Cứ thế Lê Dương Chính quỳ trước sân chầu suốt mấy canh giờ, các thí sinh thi xong trở về chỉ còn mình hắn quỳ nơi đó, không có mệnh lệnh tha tội của nhà vua, hắn không được phép ra về.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, một lần nữa Lê Dương Chính lại biến thành tiêu đề bàn tán trong trà lâu tửu quán, không ai biết hắn đã nói gì khi chầu vua, chỉ biết lần này hắn xong đời rồi.
Vậy mới nói thanh niên không nên quá ngông cuồng, coi như Lê Dương Chính vừa nhận bài học đắt giá, dù sao thì đã có đối thủ một mất một còn của hắn là Trương Hải làm đệm lưng, bây giờ hắn rớt đài cũng sẽ không quá mất mặt.
Chuyện tới tai thái sư, ông tức tốc chạy vào cung xin được yết kiến, sau đó Lê Dương Chính được miễn phạt quỳ trở về nhà ăn năn hối cải, người đọc sách khắp kinh thành lại bắt đầu chê cười hắn miệng chưa dứt sữa, gây chuyện tày trời lại bắt cha già xin tội, từ đây đám nho sĩ không hẹn mà cùng đồng loạt xa lánh hắn, chỉ có mấy người Mã Thúc Bảo, Bùi Phúc và Lý Anh Kiệt là chủ động đến thăm.
“Đáng đời ngươi! Đáng đời ngươi lắm! Ha ha ha…”1
Sau khi nghe thằng Tí thuật lại tin tức về Lê Dương Chính, Trương Hải lập tức bật cười to, hai mắt trợn trừng nhìn dáo dát xung quanh như kẻ điên, thằng Tí nhìn mà sợ hãi không thôi, từ lúc bị cấm thi do phạm húy, gã luôn tự nhốt mình trong phòng không giao du với ai, tính tình nóng nảy ác nghiệt, thậm chí đã có kẻ hầu mất mạng vì bị gã đánh đập trút giận.
Mà nguyên nhân khiến gã càng lúc càng trở nên hung tợn như thế đều xuất phát từ Tô thị, bà ta vì muốn con trai xả giận đã ra lệnh trói một vài người hầu tới cho gã đánh đập, chết rồi thì đưa xác về cho gia đình lại quăng một số tiền bịt miệng coi như mua đứt một mạng người.
Hành vi này phải gọi là thương thiên hại lý, nhưng ai kêu gã là con trai của thừa tướng đương triều, ai mà dám tố cáo gã chứ, vì vậy trong suốt thời gian qua, người hầu trong phủ luôn sống trong nơm nớp lo sợ, họ không biết lúc nào sẽ tới lượt mình hiến tế cho con quỷ dữ kia nữa.
Trương Ngọc Nhi bước vào, nhìn dáng vẻ điên khùng này của Trương Hải thì cảm thấy rất bực mình, nàng ta lên tiếng: “Anh định sống vật vờ trong phòng đến khi nào nữa đây, anh tưởng chỉ vì bị vua phạt mà tên Chính sẽ rớt đài sao? Không nói đến việc hắn có một người cha là thái sư, chỉ nói hắn hai lần đứng đầu bảng thôi thì cũng đủ để cho hắn đề tên bảng vàng rồi.”
“Câm miệng!” Trương Hải tức giận hét lên.
Trương Ngọc Nhi cũng không bị gã dọa sợ, trái lại thái độ càng thêm kiên quyết, nàng ta quăng một phong bì lên bàn, nói: “Đây là thư giới thiệu do anh cả viết, tại Bình Châu đang thiếu chức bào chánh, anh sửa soạn đến đó nhậm chức đi.”
Nói xong nàng ta xoay lưng ngạo nghễ bước ra ngoài, thằng Tí cũng tìm cớ chuồn êm, lúc này trong phòng chỉ còn một mình Trương Hải.1
Gã ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên phong bì, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sau đó gã mở phong bì ra, nét chữ quen thuộc có chết gã cũng không quên lập tức đập vào mắt, đột nhiên khóe môi của gã lộ ra nụ cười ghê rợn.
“Hóa ra là ngươi hại ta ra nông nỗi này, được lắm, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”
Sau khi Trương Ngọc Nhi bước ra khỏi viện của Trương Hải thì đụng phải Tô thị, bà ta hỏi han tình hình của gã xong bèn đưa một tấm thiệp mời cho nàng ta.
“Đây là thiệp mời thưởng hoa của bà Đô đốc họ Hồ, con định liệu mà đến tham dự móc nối thêm nhiều mối quan hệ phụ trợ cho các anh của con.”
Mặc dù Trương Ngọc Nhi không muốn đi nịnh nọt người khác để cha và các anh củng cố địa vị, nhưng số phận của nàng ta đã được quyết định từ lúc sinh ra ở nhà họ Trương rồi, vì thế nàng ta đành phải bấm bụng nhận lấy thiệp mời rồi rời khỏi phủ.
Trước khi Tam lang đoạt được vị thế trong triều, nàng ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự áp đặt của mẹ, đợi đến lúc Tam lang xoay người thành rồng, mẹ sẽ biết định kiến ban đầu của mình sai lầm đến mức nào.
…
Ngày yết bảng nhanh chóng diễn ra, kẻ sĩ khắp nơi đua nhau xông tới để xem kết quả chung cuộc.
“Huỳnh Hữu Nghĩa là tân khoa trạng nguyên, Lý Anh Kiệt trúng bảng nhãn, thám hoa thuộc về Mã Thúc Bảo, hai vị trí sau nằm trong dự đoán, nhưng không ngờ một kẻ xuất thân từ tỉnh lẻ lại đoạt được chức trạng nguyên, đúng là thế sự khó lường mà.”1
“Thế còn Lê Dương Chính? Hắn được dự đoán là tân khoa trạng nguyên kia mà, bây giờ bất kính với vua, chắc không nằm trên bảng vàng đâu.”
“Hừ, tên của hắn nằm ở vị trí thứ tám trên bảng giáp kìa, không ngờ bệ hạ lại nhân từ với kẻ ngông cuồng như thế.”
“Không phục thì có thể làm gì, ai kêu người ta có cha là thái sư?”
Đám thư sinh nhao nhao bàn tán về kết quả thi Đình, mấy tên hầu thân cận xem xếp hạng xong vội vàng trở về báo tin cho chủ nhân biết, lúc này bốn người Lê Dương Chính, Lý Anh Kiệt, Mã Thúc Bảo và Bùi Phúc đang ngồi trong gian phòng dành cho khách quý ở một trà lâu, nghe kết quả xong biểu cảm trên mặt từng người đều trở nên cứng đờ.
Lê Dương Chính cụp mắt nhìn xuống, sau đó nâng ly rượu lên, nói: “Nào, chúc mừng anh họ và Thúc Bảo trở thành ông bảng, ông thám, hôm nay chúng ta không say không về.”
Ba người đối diện nhìn nhau rồi cầm ly rượu lên uống cạn sạch, Lý Anh Kiệt vỗ vào vai Lê Dương Chính an ủi: “Em họ à, em đừng ủ dột mất hết ý chí, tồn tại trong quan trường là một quá trình dài, chỉ cần có công sau này không sợ tài năng không có đất dụng võ.”
Mã Thúc Bảo nói xen vào: “Đúng đó, bệ hạ để anh lọt vào bảng vàng có nghĩa là ngài ấy đang cho anh cơ hội, anh nhất định phải nắm lấy, phải làm cho những kẻ cười nhạo anh phải im mồm.”
Lê Dương Chính bật cười, dùng giọng điệu hóm hỉnh, nói: “Tôi có gì mà phải buồn chứ, thi cử làm quan tôi đều đạt được rồi, bây giờ chỉ còn việc cưới vợ mới khiến tôi đau đầu thôi.”
Lời nói cợt nhã của hắn thật sự đã khiến bầu không khí dịu đi rất nhiều, bốn người ăn nhậu cười nói vui vẻ rồi ai về nhà nấy.
Thời gian sau khi bảng vàng được yết, cổng phủ thái sư không còn chật ních người tới thăm như lúc Lê Dương Chính đỗ Hội nguyên và giải nguyên nữa, có lẽ họ cho rằng hắn vô dụng rồi cho nên không thèm lôi kéo, tình huống này trùng hợp lại vừa ý hắn.1
Mấy ngày sau các tân tiến sĩ vào điện nghe phong quan, không nằm ngoài dự đoán, Lê Dương Chính bị vua Định Ưng quăng vào viện Hàn Lâm ghi chép sách vở, đây là một công việc nhàn tản không có tiền đồ, lúc này tầm mắt của những kẻ trong vòng tranh quyền mới triệt để bỏ qua hắn.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ êm xuôi một thời gian dài, mãi cho đến khi ông Tổng đốc họ Hoàng mời các tiến sĩ có tên trên bảng vàng năm nay đến phủ đãi rượu, dĩ nhiên Lê Dương Chính cũng được mời tới.
Ông ta tiếp đãi mọi người rất nhiệt tình, đặc biệt là những vị tiến sĩ trẻ tuổi, rượu mời không dứt, càng uống càng hăng, càng uống càng nóng.
Tửu lượng của Lê Dương Chính rất cao, không lý nào chỉ uống mấy ly trong người lại nóng bức như vậy, nhìn những vị tân quan trẻ tuổi trên bàn tiệc, mặt người nào người nấy đều đỏ au hai mắt lờ đờ, hắn thầm kêu không xong, đây chắc chắn là tiệc Hồng Môn.1
Lê Dương Chính lảo đảo đứng dậy, ông tổng đốc Hoàng tiến tới hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Lê Dương Chính bấm mạnh vào đùi để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó đáp: “Gần đây trái tim của hạ quan không tốt, thường xuyên đập mạnh vô cớ, đoán chừng vừa rồi uống quá nhiều rượu cho nên bây giờ cảm thấy khó thở, nhân lúc có mặt ngài ở đây xin cho hạ quan được về trước.”
Ông tổng đốc vừa nghe xong mặt mày lập tức xụ xuống, thầm nghĩ không ngờ con trai thứ ba của thái sư lại là một tên bệnh nhược, nếu gả con gái sang không khéo sẽ biến thành quả phụ mất, vì thế ông ta xua tay cho hắn về.1
Lúc lên xe ngựa, Lê Dương Chính lập tức nới lỏng quần áo, trong người nóng hừng hực, hắn kêu thằng Quy chạy đi tìm lục hoàng tử cứu Lý Anh Kiệt ra, còn mình thì thúc ngựa chạy nhanh về nhà.
Lúc này Trương Ai Thống ngồi đợi ở bên ngoài cổng chính, nhìn thấy xe ngựa của Lê Dương Chính lập tức chạy ra đón, nào ngờ chưa kịp nói câu nào hắn đã lôi cậu vào trong phòng rồi đóng cửa lại.1