấy lòng mình có chút gợn sóng.
Nhưng tam đệ của hắn ta lại chẳng thèm đảo mắt một cái.
Khó trách Ân tần vẫn luôn phát sầu vì chuyện hôn sự của tam đệ, một người không có hứng thú với nữ nhân tất nhiên sẽ không thích thành thân.
Sở Dực cất bước đi vào.
Lúc nãy Vân Sơ xuất hiện, hắn thật sự không dám nhìn nàng, sợ đường đột, sợ mạo phạm...
Hai người tiến cung, trực tiếp đến Ngự Thư Phòng.
Chẳng qua hoàng đế lại đang bận rộn, công công nói với hai người bọn họ: “Hoàng Thượng đang nói chuyện với Chu mỹ nhân trong nội điện, xin hai vị điện hạ chờ một chút.”
Sở Dực không lộ ra biểu cảm dư thừa nào.
Mỗi lần tới yết kiến, phụ hoàng không ở cùng Chu mỹ nhân thì là Lý tài tử... tóm lại là ở cùng hậu phi.
Đợi chừng một khắc, Chu mỹ nhân rời khỏi điện, lúc này hai người mới theo công công vào trong.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ: “Trẫm gọi hai con đến đây là có việc muốn hai con cùng làm, Trụ Quốc đại tướng quân đánh lui quân địch, bảo vệ cho quốc thổ, bảo hộ bá tánh, xứng là bậc công thần, mấy ngày nữa đại tướng quân sẽ hồi kinh, hai người các con thay trẫm đi nghênh đón.”
Hai người đồng thời nói: “Nhi thần lĩnh mệnh!”
Trụ Quốc đại tướng quân là người hoàng đế tín nhiệm nhất, trong tay nắm giữ ba trăm ngàn binh lính, cứ mỗi năm năm sẽ về triều, hoàng đế đều phong thưởng hậu hĩnh, nói là cả nước chúc mừng cũng không ngoa.
Cung Hi Vương cùng Bình Tây Vương đại diện hoàng đế cưỡi ngựa dắt theo hơn mười triều thần ra ngoài thành nghênh đón Trụ Quốc đại tướng quân Vân Tư Lân hồi kinh.
Vân Tư Lân cứ năm năm mới được về kinh một lần, dẫn theo ba trăm thân binh, từ biên cương cưỡi ngựa nửa tháng mới về tới kinh thành.
Khi cách kinh thành khoảng bảy tám chục dặm đã nhìn thấy hai vị Vương gia đã lâu không gặp, ông ấy vội vàng xoay người xuống ngựa: “Thần, bái kiến Cung Hi Vương, bái kiến Bình Tây Vương!” “Đại tướng quân mau đứng lên!” Cung Hi Vương nhanh hơn Sở Dực một bước, đỡ lấy Vân Tư Lân: “Đại tướng quân vì triều ta vào sinh ra tử, ta cùng tam đệ không nhận nổi lễ của ngài, phụ hoàng và chúng quan lại đã chuẩn bị rượu mạnh, chỉ chờ đại tướng quân vào thành!”
Vân Tư Lân chắp tay, giữ chặt dây cương lên ngựa, đi về phía kinh thành.
Bá tánh trong thành vô cùng hồ hởi.
Từ trăm năm trước Vân gia đã vì đất nước chống giặc ngoại xâm, bảo vệ từng tấc đất quê hương, bảo vệ từng vị bá tánh... Hiện giờ bá tánh an cư lạc nghiệp, rấ nhiều người Vân gia lại c.h.ế.t trận sa trường, không quay về được nữa.
“Mau xem, Trụ Quốc đại tướng quân trở về!”
“Lần trước thấy đại tướng quân là năm năm trước, năm năm không gặp, đại tướng quân vẫn oai hùng!”
“Ta còn cầu bùa bảo mệnh cho đại tướng quân, hy vọng đại tướng quân có thể sống đến chín mươi chín tuổi, nếu đại tướng quân c.h.ế.t đi thì ai bảo vệ quốc gia chứ?”
“Đời sau của Vân gia không có một vị tướng quân nào!”
“Vân gia đời đời mất mạng trên chiến trường, chẳng lẽ còn không đủ sao, tổ tiên tích đức đủ rồi, hậu bối Vân gia cũng nên an ổn sinh hoạt.”
“...”
Hoàng đế và bá quan văn võ đứng trên tường thành nghênh đón Trụ Quốc đại tướng quân hồi triều.
Trụ Quốc đại tướng quân và thân binh quỳ xuống hành lễ, Hoàng Thượng cho người mang rượu mạnh lên.
“Quân địch Tây Cương tà tâm không dứt, nhiều lần xâm phạm biên giới nước ta, đều dựa vào nhiều thế hệ Vân gia giữ vững!” Hoàng đế bước xuống tường thành, đi đến trước mặt Vân Tư Lân: “Bầu trời có kỳ lân, kiến nào đào được tổ! Trụ Quốc đại tướng quân về kinh, trẫm vì tướng quân cởi chiến bào!”
Hoàng đế đích thân cởi chiến bào trên người Vân Tư Lân xuống.
Đây là vinh dự chí cao vô thượng.
Giao chiến bào cho phó tướng đứng bên cạnh, hoàng đế cầm lấy chén rượu, chạm cốc với Vân Tư Lân: “Có thể cùng tướng quân nâng chén, là vinh hạnh của trẫm, uống.”
“Uống!”
“Uống!”
Ba trăm thân binh Vân gia cùng bá quan văn võ đồng loạt nâng ly.
Lễ tiếp đón xong, tướng quân vào thành.
Vô số bá tánh đứng bên đường hoan nghênh đại tướng quân trở về, Vân Sơ cũng ngồi trên lầu hai của một tửu quán.
Nàng đứng ngay lan can lầu hai, chỉ cần liếc mắt là thấy hoàng đế và phụ thân cùng nhau vào thành, phụ thân cũng không khác biệt mấy so với người phụ thân trong trí nhớ của nàng, uy nghiêm không thể xâm phạm, chỉ cần đứng đó là đủ khiến quân địch sợ hãi, chưa chiến đã bại...
Vân Sơ nhìn phụ thân theo hoàng đế vào thành.
Nàng xoay người, ngồi xe ngựa về Vân gia.
Phụ thân tiến cung phục mệnh xong mới có thể về nhà, bá quan văn võ sẽ tới bái kiến, hôm nay Vân gia sẽ rất bận rộn.