Bên trong một căn biệt viện nằm ở thành Đông.
Trần Minh Du nhìn chằm chằm vào cơ thể đỏ ửng như tôm luộc của Lý Anh Kiệt, ánh mắt sâu đen không thấy đáy.1
Vừa rồi khi nghe thằng hầu cận của Lê Dương Chính chạy tới báo tin, cậu ta đã tức tốc xông vào phủ đô đốc đòi người, trông ông đô đốc Hoàng có vẻ rất giận vì con mồi đã rơi vào miệng hố rồi mà vẫn bị hớt tay trên, nhưng ông ta không dám chống đối với con vua, vì thế chỉ có thể ngậm ngùi giao Lý Anh Kiệt cho cậu ta rồi chọn đứa con rể khác cho mình.
Sau khi được cứu ra khỏi phủ đô đốc, thần trí của Lý Anh Kiệt đã không còn minh mẫn, ngồi trên xe ngựa cứ liên tục kêu nóng rồi kéo quần áo ra, trong tình trạng này Trần Minh Du không thể đưa hắn ta về phủ quốc công.
Không phải vì sợ hắn ta mất mặt mà là vì Trần Minh Du không muốn nam nhân này sẽ ăn nằm với một ả hầu nào đó để giải thuốc kích tình.
Tới biệt viện riêng của mình, Trần Minh Du định cho Lý Anh Kiệt tắm để tỉnh táo trở lại, nhưng đối phương lại ôm chầm lấy cậu ta, sau đó còn cọ cọ cơ thể vào lòng ngực của cậu ta.
Năm nay Trần Minh Du đã mười sáu, mặc dù đã ăn nằm với cung nữ để lấy kinh nghiệm nhưng cậu ta lại không hề cảm thấy thích thú, cậu ta cho rằng mình không có cảm xúc với quan hệ xác thịt, nhưng khi bị Lý Anh Kiệt cọ vào, phía dưới của cậu ta lại nổi lên phản ứng.
Cậu ta vuốt ve gương mặt đỏ ửng của Lý Anh Kiệt, nhìn vào đôi mắt ngập nước của hắn ta khi bị men say và xuân dược kích thích, trong lòng cậu ta bỗng cảm thấy xốn xang.1
“Hừ, một người đàn ông sao có thể quyến rũ như thế chứ? Kiệt à, ta phải làm sao với ngươi đây?” Trần Minh Du khẽ thì thầm.
Lý Anh Kiệt ôm chặt người trong lòng, hắn ta muốn nhiều hơn thế nhưng lại không biết bản thân đang muốn thứ gì nữa.
“Giúp ta… ta rất khó chịu… giúp ta…”
Giọng nói khàn khàn kiều mị của Lý Anh Kiệt rơi vào tai Trần Minh Du khiến lửa nóng trong người cậu ta hoàn toàn được bật lên.
Cậu ta đẩy Lý Anh Kiệt ngã ra giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo của đối phương ra.1
Nhìn cơ thể trần trụi của Lý Anh Kiệt, Trần Minh Du khẽ nuốt nước bọt một cái rồi nói: “Ta biết đức cha yêu sủng thái giám Nhân Lễ, ban đầu ta còn không hiểu cơ thể đàn ông có gì lại khiến ngài ấy mê muội, nhưng giờ thì ta biết rồi, quả nhiên là yêu tinh hại người mà.”1
Vừa nói cậu ta vừa vuốt ve đầu ti của Lý Anh Kiệt, vật nhỏ trên ngực bị kích thích, cảm giác lạ lẫm ập tới khiến hắn ta không khỏi ưỡn ngực lên cao.
“Ưm… đừng… đừng sờ chỗ đó…”
Trần Minh Du làm như không nghe thấy, tiếp tục niết hạt đậu đáng thương, Lý Anh Kiệt bị men say ảnh hưởng cho nên không còn khả năng chống cự, vì thế chỉ có thể hùa theo bàn tay của đối phương mà vặn vẹo cơ thể.
Chơi đùa chán chê, Trần Minh Du lại tiếp tục tìm kiếm điểm nhạy cảm khác trên người Lý Anh Kiệt, cậu ta giống như một đứa trẻ thích khám phá vùng đất mới mẻ, mà người nằm trên giường cũng bị sự trêu đùa của cậu ta kích thích đến mức bật khóc.
“Hu hu… khó chịu quá… làm ơn…”
Trần Minh Du lau đi nước mắt trên mặt hắn ta sau đó đặt lên trán hắn ta một nụ hôn.
“Bình thường nghiêm túc khó tính y hệt ông già, thế nhưng khi loạn trí rồi lại gợi cảm mê người đến vậy, thật muốn chết trên người của ngươi mà.”
Trần Minh Du không trêu đùa Lý Anh Kiệt nữa, cậu ta giơ chân đối phương lên để lộ ra cửa động đỏ hồng, cậu ta nhìn mà toàn thân nóng như lửa đốt.
“Chỗ này khô khốc như vậy làm sao mà cắm vào đây?”
Trần Minh Du nhìn quanh, sau đó cầm lấy hộp cao hươu trên bàn, đây là thần dược bảo dưỡng nhan sắc cậu ta định dâng lên cho mẹ của mình, nhưng bây giờ xem ra nó nên được dùng vào mục đích khác rồi.1
Trần Minh Du mở hộp cao hươu ra rồi nhẹ nhàng thoa vào cửa động của Lý Anh Kiệt, miệng lầm bầm: “Lọ cao hươu này là hàng xa xỉ khó tìm lắm đấy, không ngờ bây giờ lại dùng vào việc này, nếu mẹ ta biết được chắc chắn sẽ đánh chết ta luôn.”
Miệng nói vậy nhưng tay của cậu ta không ngần ngại lấy một lượng lớn cao hươu nới lỏng cho Lý Anh Kiệt, nghe nói chỗ này của đàn ông không dùng để hoan ái, cậu ta sợ hắn ta sẽ bị thương cho nên cũng không tiếc gì hộp cao hươu đắt đỏ.
“Ưm… không muốn…” Lý Anh Kiệt bỗng giãy giụa.
Trần Minh Du ghì hắn ta lại sau đó cởi quần áo trên người mình ra.
“Ngoan, ta sẽ yêu thương ngươi mà.”
Nói xong cậu ta lấy hung khí ra đâm thẳng vào cửa động của Lý Anh Kiệt.1
“Aahh…”
Phía dưới bị nông ra bất ngờ khiến Lý Anh Kiệt giật bắn mình.
“Đau… đau quá… hu hu…”
Hắn ta khóc như một đứa trẻ, hình tượng lão làng thường ngày không cánh mà bay, bây giờ chỉ còn lại một thanh niên đáng thương bị con nghé con tấn công tới tấp khiến hắn ta không thở nổi mà phải há to miệng.
“Làm ơn… nhanh quá… chậm thôi.”
Trần Minh Du thúc mạnh hông của mình vào hông của Lý Anh Kiệt, hai tay cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn đầu ti của hắn ta, trên dưới bị chà đạp cùng một lúc khiến hắn ta chỉ biết kêu la trong cuồng loạn.
“Ư… aaa...”.
Bụng của Lý Anh Kiệt gồ lên vì thằng nhỏ to bất thường của Trần Minh Du, cậu ta đâm sâu đến tận rốn của hắn ta khiến hắn ta cảm thấy vừa sướng vừa thốn.
Hai loại cảm xúc trái ngược va đập vào nhau làm hắn ta có cảm giác bản thân như vừa mới ở trên cung tiên nhưng ngay sau đó lại lập tức rơi xuống địa ngục.1
Nhìn cánh môi đóng rồi lại mở của Lý Anh Kiệt, Trần Minh Du như người mất hồn cúi xuống rồi chèn lưỡi vào khoang miệng của hắn ta, cậu ta cứ tưởng hôn môi sẽ kinh tởm lắm, nhưng miệng của hắn ta thật sự quá ngọt, cậu ta ăn mãi ăn mãi rồi nghiện lúc nào không hay.
“Ư… Mn… aaaa…”
Lý Anh Kiệt nhắm nghiền hai mắt và rướn người về phía trước, hắn ta không chịu nổi những cú thúc dồn dập của Trần Minh Du nữa nhưng lại không còn sức lực để xin tha, vì thế chỉ có thể cắn răng chịu đựng để cậu ta chà đạp cơ thể của mình.1
Không biết Lý Anh Kiệt đã bắn ra bao nhiêu lần, rốt cuộc Trần Minh Du cũng chạm tới giới hạn rồi xả hết tinh hoa vào trong bụng của hắn ta.
“Ứm… nhiều quá…”
Hắn ta thốt ra những tiếng rên rỉ lớn và chứa đầy sự phóng đãng.
Hắn ta đang dần chìm đắm trong khoái cảm, đôi mắt của hắn ta đờ đẫn như người mất hồn, khóe môi nhếch lên, dường như hắn ta đã không còn làm chủ được tâm trí của mình nữa.
“Ah~… thật tuyệt… sướng quá đi.”
Sau khi bắn ra một đợt, thằng nhỏ của Trần Minh Du lại bắt đầu ***** ****, cậu ta lật úp Lý Anh Kiệt lại rồi mạnh bạo đẩy vào sâu bên trong của hắn ta.1
“Á nhanh quá… mạnh quá… hu hu…”
Sau một lúc cày bừa chăm chỉ, toàn thân của Lý Anh Kiệt đều là dấu hôn và dấu răng của mình, Trần Minh Du lại bắn vào bên trong Thư, bụng dưới của hắn ta phình to ra, tinh hoa không có chỗ chứa mà nhiễu xuống giường.1
Tiếp đến cơ thể của người bị hại mềm nhũn ra rồi bất tỉnh nhân sự, còn kẻ thủ ác gây án cũng thấm mệt mà nằm trên lưng đối phương ngủ thiếp đi.
–
Lời của Gừng: bất ngờ chưa mấy bà dà!!!!!1
Cả nhà ông vua có truyền thống top cứng, không ai lật được đâu, chỉ có con hơn cha thôi chứ không đổi kèo được!!!1