Từ Chi Hoán chỉ đạo khó có thể nắm lấy, Dung Tiểu Kỳ cho rằng những cảnh quay này muốn 'cắt' rất nhiều lần mới có thể qua, thế nhưng Từ Chi Hoán chỉ để lại một lần, cuối cùng nói đây là bởi vì cần cảm giác tự nhiên nguyên thủy. Dung Tiểu Kỳ bĩu môi, nếu Từ Chi Hoán cũng không lưu ý, vậy nàng cũng tuỳ theo hoàn cảnh mà thích ứng, tại giới giải trí, cái dạng đạo diễn gì đều có, có coi trọng nhan sắc diễn viên, có coi trọng nội dung bộ phim, có coi trọng hình ảnh, có căn bản không cần kịch bản nghĩ đến đâu để diễn viên diễn đến đó.
"Dung tiểu thư, có khách nhân đến tham ban." Dung Tiểu Kỳ đang uống đá chanh, nhân viên trường quay bỗng nhiên đi tới nói.
Dung Tiểu Kỳ quay người lại thì thấy Bạch Ngọc Lan hăng hái hừng hực chạy tới, phía sau theo vú em, trong lòng ôm Tiểu Bảo Bảo.
"Sao cậu lại tới đây?" Dung Tiểu Kỳ đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ai nha, mình mỗi ngày tại nhà mang hài tử, muốn bao nhiêu buồn chán có bấy nhiêu buồn chán, nào có như cậu như thế tiêu sái tự do."
Bạch Ngọc Lan cười, đem hài tử đưa cho Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, rất nhanh tiếp nhận bế ôm, tiểu hài tử này một chút cũng không gầy trơ xương như Bạch Ngọc Lan, vừa béo vừa nặng, cho dù lần đầu tiên bị Dung Tiểu Kỳ ôm, dĩ nhiên không chút nào khóc nháo.
"Thế nào? Cậu gần nhất thông cáo rất nhiều đi." Bạch Ngọc Lan hỏi, "Quả nhiên theo người đại diện tốt cảnh ngộ là không giống."
Dung Tiểu Kỳ trắng mắt liếc Bạch Ngọc Lan: "Cậu thế nào không nói là mình thực lực rốt cuộc phát huy."
Bạch Ngọc Lan thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, là cậu có thực lực, chờ chút, bên kia là Kim Liễm Diễm? Chuyện gì xảy ra?"
Dung Tiểu Kỳ theo ánh mắt Bạch Ngọc Lan nhìn qua, quả nhiên thấy Kim Liễm Diễm đang dưới vòng vây mấy trợ lý cùng phó đạo diễn nghênh tiếp tiến vào trường quay. Cô ta ăn mặc trang dung đẹp đẽ quý giá, mang theo kính râm, kia như đi thảm đỏ.
"Cô ta thế nào ở đây." Bạch Ngọc Lan nhìn Dung Tiểu Kỳ, dừng một chút đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Không phải cô ta cùng cậu diễn chung một bộ phim chứ?"
Dung Tiểu Kỳ mặt không biểu tình: "Tin tức giải trí đã sớm đăng rồi."
Bạch Ngọc Lan líu lưỡi: "Thật là ô long."
Dung Tiểu Kỳ còn không có đáp lời, Kim Liễm Diễm đã nhìn quét sang bên này, cô ta trái phải gọi trợ lý một tiếng, lập tức ngồi xuống, trợ lý hội ý, hướng Dung Tiểu Kỳ đi tới nói: "Dung tiểu thư, Kim tiểu thư mời qua."
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Không thấy tôi hiện tại đang tiếp đãi khách nhân sao, tôi cũng không như Kim tiểu thư nhà các người như vậy nhàn."
Trợ lý ngẩn người, quay đầu lại nhìn Kim Liễm Diễm, nhưng mà Kim Liễm Diễm cũng không để ý, chỉ là cực kỳ ưu nhã lật xem kịch bản, tay cầm ly sữa khoan thai uống.
Trợ lý gật đầu: "Tôi hiểu được, Dung tiểu thư, quấy rối."
Nói xong liền cung kính lui ra phía sau, Dung Tiểu Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, Kim Liễm Diễm dạng này là muốn bồi dưỡng một cái hoàng cung, sau đó bản thân làm nữ vương sao?
"Dáng vẻ của cô ta bệ vệ như thế sao?" Bạch Ngọc Lan tràn đầy trào phúng, "Diễn viên nổi tiếng hơn cô ta cũng không có phái đoàn lớn như vậy."
Dung Tiểu Kỳ không nói tiếp, hiện tại công ty của Kim Liễm Diễm dốc lòng trù tính cô ta, bởi vì công ty kia chỉ có mỗi cô ta một vị nghệ nhân đương gia, sở hữu nhân viên công tác toàn bộ nhiệm vụ là hầu hạ cô ta một người, không cho cô ta cảm giác hài lòng mới là lạ.
Dung Tiểu Kỳ cầm lấy kịch bản, lúc này mới phát hiện, hóa ra cảnh quay tiếp theo dĩ nhiên là nàng cùng Kim Liễm Diễm đối diễn.
Vốn có nói qua tận lực không nên cùng Kim Liễm Diễm tiếp xúc, thế nhưng cảnh đối diễn vô luận như thế nào đều tránh không được.
Chính lúc này phó đạo diễn đến thông tri Dung Tiểu Kỳ chuẩn bị diễn, Bạch Ngọc Lan vỗ vỗ vai Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, buông kịch bản đi tới vị trí, Kim Liễm Diễm cách một hồi cũng đi tới chuẩn bị sắp xếp.
Vừa mới nói hai câu lời thoại, Kim Liễm Diễm đã nói: "Đạo diễn, đèn này quá nóng, hóa trang tôi đều phải hỏng."
"Cái gì?" Từ Chi Hoán bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nhân viên phụ trách ánh sáng, "Chỉnh thấp chút."
Kim Liễm Diễm kế tiếp lại giống như cúng thất tuần, lần lượt nói ra đủ loại yêu cầu, Từ Chi Hoán nhất nhất đáp ứng, Kim Liễm Diễm nhíu mi nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ đương nhiên biết cô ta là cố ý khiêu khích, nàng làm bộ nhìn không thấy, chỉ chờ Kim Liễm Diễm đem toàn bộ nhân viên trường quay đều sai qua một lần, lúc này mới đối cô ta nói rằng: "Kim tiểu thư, chị hiện tại đã tiến hóa đến cùng nghệ nhân không phẩm một cái tiêu chuẩn sao?"
Kim Liễm Diễm cau mày nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Đừng tưởng rằng em bò lên đại thụ là có thể vô lễ với chị, chị nói thế nào cũng là tiền bối của em, em dám không tôn trọng chị sao?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Tiền bối? Em xem dáng vẻ chị hiện tại cũng không giống tiền bối ra mắt hậu bối."
"Em..." Kim Liễm Diễm sắc mặt xanh một trận, trắng một trận.
Dung Tiểu Kỳ nói: "Chị đã nghĩ chị là tiền bối, vậy lấy ra chút dáng vẻ tiền bối tới, thế nào, chị dám cùng em so thực lực sao?"
Kim Liễm Diễm nhìn chằm chằm Dung Tiểu Kỳ: "Có cái gì không dám, chỉ sợ đến lúc đó người phải khóc là em."
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Vậy xem ai bị 'cắt' nhiều, ba cảnh quay ngày hôm nay ai mang ai diễn?"
"Tốt." Kim Liễm Diễm liếc mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, nghĩ Dung Tiểu Kỳ là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng mà sự thật là, Dung Tiểu Kỳ ba cảnh quay cũng không nói sai một lần lời thoại, không có một lần bị đạo diễn kêu 'cắt', trái lại là Kim Liễm Diễm bị đạo diễn xoi mói đủ loại mao bệnh, thiếu chút nữa bị đạo diễn phân phó về nhà tắm ngủ đi.
"Em đùa giỡn gian trá!" Kim Liễm Diễm trừng mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ nói.
Dung Tiểu Kỳ nhún nhún vai: "Có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, còn có nhiều camera nhìn, em đùa giỡn gian trá gì?"
Kim Liễm Diễm nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói: "Dung Tiểu Kỳ, em từ lúc bắt đầu tiếp cận chị thì mục đích không tinh khiết đi, nói cái gì thích chị, sùng bái chị, căn bản là ngụy trang, trong lòng em muốn cái gì chỉ có chính em biết."
Dung Tiểu Kỳ một mạch nói: "Kim Liễm Diễm, chị biết chị hiện tại hình dạng có bao nhiêu xấu xí không? Chị vĩnh viễn không biết chị đã bỏ lỡ cái gì, mất đi cái gì, cũng vĩnh viễn không biết chị từng chiếm được cái gì. Em chỉ muốn nói với chị, nhân quả tuần hoàn tất cả đều là ý trời, ngươi tự bảo trọng đi."
Kim Liễm Diễm thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Em lời này là có ý gì?"
Dung Tiểu Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta: "Chị nếu như không hiểu vậy thì không hiểu đi, em không có nghĩa vụ hướng chị giải thích, mặt khác, bất luận khiêu chiến gì của chị, em cũng không e ngại. Dung Tiểu Kỳ đơn thuần ngu ngốc kia đã sớm không tồn tại, sau này em và chị cầu về cầu, đường về đường, gặp mặt ít nói chuyện, tốt nhất không nói lời nào, đỡ phải tức giận."
Kim Liễm Diễm bị nghẹn đến nửa ngày không nói nên lời, đợi lúc Dung Tiểu Kỳ đi xa mới ngã ngồi trên ghế, trợ lý lập tức đưa lên nước uống cùng quạt mát.
Dung Tiểu Kỳ vừa rời khỏi thì nhìn Bạch Ngọc Lan, nói: "Mình vừa rồi có nặng lời quá không?"
"Không sao, là cô ta phản bội trước."
Dung Tiểu Kỳ thở dài: "Chuyện cảm tình ngoại trừ phản bội còn có rất nhiều điều nói không rõ."
"Thế nào, lại gặp phải tình mới?" Bạch Ngọc Lan dò hỏi.
Dung Tiểu Kỳ không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Bạch Ngọc Lan đưa tay che che mặt nàng: "Cậu có thoa kem chống nắng sao, vừa rồi mình thấy cậu đã rửa mặt."
Dung Tiểu Kỳ bất đắc dĩ nói: "Nói thật, loại sinh hoạt này mình có chút mệt mỏi."
Bạch Ngọc Lan kỳ quái nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Cậu mới bắt đầu tương đối thuận lợi, thế nào còn nói điều này?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Tuy rằng tương đối thuận lợi, thế nhưng luôn cảm giác cái được không đủ bù đắp cái mất, mất đi rất nhiều thứ."
Bạch Ngọc Lan nói: "Thế nào, tình mới không thích chức nghiệp của cậu?"
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu nói: "Đều không phải, mình chỉ là nghĩ nếu như mình và người đó đổi một nơi gặp nhau, có thể sẽ tốt rất nhiều."
Bạch Ngọc Lan nói: "Nếu đã bắt đầu rồi thì cứ đi tiếp đi, cậu có thiên phú diễn xuất, đừng lãng phí. Hơn nữa diễn viên tốt cần tư nhuận, đối với nữ diễn viên mà nói ái tình là tư nhuận phẩm tốt nhất, cậu tốt nhất nên hảo hưởng thụ đi."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Ái tình có thể tư nhuận sự nghiệp?"
Bạch Ngọc Lan gật đầu: "Kia đương nhiên, mình chính là tìm không được ái tình dùng tư nhuận, cho nên mới rời khỏi giới giải trí về nhà làm thiếu phụ đây."
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam từ bỏ diễn nghệ cũng là lúc Trang Uẩn Nhiên gặp chuyện không may, nữ nhân với nhau tuy rằng cùng tình yêu nam nữ bất đồng, nhưng kỳ thực mỗi người đều là như vậy.
Dung Tiểu Kỳ mới vừa đem Bạch Ngọc Lan đưa về nhà thì nhận được điện thoại, nói công ty có việc muốn nàng trở lại, thời gian nàng đi tới phòng họp mới phát hiện chủ trì hội nghị là Trạm Hải Lam, trong phòng cũng đã ngồi đầy các vị đổng sự cùng nhà đầu tư.
Trạm Hải Lam thấy Dung Tiểu Kỳ mới vừa đi vào, gật đầu nói rằng: "Dung tiểu thư, đang chờ em."
Dung Tiểu Kỳ ngồi xuống, nói rằng: "Thật xin lỗi đổng sự trưởng, em trên đường làm lỡ chút thời gian."
Trạm Hải Lam nhìn nàng nói: "Không sao."
Chỉnh lý xong văn kiện, Trạm Hải Lam lúc này mới nói: "Ngày hôm nay muốn thương lượng chính là vấn đề Dung Tiểu Kỳ tiểu thư tham gia lễ trao giải. Dung tiểu thư thành tích diễn xuất rất ấn tượng, đề danh Ảnh Hậu là hoàn toàn hợp lí, thế nhưng nàng là người mới, cho nên cần chuẩn bị kế hoạch thật kĩ mới có thể tiến hành."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt nhìn Trạm Hải Lam, thế nhưng Trạm Hải Lam đang nghe ý kiến chuyên viên, tạm thời không nhìn nàng, đợi hội ý xong, Trạm Hải Lam mới quay đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ, hỏi: "Dung tiểu thư, em có ý kiến gì không?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Em là lần đầu tiên tham gia giải thưởng, cũng không có kinh nghiệm, thế nhưng em nghĩ người mới cũng không phải trở ngại..."
Sau khi hội nghị kết thúc, Trạm Hải Lam để Dung Tiểu Kỳ lưu lại, chờ toàn bộ người đều đi hết, Trạm Hải Lam lúc này mới đi tới bên cạnh nàng, nói: "Ngày hôm nay công tác thuận lợi sao?"
"Chị đều không phải người đại diện của em sao, còn không rõ ràng em có thuận lợi hay không."
Dung Tiểu Kỳ nói, kỳ thực nếu như nàng biểu hiện không tốt, Từ Chi Hoán đã sớm gọi điện đến cáo trạng, còn cần Trạm Hải Lam như thế chậm rì rì hỏi.
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, mỉm cười nói: "Chị ngày hôm nay có rất nhiều công tác, cho nên không có lừa em."
Dung Tiểu Kỳ đang muốn nói chợt thấy ngoài phòng họp có một nữ nhân thăm dò, nghiêng thân đôi môi khẽ mở đối Trạm Hải Lam nói: "Trạm đổng, cảm tạ ngài sáng sớm đến phim trường động viên em, hiện tại đã ổn, em sẽ toàn lực diễn xuất."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Tôi đã biết, cô đi làm đi."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam: "Đây là công tác của chị?"
Trạm Hải Lam nheo mắt nhìn nàng: "Thế nào, ghen tị?"
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, Trạm Hải Lam đây rõ ràng là trả thù nàng tối hôm qua lãnh đạm, có muốn hay không như thế trắng ra.
Dung Tiểu Kỳ quay đầu: "Mới không có."
"Được rồi, Tiểu Kỳ." Trạm Hải Lam nói, "Chỉ có em mới là nghệ nhân của chị."
- -------------