Dung Tiểu Kỳ vừa nghe Trạm Hải Lam nói như vậy, thiếu chút nữa làm đổ trà lài trong tay, Trạm Hải Lam dĩ nhiên sẽ chủ động hẹn nàng xem phim?
Mặc kệ là xuất phát từ tâm tình gì, đây là biểu thị Trạm Hải Lam thông suốt sao?
Dung Tiểu Kỳ nhắc nhở bản thân, nhất định không thể biểu hiện quá mức, bằng không để Trạm Hải Lam phát hiện, nàng ấy khẳng định sẽ nghi ngờ.
Cho nên bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
"Phim gì?" Dung Tiểu Kỳ nỗ lực khôi phục bình tĩnh hỏi, nàng nhìn kỹ trong tách trà dần dần nở ra hoa hồng.
Trạm Hải Lam đứng lên đi tới bên người nàng, ngồi xuống, đem điện thoại đưa cho nàng: "Có vài bộ, em có thể chọn."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, lại nhìn danh mục phim trên điện thoại, bỗng nhiên cười rộ lên: "Em đã làm chuyện gì tốt sao?"
Trạm Hải Lam không giải thích được: "Vì sao nói như vậy?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Bởi vì chị chưa từng chủ động mời em làm cái gì nha, phim và vân vân, rất xa xỉ."
"Đó là bởi vì chị không có thời gian."
"Vậy em có thể lý giải thế này không, chỉ cần có thời gian, chị sẽ hẹn em đi xem phim?"
Trạm Hải Lam từ chối cho ý kiến, đứng lên đi tới một bên khác: "Chọn một bộ phim em thích, trực tiếp đặt vé liền được."
Dung Tiểu Kỳ lấy tay trượt, không hề ngoài ý muốn có lãng mạn ái tình, hành động, khoa học viễn tưởng, Dung Tiểu Kỳ nhất nhất phủ định, cuối cùng nàng chọn một cái bản thân thích, liền đặt tốt vé. Nhìn nhìn lại Trạm Hải Lam, nàng ấy đang ở giá sách tìm vật gì, Dung Tiểu Kỳ nâng lên trà lài thích ý nhấp một ngụm, thật hy vọng nhanh chút tan tầm.
Thời gian tới gần 6 giờ tối, Trạm Hải Lam vẫn đang ngồi ở trước bàn công tác không nhúc nhích, Dung Tiểu Kỳ vài lần muốn nhắc nhở nàng ấy, ngày hôm nay thời gian công tác đã sớm vượt qua thời gian đi làm quốc gia quy định, thế nhưng vừa nhìn đến Trạm Hải Lam nhãn thần chăm chú thì nhụt chí. Làm sao có thể quấy rối một người hết sức nghiêm túc cuồng công tác như vậy.
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, nói: "Chị luôn luôn thích tăng ca sao?"
Trạm Hải Lam lúc này mới ngẩng đầu, dường như nhớ tới cái gì nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, lập tức nói: "Xin lỗi, chị không phải cố ý, vừa có một vấn đề..."
Dung Tiểu Kỳ không nghĩ tới Trạm Hải Lam sẽ xin lỗi, ngẩn người giải thích: "Em không có hối chị, công tác quan trọng hơn."
Đang nói còn không có xong, Trạm Hải Lam đã đứng dậy thu thập văn kiện, đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Chờ chị thay quần áo có thể đi."
Rời khỏi tòa nhà Tinh Quang, Trạm Hải Lam đã thay váy nhẹ nhàng thoải mái, Dung Tiểu Kỳ nghĩ Trạm Hải Lam mặc y phục hưu nhàn như vậy rất đẹp, có mỹ cảm phù dung trong nước ra, hơn nữa ngày hôm nay Trạm Hải Lam cùng ngày thường không giống nhau, cụ thể chỗ nào không giống cũng không nói rõ được, thế nhưng nàng ấy rất rõ ràng càng ôn nhu, càng cẩn thận.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác tim nhảy mạnh, là bởi vì Trạm Hải Lam sao?
Đi tới rạp chiếu phim, cách phim mở màn còn sót lại hai phút, trong phòng đã tắt đèn, Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn Trạm Hải Lam, hỏi: "Muốn đổi chỗ ngồi không?"
Trạm Hải Lam gật đầu: "Ừ."
Trạm Hải Lam nói xong liền kéo qua tay Dung Tiểu Kỳ: "Theo chị đi, đến hàng thứ sáu sẽ tương đối rộng rãi."
Dung Tiểu Kỳ còn không có phản ứng đến thì cảm giác Trạm Hải Lam đã kéo tay mình, tay nàng rất ấm áp, rất mềm mại, Dung Tiểu Kỳ tùy ý nàng lôi kéo tìm chỗ ngồi, hai người sau khi ngồi xuống Dung Tiểu Kỳ còn đang nắm trở về bàn tay mềm mại của Trạm Hải Lam.
Hình như đây là lần đầu tiên Trạm Hải Lam chủ động nắm tay nàng.
Phim mở màn âm nhạc cùng phụ đề rất nhanh xuất hiện, Trạm Hải Lam quay đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Em chọn chính là phim kinh dị?"
Dung Tiểu Kỳ dù bận vẫn ung dung thả lỏng thân thể tựa vào trên ghế: "Thế nào, chị sẽ sợ sao?" Thật đúng là mong muốn Trạm Hải Lam sẽ bị dọa tới.
Trạm Hải Lam bình tĩnh quay đầu đi: "Đương nhiên sẽ không."
"Vậy là tốt rồi." Dung Tiểu Kỳ dùng dư quang liếc đến Trạm Hải Lam, nàng tựa hồ có chút khẩn trương. Dung Tiểu Kỳ âm thầm muốn cười, không nghĩ tới chọn phim còn chọn rất tốt.
Phim rất nhanh đi qua mở màn, bất quá là kịch bản thường thấy, con người cố sống sót trong đại dịch zombic, Trạm Hải Lam từ lúc phim mở màn cũng không lên tiếng, Dung Tiểu Kỳ tự nhiên uống sữa chua, nội dung bộ phim qua một đoạn mới đưa tay sờ sờ mu bàn tay Trạm Hải Lam, còn chưa nói gì, Dung Tiểu Kỳ nhưng cảm giác được trên mu bàn tay nàng thấm mồ hôi.
Trạm Hải Lam đổ mồ hôi lạnh?
"Làm sao vậy?" Dung Tiểu Kỳ dán đến bên người Trạm Hải Lam.
"Không có việc gì. " Thanh âm Trạm Hải Lam rất thấp.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên phản ứng đến, Trạm Hải Lam đây là bị dọa sợ.
Không thể nào, phim kinh dị khuôn sáo nhàm chán như thế đều có thể đem nàng dọa thành như vậy?
Dung Tiểu Kỳ tiến đến bên tai nàng: "Chị bị dọa tới rồi đi."
Trạm Hải Lam trầm mặc một trận: "Nhìn bản thân em đi."
Dung Tiểu Kỳ cười cười, nói: "Không nghĩ tới chị lá gan rất nhỏ nha, được rồi, em xem cũng không sai biệt lắm, kết cục thế nào đều có thể đoán được."
Trạm Hải Lam ngẩng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Để làm chi?"
"Đi thôi, đi ra ngoài." Dung Tiểu Kỳ lôi kéo Trạm Hải Lam, khom thắt lưng rất nhanh ly khai phòng chiếu.
Bên ngoài một mảnh ánh đèn sáng như ngọc, Dung Tiểu Kỳ xoay thắt lưng: "Thật thoải mái."
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút: "Xem phim chỉ xem phân nửa thì đi, em cũng thấy thoải mái sao?"
Dung Tiểu Kỳ không quan tâm nói: "Xem phim chỉ là một loại phương thức giải trí, ai quy định định phải tại rạp chiếu phim ngồi đủ hai tiếng đồng hồ mới tính xem phim, huống chi..." Dung Tiểu Kỳ liếc nhìn Trạm Hải Lam: "Bên người em còn có một vị bệnh nhân dị ứng phim kinh dị..."
Trạm Hải Lam làm như không nghe, liền xoay người sang chỗ khác: "Vừa rồi vội vàng không có ăn cơm chiều, em hiện tại đói bụng không?"
Dung Tiểu Kỳ không chút khách khí khoa trương nói: "Đã sớm đói đến bụng rỗng kêu vang."
Trạm Hải Lam đang tự hỏi ăn cái gì, Dung Tiểu Kỳ lôi kéo ống tay áo nàng, nói: "Em biết một tiệm ăn rất ngon, đi theo em."
Dung Tiểu Kỳ nắm tay Trạm Hải Lam đi qua cầu, tới một tiệm mì ở góc phố, trước tiên dặn dò ông chủ muốn hai phần mì sợi, sau đó để nàng ngồi xuống bên bàn. Hiện tại là buổi tối khách rất đông, cửa tiệm ngồi đầy người, Trạm Hải Lam nhìn xung quanh nói: "Lão bản chuyện làm ăn tựa hồ rất tốt."
Dung Tiểu Kỳ cười cười: "Chị xem lão bản, mang trên mặt thủy chung mỉm cười, cười đến khách nhân ngực ấm áp, thế nhưng có chút người, trước sau lạnh lùng tới trên mặt đều có thể kết băng..."
Trạm Hải Lam đương nhiên biết Dung Tiểu Kỳ là ám chỉ mình, lúc này cũng không cùng nàng tính toán, chỉ nói: "Không nghĩ tới em còn có thiên phú phát giác mỹ thực."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Về phần có ngon hay không, chị phải ăn rồi mới biết được."
Hai người đang nói chuyện, phục vụ đã đưa lên hai niêu mì sợi nghi ngút khói, Dung Tiểu Kỳ giúp Trạm Hải Lam bỏ thêm một ít dấm chua cùng rau thơm, lúc này mới đưa đến trước mặt nàng, giục nói: "Mau nếm thử."
Trạm Hải Lam nửa ngờ nửa tin ăn một ngụm, dừng một chút mới nói: "Hương vị tốt."
Dung Tiểu Kỳ cười rộ lên: "Đó là bởi vì chị lần đầu tiên ăn đi?"
Trạm Hải Lam uống một ngụm súp: "Em thế nào biết?"
"Đoán cũng đoán được, chị đều không phải ăn cơm trong lúc xã giao hoặc gọi ở ngoài, nếu như đặt cơm khẳng định là Trần Duyệt tới đặt, cô ấy làm sao sẽ ở cửa tiệm như thế này đặt cho chị."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Suy luận đến không sai."
Dung Tiểu Kỳ cười: "Em còn có một suy luận, chị muốn nghe sao?"
"Ừ?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, nói rằng: "Chị đang có tâm sự?"
Trạm Hải Lam giương mắt nhìn nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Chị có tâm sự gì?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Đương nhiên muốn hỏi chính chị, bất quá nói trở về, chị có tâm sự còn gọi em, tám phần mười là có liên quan đến Trang Uẩn Nhiên."
Trạm Hải Lam buông thìa, chăm chú nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Nếu như chị nói phải, em sẽ tức giận sao?"
"Sẽ không." Dung Tiểu Kỳ rất nhanh lắc đầu, "Về chuyện của Trang tiểu thư, em nghĩ ngoại trừ em, không ai sẽ cùng chị trò chuyện."
Trạm Hải Lam thở dài, trầm mặc một trận, nói: "Cận Á gọi điện thoại cho chị, cô ấy nói đã mời bác sĩ chuyên về vật lí trị liệu ở Mỹ, muốn tới cho Trang tiểu thư kiểm tra khám và chữa bệnh, cô ấy mong muốn chị cũng sẽ đến."
"Cô ấy nói qua cho chị, Trang tiểu thư nếu như tích cực phục kiện nói không chừng có thể khỏi hẳn."
"Nhưng mà chị còn không có chuẩn bị tốt để đến." Thanh âm Trạm Hải Lam bỗng nhiên có chút trầm thấp, "Có lẽ là..."
"Kỳ thực chị là không muốn lại một lần nữa mất đi Trang tiểu thư." Dung Tiểu Kỳ rất thẳng thắn nói tiếp, bổ sung nội dung Trạm Hải Lam không nói ra miệng.
Trạm Hải Lam sửng sốt, không nói được một lời nhìn Dung Tiểu Kỳ.
Dung Tiểu Kỳ dừng một chút lại nói: "Cho dù chị không thừa nhận, có lẽ không ý thức được, tại năm năm trước chị đối Trang Uẩn Nhiên đã không phải tình cảm bình thường, chỉ tiếc trong lúc tất cả còn không có phát sinh đã bị miễn cưỡng chặt đứt. Hôm nay hai người một lần nữa có cơ hội hòa hảo, chị lo lắng sẽ giẫm lên vết xe đổ, càng lo lắng hai người sẽ hao phí mất chút ôn nhu cuối cùng."
Trạm Hải Lam giương mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói: "Em cho rằng chị thích Trang Uẩn Nhiên?"
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Đều không phải sáng tỏ, có thể là thầm mến."
Trạm Hải Lam nhịn không được nói: "Chị chưa từng thầm mến qua bất luận người nào."
"Hay là để bản thân chị hiểu rõ tình cảm đó là gì." Dung Tiểu Kỳ nói, bỗng nhiên nghĩ đến nàng vì kích thích Trang Uẩn Nhiên, từng trước mặt Trang Uẩn Nhiên tuyên bố muốn theo đuổi Trạm Hải Lam.
"Vậy ý của em là, chị hẳn là nên đi gặp Trang tiểu thư cởi ra khúc mắc?" Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi.
Dung Tiểu Kỳ có chút nói không nên lời, Trạm Hải Lam nếu như muốn đi gặp Trang Uẩn Nhiên, mười phần sẽ lôi kéo nàng cùng đi. Nếu như Trang Uẩn Nhiên nói gì đó, vậy Trạm Hải Lam có thể hay không biết được...
Thế nhưng hiện tại cũng không có lý do gì ngăn cản Trạm Hải Lam đi gặp Trang Uẩn Nhiên, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ bản thân ngốc đã chết, quả thực là đào hố chôn mình!
- ---------------