Vì vậy Tần Dịch Hoan liền gặp bi kịch, một tát này mạnh mẽ giáng xuống gò má khiến đầu anh cũng lệch đi.
"Xuýt...." Tần Dịch Hoan che mặt hít vào một hơi, cô gái này thật ác độc, đoán chừng mặt đã bị đánh sưng lên rồi.
Nghe được tiếng hút khí quen thuộc, trong lòng Triệu Ngạn Kiều kêu 'bộp' một tiếng, vội vàng bật đèn ở đầu giường, lúc này mới nhìn thấy Tần Dịch Hoan đang khổ sở che mặt, nghiêng người dựa vào đầu giường.
"Anh....Anh....." Sao bây giờ đã trở về rồi, Triệu Ngạn Kiều khiếp sợ không nói lên lời.
Nhìn dáng vẻ chau mày của anh lại thấy đau lòng và tự trách, vội vàng kéo tay anh xuống, tiến sát lại cẩn thận nhìn gương mặt anh. Mặc dù ánh đèn có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tát đỏ bừng. Triệu Ngạn Kiều vươn hai ngón tay sờ nhẹ lên trên vết đỏ kia, không ngoài dự đoán là nghe được tiếng hút khí của Tần Dịch Hoan.
"Thật xin lỗi, em....." Triệu Ngạn Kiều xấu hổ cúi đầu, không biết phải làm gì mới đúng. Đây chính là một cái tát đó, coi như anh trả lại cô một cái tát thì cô cũng sẽ không nói gì.
Tần Dịch Hoan cầm tay cô, thở dài nói: "Không sao đâu, dọa em sợ hả?" Cho dù là ai cũng vậy, đang mơ màng ngủ lại cảm thấy bên giường có người,-.- nhất định cũng sẽ giật mình, anh còn chưa xấu xa đến mức trách tội cô vì chút việc nhỏ ấy. Đàn ông ấy à, bị vợ mình đánh vài cái thì có nhằm nhò gì, dù sao cứ đóng cửa lại là chẳng ai biết đâu.
Anh vừa nói như thế, Triệu Ngạn Kiều mới sực nhớ ra, trước khi đi người này đã nói phải một tuần lễ mới trở về, thế nhưng mới đi được ba ngày, đã quay về rồi sao!
"Sao anh đã về rồi hả?" Chẳng lẽ đàm phán thất bại rồi?
"Em không vui à?"
"Không, không phải......"
"Anh nhớ em lắm." Tần Dịch Hoan nhìn thẳng vào mắt cô, bất ngờ nói.
"Khụ khụ." Triệu Ngạn Kiều suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt của mình, vội vàng ho hai tiếng, da mặt hơi nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.
"Nói mò gì thế, anh có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Một cơ hội tốt như vậy, Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là cầu còn không được rồi. Anh vội vàng cởi quần áo rồi bò lên giường, cánh tay duỗi ra liền kéo Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, chuẩn bị ngủ một giấc ngọt ngào. Ai ngờ lại bị Triệu Ngạn Kiều đẩy ra, Tần Dịch Hoan bất mãn nhìn cô, trong đôi mắt xếch dài đen láy đều là sự lên án, giống như Triệu Ngạn Kiều nhất định phải cho anh một lý do.
Triệu Ngạn Kiều kéo chăn lên, tránh để bả vai anh lộ ra bên ngoài, rồi vỗ vỗ mu bàn tay anh, trấn an nói: "Anh ngồi trên máy bay lâu như vậy sẽ rất mệt mỏi, lát nữa em còn phải dậy cho tiểu Trạch bú, sợ sẽ ầm ĩ đến anh."
"Không sao, anh không sợ ầm ĩ!" Nói xong, Tần Dịch Hoan lại dang tay ra định ôm lầy Triệu Ngạn Kiều, bị Triệu Ngạn Kiều hung hăng trừng mắt, đành phải rút về.
Sao nói mãi mà anh không chịu hiểu vậy! Nhưng khi thấy ánh mắt uất ức của anh thì cô lại mềm lòng, ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Anh nghỉ ngơi thật tốt đi, còn đêm mai nữa mà!"
Đây giống như là một ám hiệu mỹ miều, đôi mắt Tần Dịch Hoan híp lại, nghe lời, không quấn lấy cô nữa, cuộn tròn chăn rồi ngủ thiếp đi,
Bên này, Triệu Ngạn Kiều cố gắng nhích sát ra mép giường, mặc dù chất lượng giấc ngủ của Tần Dịch Hoan khá tốt, nhưng cô vẫn sợ sẽ quấy rầy đến anh. Cứ hai tiếng rưỡi là tiểu Trạch phải bú một lần, lúc này bé cũng sắp tỉnh rồi.
Quả nhiên, Triệu Ngạn Kiều vừa mới ngáp một cái thì nhóc con đã tỉnh. Triệu Ngạn Kiều lơ đãng nhìn sang phía giường trẻ con, liền thấy được đôi mắt đen tròn to lúng liếng của con trai. Cô che miệng ngáp một cái, rồi không chút do dự lật người xuống giường, thuần thục ôm bé con dậy, vén áo ngủ của mình lên.
Mí mắt trên dưới đều đang đánh nhau, cô thật khó có thể mở đôi mắt mệt mỏi, ngay cả tiểu Trạch bú xong từ bao giờ cũng không biết. Ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng, một ngày mới lại sắp bắt đầu rồi. Cô quay đầu liếc nhìn Tần Dịch Hoan đang ngủ say, lại nhìn bé con trong ngực, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, có lẽ từ nay về sau cứ sống như vậy cũng rất tốt mà.
Trẻ con rất dễ dỗ dành, Triệu Ngạn Kiều bế tiểu Trạch đi đi lại lại vài vòng trong phòng, bé đã ngủ mất rồi. Cô hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, ơ_ơ . đặt bé vào giường trẻ con, đang chuẩn bị bò lên giường ngủ bù một giấc, liền nghe thấy tiếng di động rung rung. Đây là di động của Tần Dịch Hoan,;’’ di động của cô đã sớm đặt sang chế độ im lặng rồi. Triệu Ngạn Kiều do dự một lát, chả biết có nên nhận điện giúp anh hay không, nhưng thấy Tần Dịch Hoan hơi hơi nhíu mày,. vẫn là không nhịn được cầm áo khoác của anh lên, lấy di động ra.
"Xin chào."
Không ngờ bên kia vừa nghe thấy giọng cô đã lập tức cúp máy, Triệu Ngạn Kiều cũng không nghĩ nhiều, lại nhìn cuộc gọi không có hiển thị tên, liền cho là gọi nhầm. Vừa định trở về phòng, tiếng chuông di động lại vang lên, lần này cô còn chưa kịp nói chuyện thì bên kia đã bắn như liên thanh.
"Dịch Hoan, làm sao anh lại cho em leo cây chứ? Bây giờ em đang ở Mỹ đấy! Sao anh trở về mà không nói với em thế hả?" Giọng nói có chút quen tai, nhưng vì quá õng ẹo nên không nghe ra được giọng gốc. Toàn thân Triệu Ngạn Kiều nổi đầy da gà, làm thế nào cũng không nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này là ai.
"Làm sao anh có thể như vậy chứ? Không phải đã nói ở trong nước liên lạc sẽ không an toàn, đến nước Mỹ sẽ bồi thường em sao? Làm sao anh có thể đi về được!" Sắc mặt Triệu Ngạn Kiều thay đổi liên tục, cuối cùng đã nhớ ra người bên kia.
Tề Minh Nguyệt! -
"Tề tiểu thư, tôi là Triệu Ngạn Kiều, tôi....."
"Ái dà, thì ra thật sự là cô à! Tôi còn tưởng là thư ký chứ!" Đầu bên kia vang lên giọng nói cố ý nhấn mạnh của Tề Minh Nguyệt.
"Dịch Hoan đâu? Làm sao cô có thể tùy tiện nhận điện thoại của anh ấy vậy!"
Tôi là vợ của anh ấy, tôi đương nhiên có thể nhận điện thoại của anh ấy rồi! Ngược lại là cô đó, không biết xấu hổ cư dây dưa như vậy là có ý gì? Triệu Ngạn Kiều uất nghẹn trong lòng, giọng nói đương nhiên không khá lên được, cho dù là ai, mỗi ngày chồng mình đều bị rình mò thì trong lòng há có thể dễ chịu.
"Tề tiểu thư, cô sống hơn hai mươi năm cũng chì muốn mài da mặt mình sao? Không cảm thấy mất mặt à?"
"Triệu Ngạn Kiều, đừng nói như cô rất cao thượng! Ai chả biết cô làm thế nào để kết hôn? Lại nói, làm sao cô biết là tôi quấn lấy anh ấy?-,,., Bây giờ tôi đang ở trong khách sạn mà chúng tôi đã hẹn trước! ,, Phòng của anh ấy còn chưa được thu dọn đâu! À, đúng rồi, cái bật lửa vẫn còn ở trên giường này! Màu bạc, nếu không tin thì đi hỏi liền đi!"
Triệu Ngạn Kiều hít một hơi thật sâu, cũng không phải là cô hoài nghi Tần Dịch Hoan, chỉ là rốt cuộc trong lòng vẫn có chút ngăn cách.
"Vậy cô cứ ở nước Mĩ từ từ chờ anh ấy đi!" Nói xong cô liền ngắt điện thoại.
Vốn là buồn ngủ mãnh liệt, vào giờ phút này đã sớm biến mất vô tung rồi. Cô nhức đầu lắm, gặp phải kiểu phụ nữ dây dưa không ngừng này thì rốt cuộc phải làm sao đây? Tại sao cô ta phải nói cùng Tần Dịch Hoan gặp nhau ở nước Mĩ? Còn nữa, tại sao Tần Dịch Hoan lại muốn trở về sớm? Thật sự giống như anh nói, là nhớ cô sao?
Không, cô không thể hoài nghi anh, cô hoàn toàn không có lý do hoài nghi anh. Anh đối xử với cô tốt như vậy, ngay từ đầu thái độ đã rõ ràng đến vậy, không có một chút mập mờ, mình không thể vì bị cô gái kia khích bác mà hoài nghi anh được. Với cả, hành vi của Tề Minh Nguyệt cũng rất khả nghi, nếu như cô ta thật sự muốn lén lút liên lạc với anh thì ban đầu nghe thấy tiếng cô cũng không cần gọi lại lần hai chứ!
Triệu Ngạn Kiều xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Thôi, không ngủ nữa, dù sao cũng chẳng ngủ được. Cô không định nói chuyện này với Tần Dịch Hoan, vốn là anh đã quá bận rộn rồi, loại chuyện như vậy không đáng giá để anh lãng phí tinh thần. Chỉ cần anh không có ý này, cô cũng sẽ không tin tưởng những thứ đó!
Nhưng Triệu Ngạn Kiều đã nghĩ sự tình quá đơn giản rồi, có đôi lúc, anh không đi tìm phiền toái thì phiền toái cũng sẽ tự tới tìm anh.
Giữa trưa ngày thứ hai sau khi Tần Dịch Hoan về nước, lúc anh đang chuẩn bị xuống lầu ăn trưa, liền nhận được cuộc gọi của Chu Tiểu Mạch, cô muốn hẹn anh ra quán cafe cách công ty của anh không xa để nói chuyện.Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là đồng ý, tuy Chu Tiểu Mạch kia không có nhiều mánh khoé, nhưng vẫn là người được tiểu Kiều xem trọng, cho nên lần này vừa khéo có thể thăm dò một chút ý tứ của cô.
Không ngờ, sau khi Tần Dịch Hoan đến, không hề thấy Chu Tiểu Mạch, ngược lại gặp phải Tề Minh Nguyệt ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Tần Dịch Hoan lập tức cảm thấy khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi, nhả không ra nuốt không trôi. Tề Minh Nguyệt vờ như không nhìn thấy sắc mặt của Tần Dịch Hoan, tự nhiên khoan thai đi tới ngồi bên cạnh anh, thân thiết chào hỏi.
"Thật là khéo nhỉ."
Thật là quá xui xẻo, lại có kiểu trùng hợp vậy à! Mặc dù trong lòng rất mất kiên nhẫn, nhưng trên mặt Tần Dịch Hoan vẫn cố nặn ra một chút tươi cười lễ phép.
"Tề tiểu thư, thật là vừa khéo."
"Em có bạn trai rồi." Tề Minh Nguyệt đột nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu.
Ánh mắt Tần Dịch Hoan nhất thời trở nên rất kỳ quái, từ ngạc nhiên mừng rỡ tới không dám tin, cũng có vẻ thả lỏng khi tất cả đã kết thúc.
"Không cần kinh ngạc như vậy, " Tề Minh Nguyệt không chút để ý cầm tách cafe do Tần Dịch Hoan gọi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới nói: "Chung quy thì em cũng không thể treo cổ mãi ở một thân cây được! Em đã không còn nhỏ nữa."
"Vậy thì chúc mừng." Tần Dịch Hoan cũng không lưu tâm đến hành động của cô ta, so sánh với tin tức mà cô ta mang đến thì tất cả đều là mây bay, may bay thôi!
Rốt cuộc người phụ nữ này cũng không giống như kẹo kéo dính chặt lấy anh nữa! Anh phải ra ngoài mua pháo bông về đốt để ăn mừng thôi!
"À, đúng rồi!" Tề Minh Nguyệt vỗ tay một cái, giống như là chợt nhớ ra cái gì, bèn nói: "Mấy hôm trước em nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều đó."
Nhìn thấy tiểu Kiều thì sao? Loại chuyện ấy còn cần cố ý báo cho anh nữa hả?
"Em nhìn thấy cô ấy đi cùng một người đan ông, bộ dạng rất vui vẻ."
Lòng Tần Dịch Hoan trầm xuống, nhưng vẻ mặt lại bất biến, nói: "Tiểu Kiều cũng phải có bạn bè kết giao của cô ấy."
Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy bên ngoài giống như có cái gì đó rọi vào mắt, anh híp mắt, đang định xoay đầu nhìn ra ngoài, ,, liền nghe thấy giọng nói có chút quỷ dị của Tề Minh Nguyệt.
"Em đã thấy qua người kia trong bữa tiệc đầy tháng của con trai anh, hình như là người của nhà họ Chu."
Tần Dịch Hoan hơi khựng lại, Chu Thần Cốc, 100% đúng là Triệu Ngạn Kiều đã từng thích anh ta, tại sao cô ấy lại cùng anh ta đi ra ngoài? Mình cũng chưa từng được ra ngoài với cô quá vài lần đâu!
"Được rồi, không quấy rầy anh nữa." Tề Minh Nguyệt đột nhiên nghiêng người qua, ghé sát tai anh nói một câu, không đợi Tần Dịch Hoan kịp phản ứng, liền đeo ví ung dung bước đi ra ngoài.
Để lại một mình Tần Dịch Hoan, ngồi ở đó trầm tư hồi lâu, ngay cả mục đích ban đầu tới quán cà phê cũng quên luôn. Đợi sau khi anh nhớ ra lý do vì sao mình đến đây thì đã hơn hai giờ chiều, Chu Tiểu Mạch trễ hẹn gần hai tiếng rồi!
Tần Dịch Hoan cười lạnh một tiếng, đây là cố ý ra oai đánh đòn phủ đầu anh đi! Không ngờ cô gái này còn biết làm thế nào để tăng thêm khí thế cho bản thân nữa! Chỉ là, chút bản lĩnh đó mà cũng muốn phân tranh với anh sao?
Một người đàn ông phải dựa vào em gái mình, đến vì mình đòi lại vợ, còn mình thì chả dám lộ diện, người như vậy còn có thể dấy lên sóng to gió lớn gì đây?, Chỉ là một kẻ không dám nhắc lại quá khứ mà cứ năm lần bảy lượt tới quấy nhiễu anh là sao? Tốt nhất là đừng nên chọc anh tức giận, nếu không thì bọn họ tự chịu đấy!
Vẻ mặt Tần Dịch Hoan âm lãnh, trong đôi mắt xếch dài lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, giống như độc xà (rắn độc) núp ở trong bóng tối, liếc mắt nhìn hình như cũng có thể lạnh đến tận đáy lòng.
Mà cùng lúc đó, Triệu Ngạn Kiều ở trong nhà cũng hơi thấp thỏm chờ Chu Tiểu Mạch đến. Cô vẫn nghĩ mãi câu nói của Chu Tiểu Mạch trước khi cúp điện thoại, càng nghĩ trong lòng lại càng lo lắng.
Cô ấy nói: "Tiểu Kiều, lần này cậu thật sự là tin lầm người rồi."