Trong thư, Dương Minh Khải nói toàn bộ quặng sắt ở mảnh đất dùng để xây dựng đấu trường đá gà đã được khai thác xong, hiện đang được cất trữ tại căn cứ bí mật ở Thông Châu để rèn làm binh khí, nơi này là đất phong của lục hoàng tử, sẽ không ai dám dòm ngó tới.
Hắn ta còn nói tam hoàng tử Trần Minh Viễn muốn mua lại mảnh đất này với giá hai trăm lượng vàng rồng, bỏ ra một con số khổng lồ như vậy chỉ để mua một mảnh đất khô cằn thì quá là kỳ lạ, tuy nhiên Lê Dương Chính biết rất rõ nguyên nhân là gì.
Có lẽ Tô Bửu đã tính toán ra được bên trong mảnh đất này có chứa quặng sắt cho nên mới một hai bắt Trần Minh Viễn mua lại bằng được, đáng tiếc quặng sắt đã bị hắn khai thác sạch rồi, dù có đào sâu đến địa phủ cũng không lòi ra được cục sắt nào đâu.
Bọn người của Trần Minh Viễn muốn mua nơi vô dụng đó hắn sẵn lòng bán, tuy vậy phải ép giá một chút, đợi khi họ biết đó chỉ là miếng đất chết chắc sẽ tức tối lắm đây.
Tại kinh thành.
Bên trong phủ thừa tướng.
Trương Bằng ngồi trên ghế, sắc mặt ung dung thong thả, Tô Bửu đi tới đi lui trước mặt ông ta.
Một lúc sau, Trương Thanh, con trai cả của Trương Bằng và Tô thị chạy vào, Tô Bửu vội bắt lấy gã rồi hỏi: “Sao rồi, bên đó vẫn chưa chịu bán lại mảnh đất đó à?”
Trương Thanh lắc đầu đáp: “Không phải, họ đã đồng ý bán, nhưng muốn nâng giá lên ba trăm lượng vàng rồng.”
“Cái gì? Sao thằng nhãi kia không đi cướp luôn đi? Một mảnh đất khô cằn mà đòi bán giá đó sao?”
Tô Bửu vô cùng tức giận, giận Lê Dương Chính gian xảo ép giá một phần, giận Trương Hải ngu ngốc để mất mảnh đất vàng vào tay kẻ khác đến mười phần, rõ ràng vốn là đất của mình, tài nguyên của mình vậy mà bây giờ lại phải bỏ số tiền lớn ra mua lại.
Tô Bửu cắn chặt răng phất tay nói: “Cứ mua đi.”
Trương Thanh do dự nhìn sang Trương Bằng, đây là số tiền rất lớn, gã không thể tự quyết định.
Lúc này Trương Bằng đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng rồi mở miệng: “Ngân lượng trong phủ thừa tướng gom lại chỉ có hai trăm lượng vàng rồng, chẳng lẽ cậu Bửu muốn tôi phải bán đi cửa hàng dưới danh nghĩa để bù vào sao? Nếu sự việc lan đến tai nhà vua, chỉ e mảnh đất đó sẽ bị bệ hạ chú ý đấy.”
Tô Bửu nghe vậy tức giận quát: “Còn không phải do ngươi không biết dạy con để nó ăn chơi phá nát thiên cơ của ta sao? Trương Bằng, ta mặc kệ làm cách nào, ngươi cũng phải gom đủ tiền mua lại mảnh đất đó cho ta.”
Trương Bằng bị ông ta mắng thẳng mặt chỉ im lặng đứng nghe, nếu không chú ý tới bàn tay siết chặt thành nắm đấm giấu dưới ống tay áo, có lẽ không ai biết ông ta đang cực kỳ phẫn nộ.
Tô Bửu lại không quan tâm, ông ta tiếp tục nói: “Tam hoàng tử là chân mệnh thiên tử, sau này con Ngọc cũng sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, ngươi tiếc chi mấy đồng bạc lẻ mà bỏ qua cơ hội to bằng trời này? Hay là ngươi vốn không muốn nhà họ Tô của ta trở thành nhà mẹ đẻ của hoàng hậu? Trương Bằng, ngươi đừng quên ả đàn bà kia vẫn còn trong tay ta, nếu ngươi dám làm điều bất lợi cho nhà họ Tô, ta nhất định sẽ biến ả sống không được mà chết cũng không xong đấy.”
Tô Bửu vừa dứt câu, sắc mặt của Trương Bằng lập tức trở nên vặn vẹo, khi nhắc đến người kia, ông ta đã không còn giữ được sự bình tĩnh, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Tô Bửu, ông ta lại không thể làm gì khác mà siết chặt nắm đấm để móng tay ghim sâu vào da thịt hòng khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Sau cùng ông ta hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận dữ xuống rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng gom đủ số tiền trong thời gian sớm nhất.”
Nói xong Trương Bằng lập tức rời đi, Tô Bửu nhìn theo bóng lưng của cháu rể, hai mắt nheo lại, trong lòng nảy sinh ý nghĩ độc ác.
Chờ ngày nhà họ Tô trở thành hoàng thân quốc thích, đợi con của Trương Ngọc Nhi ra đời, Tô Bửu này nhất định sẽ biến Đại Lịch thành giang sơn của ông ta.
Trương Bằng trở về phòng riêng của mình, sự bình tĩnh ban đầu không còn giữ được nữa, ông ta cắn chặt răng đấm vào cột nhà một cái thật mạnh, xương khớp tay lập tức rớm máu, nhưng ông ta lại không hề tỏ ra đau đớn, ánh mắt đỏ ngầu như một con thú khát máu.
“Tô Bửu, Tô thị các ngươi thật đáng chết!”
“Các ngươi thật đáng chết! Kể cả đám súc sinh do ả Tô thị kia sinh ra cũng đáng chết!”
“Hoa ơi, Quỳnh Hoa của ta, em còn sống đúng không?”
“Em nhất định phải còn sống, ta nhớ em lắm.”
Ông ta tự lầm bầm một mình rồi ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, trong đầu không ngừng hiện ra hình bóng của thiếu nữ đã cùng mình lớn lên năm xưa.
Đó là người mà ông ta yêu thương nhất, người mà ông ta muốn lấy làm vợ nhất.
Đột nhiên ông ta vùng dậy lao tới giường của mình lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.
“Đâu rồi, nó đâu rồi?”
“Mình đang tìm bức tranh này đúng không?”
Trương Bằng nghe tiếng quay phắt lại thì thấy Tô thị đang đứng sau lưng mình, trên tay bà ta còn cầm một cuộn tranh, đó đúng là thứ ông ta đang tìm kiếm.
“Ai cho ngươi đụng vào đồ của ta!”
Trương Bằng xông tới định giật lại bức tranh nhưng Tô thị đã thẳng tay ném nó vào chậu than đang cháy, bức tranh nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Trương Bằng trợn trừng mắt lao tới lôi bức tranh ra, nhưng nó đã bị cháy xém gần hết, nhìn gương mặt của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần trong tranh đã không còn nguyên vẹn, linh hồn của ông ta như bị rút cạn.
“Quỳnh Hoa, Quỳnh Hoa của ta… Tô thị, ngươi chết đi!”
Trương Bằng nhào qua bóp chặt lấy cổ của Tô thị, mặt mày dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, lúc này trong đầu ông ta chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó chính là bóp chết người đàn bà độc ác trước mặt.
“Khụ… Mình… mình mau buông tôi ra… cậu của tôi sẽ không để yên cho mình đâu…”
Tô thị bị nghẹt thở liên tục cào cấu vào mu bàn tay của Trương Bằng nhưng không có tác dụng, bà ta bèn nhắc đến Tô Bửu để uy hiếp ông ta, quả nhiên sau khi nghe bà ta nói vậy, lực tay của ông ta lập tức thả lỏng ra.
Tô thị nhân cơ hội đạp chồng mình ngã ngửa ra sau, tức giận mắng: “Trương Bằng, mình có còn là con người nữa không? Năm xưa cha tôi vì cứu mình mà thiệt mạng, mình đã hứa sẽ lấy tôi đền ơn vậy mà lại tơ tưởng tình cũ, ả ta đã chết nhiều năm rồi sao mình không chịu tỉnh ra mà vẫn giữ chân dung của ả hả?”
Tô thị ấm ức khóc lóc, còn Trương Bằng thì ôm bụng cười sặc sụa.
“Tô thị ơi Tô thị, ngươi không biết năm xưa vì sao cha ngươi lại chết à? Là vì ông ta dám hạ chú thuật lên người ta hòng điều khiển ta chấp nhận cưới ngươi và trở thành tay sai cho ông ta, nhưng trời cao có mắt ta gặp được cao nhân phá giải tà thuật, cha ngươi bị phản phệ cho nên mới chết đấy.”
Tô thị nghe vậy mặt mày lập tức trở nên tái mét, bà ta biết rõ chuyện Trương Bằng bị hạ chú thuật, nhưng chẳng phải Tô Bửu đã thay đổi ký ức để Trương Bằng trả ơn cứu mạng bằng cách lấy bà ta rồi sao?
Nếu ông ta biết rõ mọi chuyện, vậy tại sao còn lấy bà ta?
Trong lúc Tô thị đang hoang mang, Trương Bằng lại tiếp tục nói: “Tô Bửu nói với ngươi rằng Quỳnh Hoa đã chết sao?”
Tô thị hoang mang lắp bắp hỏi lại: “Không… không phải như vậy sao? Hay là ả ta chưa chết?”
Nghĩ đến đây bà ta bỗng giật mình, Trương Bằng nhếch môi cười nhạo: “Ông ta cũng nói đứa con thứ tư của bà đã chết lúc trượt chân ngã xuống cầu thang đúng chứ?”
Lần này Tô thị còn hoang mang hơn nữa, bà ta không hiểu Trương Bằng nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ cha và cậu lại lừa bà ta sao? Nhưng rõ ràng sau khi tỉnh lại bụng của bà ta đã xẹp xuống, đứa nhỏ cũng được chôn cất trong mộ phần của nhà họ Tô rồi mà? Hơn nữa họ giấu giếm bà ta những chuyện này để làm gì?
“Mình… mình đang nói xằng bậy hòng bốc qua chuyện mình cất giữ tranh vẽ tình cũ trong phòng đúng không?” Tô thị cố chống chế.
Bà ta không tin cha và cậu lại lừa dối mình, đặc biệt là đứa bé kia, đứa con mệnh khổ chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã phải chết của bà ta, nó không thể còn sống được.
“Tô thị, ngươi thật đáng thương, trở thành vật hy sinh cho đám yêu đạo kia mà không biết, ta khuyên ngươi nên mở to mắt nhìn cho kỹ những gì Tô Bửu đang làm, biết đâu ngươi sẽ nhận ra một vài thứ đáng sợ đấy.”
Một sự bất an tràn ngập trong tâm trí Tô thị, bà ta vội vàng lồm cồm bò dậy rồi hớt hải chạy ra khỏi phòng, bà ta không muốn tiếp tục nghe Trương Bằng mê hoặc nữa, chắc chắn đây chỉ là kế ly gián của ông ta mà thôi.
Trương Bằng nhìn theo bóng lưng của Tô thị, miệng không ngừng cười, nước mắt lại chảy xuống không dứt.
Ha ha ha… cuộc đời của ông ta đã bị đám yêu ma này hủy hoại, chúng bắt người ông ta yêu để uy hiếp ông ta làm theo ý chúng, ông ta lại bày mưu cho đứa bé kia hận Tô thị đến mức muốn giết bà ta, tính ra ông ta cũng đã dần tha hóa trở nên ác độc không có lương tâm rồi.