Bởi vì trời đổ mưa to cho nên xe ngựa của Lê Dương Chính chạy chậm hơn bình thường rất nhiều, đến khi về tới phủ thái sư trời đã bắt đầu tối.
Thằng Quy nhanh nhẹn mở ô chờ sẵn cho chủ nhân, Lê Dương Chính vừa bước vào cửa đã thấy con Thu và con Hà đứng dưới màn mưa thấp thỏm đi tới đi lui, nhìn thấy hắn đã về, cả hai lập tức chạy tới.
“Cậu ơi không xong rồi, bà phạt mợ ba quỳ trong sân, mợ ấy đã quỳ lâu lắm rồi đấy ạ.”
Lê Dương Chính không đợi nghe hết câu đã chạy vụt đến viện của Lý thị, quả nhiên nhìn thấy Trương Ai Thống đang quỳ gối dưới trời mưa to, nước mưa làm nhòe cả gương mặt thiếu niên, nhưng hắn thấy rất rõ sắc mặt của cậu vô cùng tái nhợt.
Hắn xông tới ôm cậu vào lòng, lúc này toàn thân cậu lạnh ngắt, hắn vừa chạm vào cả người cậu đã đổ ập vào ngực hắn rồi bất tỉnh nhân sự.
“Ta đã trở về rồi, ta xin lỗi, đáng lẽ ta không nên bỏ em lại ở đây một mình, đáng lẽ ta nên đưa em đi, ta xin lỗi…”
Lê Dương Chính vừa lầm bầm trong miệng vừa bế Trương Ai Thống vào trong mái hiên, Mộc Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cắn môi một cái rồi cố chống gắng gượng đứng dậy chạy phía sau.
Lý thị và hai con dâu đang ngồi trong đình, thấy Lê Dương Chính ôm người chạy đi bèn đứng dậy cản đường, tuy nhiên hắn lại lướt qua không thèm nhìn họ lấy một cái.
Lý thị thấy thế vội kéo hắn lại rồi nói: “Con làm gì vậy Chính? Con không nhìn thấy mẹ sao?”
Liễu thị nói xen vào: “Đúng đó chú ba à, mẹ đang phạt nó tội gian mèo mả gà đồng, chú đột nhiên xông tới đưa nó đi vậy chẳng khác nào không coi lời nói của mẹ ra…”1
Nàng ta chưa kịp nói dứt câu thì đã đối diện với ánh mắt chết chóc của Lê Dương Chính, lúc này trông hắn cực kỳ đáng sợ, tơ máu phủ đầy tròng trắng, răng nghiến chặt vào nhau khiến xương hàm nổi lên hai bên mặt, nàng ta bị dọa vội vàng trốn sau lưng Lý thị, tuy nhiên chính bà cũng đang sợ hãi trạng thái lúc này của con trai cho nên không mở miệng nói thêm câu nào.
Lê Dương Chính không có thời gian tỉnh sổ với mấy người phụ nữ này bèn tức tốc đẩy người ra chạy về viện của mình.
Tới nơi hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Trương Ai Thống ra rồi lau khô nước mưa thấm trên người cậu, thằng Quy đốt than sưởi ấm căn phòng, con Thu con Hà chạy đi nấu nước sôi cho cậu lau người hạ nhiệt.
Người trong cả viện cuống cuồng suốt một đêm, đến khi trời vừa tờ mờ sáng, thằng Quy chạy nhanh đi tìm lang y tới.
Vị lang y già vừa khám xong đã thở dài rồi nói: “Do đang mang thương tật trong người lại dầm mưa to, hơi lạnh đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng cho nên có lẽ sau này cậu đây sẽ thường hay đau ốm bệnh vặt, sức khỏe yếu kém đi rất nhiều, nhưng không sao, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, bồi bổ đúng cách lúc về già sẽ tránh được cảnh chịu tội thôi.”
Lê Dương Chính siết chặt nắm đấm, từng lời lang y nói như dao nhọn đâm vào tim hắn, người mà hắn nâng niu bảo vệ lại dưới tầm mắt của hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, thế mà hắn còn vỗ ngực tự hào sẽ để nhóc con sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng từ khi đưa cậu về bên mình, chưa lúc nào cậu được yên ổn cả.
Tất cả đều do hắn vô dụng, do hắn bất tài mà ra!
Thằng Quy thấy cậu chủ không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác bèn tự mình đưa tiền cho lang y rồi tiễn ông ấy ra cửa, lúc đi vào đụng phải Mộc Lâm đang đứng lấp ló ngoài cửa.
“Ngươi đứng đây làm gì?”
Bởi vì Mộc Sinh có dã tâm quá lớn gián tiếp làm mợ ba bị bắt cóc cho nên gã cũng ghét lây sang Mộc Lâm, ai kêu nó được Mộc Sinh kéo vào đây hầu hạ làm chi.1
“Khụ khụ khụ… em muốn xem mợ ba sao rồi… khụ khụ khụ…”
Mộc Lâm chưa nói được một câu đã ho khan, nước mũi cũng chảy xuống, trông điệu bộ có vẻ nó đang bị cảm nặng, thấy thế thằng Quy cũng không làm khó bèn nói: “Lang y nói mợ ba còn yếu lắm, mày bị bệnh thì đừng có mà vào, với lại cậu ba đang bực lắm, cẩn thận đừng có va chạm đấy.”
Mộc Lâm vội vàng gật đầu, sau đó lại tiếp tục nép bên vách cửa nhìn vào trong, thằng Quy thấy nó khờ khạo không thèm để ý tới nó nữa mà chạy vội vào phòng đợi Lê Dương Chính phân phó.
Trương Ai Thống vốn không hôn mê như lúc mới được cứu về, chỉ vì cơ thể quá mệt cho nên cậu không còn sức lực chống đỡ mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy Lê Dương Chính lo lắng cho mình như vậy, cậu hơi mỉm cười nắm lấy tay hắn,yếu ớt nói: “Em không sao đâu, trong mấy năm ở phủ thừa tướng, những gì em chịu còn kinh khủng hơn thế này nhiều, nhưng em vẫn sống sót để chờ đến lúc được cậu cứu vớt thì bây giờ em càng sẽ kiên cường thêm gấp đôi, bởi vì em còn muốn bên cạnh cậu tới già nữa mà.”1