Tô thị vội bò tới bên chân Trương Bằng, níu lấy quần áo của ông ta, gấp gáp hỏi: “Đứa bé đó chưa chết sao? Mình biết nó đang ở đâu đúng không?”
Trương Bằng nhìn bà ta với ánh mắt căm hận tận xương tủy.
“Ngươi không còn tin lời Tô Bửu nói nữa sao? Chẳng phải ông ta đã nói đứa bé đó chết rồi à?”
Tô thị mím chặt môi, có lẽ lúc trước bà ta sẽ tin lời Tô Bửu, ai nói gì cũng không nghe, nhưng sau khi chứng kiến những chuyện ông ta làm với các đứa con của bà ta, lòng tin trong bà ta đã vơi đi một nửa.
Hơn nữa thời gian gần đây bà ta luôn nghĩ về tình huống mười bảy năm trước, khi trượt chân ngã xuống cầu thang, bụng bầu tám tháng của bà ta đập xuống đất, nước ối cũng vỡ ra, lúc đó bà ta đau đến chết đi sống lại, chỉ biết mình được đỡ vào phòng sinh, trước khi mất hoàn toàn ý thức, bà ta rõ ràng có nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nhưng chính miệng Tô Bửu nói đứa bé đã chết, bà ta lập tức tin ngay mà không hề nghi ngờ.
Bây giờ ngẫm lại chuyện này trăm ngàn sơ hở, một đứa trẻ chết sau khi được sinh ra ít nhất cũng đã có đầy đủ hình hài, sao có thể nói chôn là chôn ngay được, nhưng mọi thông tin năm xưa đều đã bị chặt đứt, bà ta chỉ có thể tự ôm nghi vấn vào lòng mà thôi.
Nay nghe Trương Bằng nói đứa trẻ kia vẫn còn, bà ta mới kích động như vậy.
“Tôi xin mình, mình hãy nói tung tích của đứa trẻ kia cho tôi biết được không? Mười bảy năm nay chắc nó sống khổ sở lắm, tôi muốn bù đắp cho nó.”
“Bù đắp? Ha ha… Tô thị, ngươi còn nói muốn bù đắp cho nó sao? Đúng là chuyện nực cười nhất thế gian mà.”
Tô thị không hiểu tại sao Trương Bằng lại cười nhạo khi bà ta muốn biết tung tích của đứa trẻ năm xưa, bà ta đang định tiếp tục cầu xin thì ông ta đã cướp lời trước: “Bảy năm trước nó đã xuất hiện rồi, nó cũng gọi ngươi là mẹ suốt mấy năm trời, nhưng ngươi đáp lại nó bằng những trận đòn đau đớn, thậm chí còn năm lần bảy lượt đòi giết nó, vậy mà bây giờ ngươi còn nói muốn bù đắp cho nó sao?”
Tô thị đứng hình, bà ta thật sự không biết Trương Bằng đang nói gì, đột nhiên trong đầu bà ta chợt lóe lên một suy đoán, hai mắt lập tức trợn trừng.
“Không thể nào là nó! Chẳng phải nó là con của mình và ả Quỳnh Hoa sao?” Tô thị hét lên.
“Hừ, ta tôn trọng nàng ấy, đương nhiên sẽ không vượt quá giới hạn khi chưa cưới hỏi đàng hoàng, Tô thị, đừng tưởng ai cũng dơ bẩn như ngươi.”
Đối diện với lời châm chọc của Trương Bằng, Tô thị chỉ biết lặng người quỳ dưới đất, bà ta nhớ lại chuyện năm xưa, vô số lần ông ta nói đứa bé kia là con của bà ta, nhưng thái độ mập mờ không rõ ràng khiến bà ta hiểu lầm để rồi xuống tay tàn nhẫn với nó, vậy là… chính tay bà ta đã làm tổn thương con trai của mình sao?
Tô thị chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt bần thần không có chút sức sống nào, bà ta nghẹn ngào nói: “Tại sao ông lại làm vậy? Tại sao ông lại khiến tôi hành hạ con ruột của mình? Trương Bằng, ông là ác quỷ, vì người đàn bà đó, ông nhẫn tâm hại từng đứa con của chúng ta, chẳng lẽ ông không thương chúng một chút nào ư?”
“Chúng đã mang dòng máu bẩn thỉu của nhà họ Tô các ngươi thì đây chính là kết cục của chúng, Tô thị, đây là quả báo của ngươi!”
Trương Bằng cũng đã nói hết những gì mình cần nói bèn dứt khoát rời đi, để lại Tô thị gục mặt xuống nền đất lạnh lẽo mà khóc rống.
Tô thị khóc một lúc lâu, đến mức đôi mắt sưng húp không còn nước mắt nữa mới ngẩng đầu lên, có lẽ đứa bé kia vẫn chưa bị bà ta hại chết, hôm đó sau khi bị đạo sĩ đuổi giết, bà ta đã quay lại rừng trúc nhưng không thấy cậu đâu, mặc dù lúc đó bà ta thăm dò quanh phủ thái sư cũng không có tung tích của cậu, nhưng nói không chừng cậu đã được ai đó cứu rồi.
Chắc chắn là vậy, đứa con này của bà ta phước lớn mạng lớn sẽ không dễ dàng chết đi được, cậu phải sống để bà ta chuộc lại lỗi lầm của mình.
Nghĩ đến đây Tô thị vội vàng đi tìm Tô Bửu, rất có thể ông ta chính là người đã giấu con của bà ta đi rồi.
Tô thị chạy đến sân viện của Tô Bửu, đúng lúc ông ta đang trò chuyện với tam hoàng tử Trần Minh Viễn, con gái của bà ta là Trương Ngọc Nhi cũng ngồi bên cạnh châm trà cho họ.
“Mẹ, mẹ đến đây làm gì, chẳng phải mẹ đang canh linh đường cho anh cả sao?” Trương Ngọc Nhi vội đứng dậy đi tới chỗ của Tô thị.
Bà ta nhìn con gái ăn mặc lụa là xinh đẹp, trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo, nàng ta biết rõ anh cả của mình vừa mới chết, ấy thế chẳng những không đội khăn tang mà còn trang điểm lộng lẫy để quyến rũ đàn ông, thật đúng là không ra gì mà.
Trương Ngọc Nhi không nhìn ra Tô thị đang khó chịu về mình, bởi vì tâm trạng của nàng ta đang rất vui vẻ, rốt cuộc nàng ta cũng đã chứng minh được giá trị của mình trong mắt ông cậu và Tam lang.
Chưa đợi nàng ta khoe khoang, Tô Bửu đã mở miệng trước: “Lần này nhờ con Ngọc được phong huyện chủ có ruộng lại có vàng rồng cho nên mảnh đất ở ngoại ô mới về tới tay ta, Tô thị, rốt cuộc ngươi cũng dạy ra một đứa con nên hồn rồi, đâu như mấy đứa con trai vô dụng của ngươi làm hỏng hết việc lớn của ta.”
Bàn tay giấu dưới tay áo của Tô thị siết chặt lại, nếu không phải bà ta đang cúi đầu thì Tô Bửu đã nhìn thấy ánh mắt oán độc của bà ta rồi.
Hóa ra con cái của bà ta đều là công cụ trong mắt Tô Bửu, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích mà chúng giành được chứ sống chết của chúng không đáng một xu, là lão già này đã tạo nên bi kịch cho đời bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
Trương Ngọc Nhi phát hiện bầu không khí không đúng, bèn hỏi: “Mẹ đến đây làm gì thế?”
Tô thị hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Cậu Bửu, con muốn hỏi xem thằng Thống còn sống hay không?”
Tô Bửu cau mày hỏi ngược: “Sao ngươi lại hỏi vậy?”
Tô thị thấy biểu cảm trên mặt ông ta rất kỳ lạ, vừa chột dạ vừa tức giận, rõ ràng là có tật giật mình mà.
“Gần đây nhà con cứ gặp chuyện không may, con nghi nó vẫn còn sống đang âm thầm trả thù cho nên mới hỏi cậu thôi.”
Lúc này đầu lông mày của Tô Bửu mới giãn ra, ông ta nói: “Yên tâm đi, lần trước ngươi rạch nhiều nhát dao lên người nó như vậy, chắc chắn đã chết do mất máu rồi.”
Toàn thân Tô thị run lên, mặt cắt không còn một giọt máu, phải rồi, chính tay bà ta đã nhẫn tâm rạch từng nhát lên người con trai của mình, khi đó cậu đã cầu xin bà ta vô số lần, bây giờ nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng khi đó của cậu, bà ta chỉ muốn tự sát tạ lỗi mà thôi.
Nhưng bây giờ bà ta chưa thể chết, nếu có chết, bà ta cũng phải lôi Tô Bửu chôn cùng.
“Nếu vậy con yên tâm rồi, con xin phép rời đi trước.”
Đợi Tô thị khuất dạng, Tô Bửu mới nói với Trần Minh Viễn: “Tam hoàng tử tha lỗi, đứa cháu gái này của tôi vừa mới mất con nên tinh thần không ổn định chứ không phải ngó lơ ngài đâu.”
Trần Minh Viễn xua tay: “Không có gì, ta hiểu nỗi đau mất con của mẹ vợ mà.”
Vừa nghe hắn ta nói vậy, gò má của Trương Ngọc Nhi đỏ lên, trong lòng lại vô cùng cảm động.
“Không biết người tên Thống trong miệng mẹ vợ là ai, tại sao lại khiến bà ấy lo lắng như vậy? Trần Minh Viễn hỏi tiếp.
“Chính là con riêng của Trương Bằng, sau này là nam sủng của Lê Dương Chính nhưng đã bị ta giết chết rồi.” Tô Bửu đáp.
Trần Minh Viễn gật gù không nói gì, không hiểu sao nhắc đến cái tên này lòng hắn lại rộn ràng không yên, giống như có thứ gì đó đang thôi thúc hắn ta đi tìm người này vậy, nhưng người nọ đã chết, có lẽ hắn ta chỉ đang bị ảo giác mà thôi.
Sau đó ba người tiếp tục bàn tính chuyện khai thác mỏ sắt, người nào người nấy đều bừng bừng dã tâm.
Phủ thứ sử, Tây Châu.
Ngày thứ ba Trương Ai Thống mất tích, Lê Dương Chính uống say quên hết trời đất, hắn lảo đảo bước vào sân viện, Mộc Lâm vội chạy tới đỡ hắn vào phòng.
“Thống ơi em đâu rồi? Đời trước hai ta đã khổ lắm rồi, sao em còn muốn rời bỏ ta?”
Mộc Lâm nghe những lời nói lúc say rượu của Lê Dương Chính xong, ánh mắt chợt lóe lên mưu tính gì đó, sau đó nó đột nhiên nhào vào lòng hắn, nói: “Là em đây, em là vợ của mình đây.”
Lê Dương Chính đẩy nó ra, hai mắt hắn vẫn lờ đờ vì men say.
“Không phải, ngươi không phải vợ ta!”
Mộc Lâm mím môi tiếp tục ôm chầm lấy hắn.
“Em mới là Trương Ai Thống thật sự, người lúc trước ở bên cạnh mình là đồ giả mạo đấy.”
Mặt của Lê Dương Chính nghệch ra như tên ngốc rồi gục lên vai nó mà bất tỉnh nhân sự, Mộc Lâm thấy thời cơ chín mùi bèn đỡ hắn nằm lên giường, sau đó cởi quần áo của hắn ra, tiếp đến lột sạch quần áo trên người mình rồi nằm xuống bên cạnh hắn, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Sau đêm nay mình là của riêng em rồi.