Giọng nói của cô quánhỏ, tạp âm ở bên ngoài lại quá lớn, Tần Dịch Hoan hoàn toàn không ngherõ cô đang nói cái gì, vì vậy liền hỏi lại lần nữa: “Tiểu Kiều, em thích kiểu xe đó à? Nếu em thích thì chúng ta sẽ đổi xe.”
Tinh thầncủa Triệu Ngạn Kiều có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời chưa thể hiểu hết ý tứ của anh, sợ sệtthật lâu mới lắc lắc đầu: “Không thích, tôichỉ xem một chút thôi.”
Tần Dịch Hoan cảm thấy thái độ của cô cóchút kỳ quái, nhưng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ coi như cô bất chợt nổi hứng, vì vậy liền không hỏi nữa.
Suốt một đường, Triệu Ngạn Kiều khá im ắng, sau khi hai người về nhà, cô liền trở về phòng ngủ nghỉngơi, còn Tần Dịch Hoan thì xem tivi ở phòng khách. Triệu Ngạn Kiều ngồi trên giường thật lâu, vẻ mặt có chút lo âu, dường như đã hạ quyết tâm,cô dùng sức cắn môi dưới, giống như là muốn dùng đau đớn buộc bản thânsuy nghĩ rõ ràng hơn. Cho đến khi sắc môi trở nên đỏ tươi ướt át, cô mới đột ngột đứng lên, cầm lấy bộ quần áo chống phóng xạ ở trên giường mặcvào người, đi tới trước bàn máy vi tính, mở máy vi tính lên.
Khởi động máy y như một tên trộm, run rẩy gõ ba chữ liền hiện ra một đốnglớn kết quả. Cô mở lần lượt từng cái, tỉ mỉ xem, song càng xem càng thất vọng, không hề có một chút tin tức mà cô muốn tìm, gần như là hết hyvọng mở tới trang quan trọng cuối cùng, nhưng trong nháy mắt giống nhưbị sững lại, động cũng không dám động, chỉ sợ hình ảnh trước mắt độtnhiên biến mất.
Đó là một đoạn videoclip, vừa mở lên đã có mộtnhân vật hoạt hình phản diện nhảy ra, vừa nhảy vừa hát sinh nhật vui vẻ. Thiết kế rất đơn giản, ngay cả đường cong trên người nhân vật cũng chưa được xử lý tốt, nhạc nền chỉ có một bài hát sinh nhật, nhưng đôi mắtTriệu Ngạn Kiều lại ươn ướt rồi.
Ngón tay không chịu khống chếvuốt nhẹ màn hình máy vi tính, di động theo nhân vật, cho đến khi nhânvật biến mất, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ lớn: Chúc Chu TiểuMạch sinh nhật vui vẻ! Ký tên: Chu Thần Cốc và Triệu Ngạn Kiều.
Đây là hồi năm thứ 3 đại học, vào sinh nhật của Chu Tiểu Mạch, anh ấy đãnói cần cô phụ giúp thiết kế một hình ảnh hoạt hoạ, lúc ấy Triệu NgạnKiều không hề biết anh muốn dùng nó để làm gì, lúc ấy anh nói thời gianeo hẹp gấp gáp, cho nên cô vội vã vẽ một nhân vật rồi gửi cho Chu ThầnCốc.
Trong tiệc sinh nhật của Chu Tiểu Mạch, anh cũng không nóigì, cho đến khi tàn tiệc, mới thần thần bí bí kéo cô và Chu Tiểu Mạchđến trước máy vi tính, cho các cô xem đoạn video này.
Cô nhớ rõlúc ấy Chu Tiểu Mạch vô cùng vui mừng, còn len lén xuống lầu cầm mấychai rượu đỏ đi lên, nói là không say không về. Cô vốn không muốn uốngrượu, sợ mình uống nhiều quá sẽ vô tình tiết lộ hết mọi bí mật ở tronglòng. Song lại không nỡ phá hỏng niềm vui của Chu Tiểu Mạch, chỉ có thểnhấp nhấp một chút.
Đến cuối cùng, Chu Tiểu Mạch uống say, khôngcó hình tượng tựa vào vai cô, lén lút nói bên tai cô: “Tiểu, tiểu Kiều,mình cảm thấy được anh mình, anh mình có ý với cậu đó, hắc hắc.”
Triệu Ngạn Kiều kinh hãi, suýt chút nữa đã làm rơi ly rượu trong tay, cônghiêng đầu nhìn về phía Chu Thần Cốc,-lel--equy-q-uy-d-do-on- khôngkhéo là anh cũng nghiêng đầu qua. Đôi mắt ấy dịu dàng sâu thẳm mà yêntĩnh, giống như nhân ngư của màn đêm, rõ ràng không hề làm gì cả, chỉnhìn người ta như vậy, cũng đã vô cùng mê hoặc lòng người.
TriệuNgạn Kiều vội vàng cúi đầu, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, cô giấu diếm uống một hơi hết sạch rượu trong ly, lại bị sặc ho hết ra.Sau khi bình ổn lại hô hấp, không nhịn được lại liếc trộm người kia mộtcái, liền phát hiện ý cười như có như không bên khóe môi anh......
“Nhìn cái gì thế?”
Bên tai chợt truyền đến giọng nói của Tần Dịch Hoan, Triệu Ngạn Kiều kinhsợ, vội vàng tắt trình duyệt đi, miễn cưỡng cười cười, “Không có, khôngcó gì.”
Tần Dịch Hoan nhíu mày, rõ ràng anh đã nhìn thấy cô xemvideo clip, tại sao phải phủ nhận chứ? Hơn nữa, anh hơi nhíu chặt chânmày, trên khuôn mặt kia đúng là đẫm nước mắt đi!
“Tại sao khóc vậy?” Tần Dịch Hoan vươn tay kéo cô đứng dậy khỏi ghế, dùng ngón cái lau đi những giọt lệ lăn trên má cô.
“Không có, chỉ là xem phim thấy cảm động thôi.” Triệu Ngạn Kiều đẩy anh ra, tránh né động tác thân mật của anh.
Tần Dịch Hoan ngẩn ra, ý cười trong mắt tan đi, giả vờ coi như không cóchuyện gì xảy ra, dời đề tài: “Tối nay muốn ăn cái gì để anh đi làm.”
“Tùy ý.” Cảm xúc của Triệu Ngạn Kiều vẫn rất sa sút, chỉ trả lời có lệ với Tần Dịch Hoan.
Tần Dịch Hoan hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều đang cúi gằm mặt, không nói gì cả, đi ra ngoài.
Chiếc BMW màu xám bạc, video clip.... Sự bất thường của Triệu Ngạn Kiều chắc chắn có liên quan đến hai thứ đó!
Tần Dịch Hoan vừa xoay mở công tắc của lò vi sóng vừa nghĩ, với tính cáchbướng bỉnh mạnh mẽ đến chết của Triệu Ngạn Kiều, rốt cuộclà chuyện gìmới có thể để cô chú ý như vậy?
Vừa nghĩ tới trong lòng cô có lẽcòn cất dấu người nào đó, hoặc là ở chỗ nào đó cô còn có một người vôcùng thân thiết mà anh không biết, anh liền ghen tỵ đến nổi điên, hậnkhông thể chạy thẳng tới tra hỏi cô, làm rõ ràng tất cả mọi chuyện!
Nhưng cô là người thích mềm không thích cứng, anh hoàn toàn không thể cứngrắn được! Tần Dịch Hoan nắm chặt cái bánh nướng trong tay, âm thầm nhắcnhở bản thân không được nóng vôi. Hiện tại cô là vợ của anh, trong bụngcòn có đứa nhỏ, như thế nào cũng không chạy mất được, anh còn sợ tên đàn ông hoang dã có quá khứ mà không có tương lai kia à? Hừ!
Ăn xong cơm tối, Triệu Ngạn Kiều ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, Tần DịchHoan vốn là muốn xem ti vi, nhưng không biết tại sao lại xán đến, hípmắt ở bên cạnh nhìn Triệu Ngạn Kiều viết viết vẽ vẽ trên giấy.
“Tiểu Kiều, em đọc sách hay ghi chép thế?”
“Không phải, tôi đang viết ra các điểm đáng ngờ và chứng cớ.” Triệu Ngạn Kiềucũng không ngẩng đầu lên, lại viết một hàng chữ lên giấy.
Tần Dịch Hoan dựa càng gần, nghiêng đầu nhìn lướt qua nội dung trong sách, “Em thích xem sách trinh thám hả?”
“Ừm.” Triệu Ngạn Kiều lật một trang sách, đáp lại bằng giọng mũi.
Tần Dịch Hoan thấy Triệu Ngạn Kiều hờ hững với mình, có chút không cam tâm, đoạt lấy quyển sách trên tay cô ném qua một bên, “Bây giờ em không thểquá mệt mỏi, hơn nữa em cũng nên xem vài bộ phim hoạt hình đi.”
Sách bị anh ném đi, Triệu Ngạn Kiều vốn rất tức giận, nghe lời anh nói liềnhoài nghi trong lòng, nghiêng đầu sang hỏi: “Tại sao phải xem phim hoạthình?”
“Dưỡng thai mà!” Tần Dịch Hoan tỏ vẻ nghiêm trang trả lời, trong đôi mắt hẹp dài toàn là chân thành, thật sự hù dọa Triệu NgạnKiều rồi.
Đúng vậy, sao cô lại quên mất chuyện dưỡng thai nàynhỉ, song bây giờ cũng chưa muộn!=-l=-lequ-=uy=d=o=on- Nghĩ tới đây,Triệu Ngạn Kiều lập tức đẩy Tần Dịch Hoan một cái, nói: “Anh mau lênmạng tra xem rốt cuộc dưỡng thai phải xem cái gì đi!”
Tần DịchHoan cầm tay Triệu Ngạn Kiều, cười nói: “Trên mạng có vài thứ không thểtin đâu, ngày mai gọi điện thoại hỏi mẹ một chút là biết.”
TriệuNgạn Kiều gật gật đầu, mẹ Tần là người từng trải nên chắc chắn sẽ cókinh nghiệm phong phú. Chỉ là, hình như cô đã từng nghe ai nói rằng, lúc mang thai, thai phụ xem hình ai nhiều nhất thì đứa bé sinh ra sẽ giồngngười đó! Ngày mai cô nhất định phải mua mấy tấm poster hình minh tinhvề mới được!
Nhưng là cô không tiện đi ra ngoài, vẫn là để cho Tần Dịch Hoan đi ra ngoài mua thôi.
Cô suy nghĩ rồi nói cho Tần Dịch Hoan, ai ngờ, Tần Dịch Hoan luôn luônnghe theo cô, lần này lại không đồng ý đi mua. Kiên quyết không đi muaposter! Theo cách nói của anh thì là, dáng vẻ anh quá dễ nhìn rồi, côkhông cần nhìn poster minh tinh gì gì nữa! Cả ngày nhìn anh là đủ rồi!
Mặc dù Triệu Ngạn Kiều cảm thấy những lời này của anh quá tự kỷ, nhưng vôtình suy nghĩ đến khuôn mặt kia, quả thật cảm thấy không tệ, vậy là côthật sự nhìn chằm chằm Tần Dịch Hoan. Tuy da mặt Tần Dịch Hoan có dàycũng bị cô nhìn đến hơi đỏ mặt, vội vàng đứng lên lấy cớ tắm rửa để rakhỏi phòng ngủ.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Tần Dịch Hoan không dựa quá gần vào Triệu Ngạn Kiều, bởi vì sợ lúc ngủ không cẩn thận sẽ đụng phảicô. Hiện tại, Tần Dịch Hoan đã không hề giành chăn, cũng sẽ không ngủquá say nữa, thậm chí có lúc còn tỉnh lại vào ban đêm.
Buổi tốimấy ngày nay, chân Triệu Ngạn Kiều luôn bị chuột rút, hơn nữa còn kéodài hơn 10 phút, mặc dù cô kiên cường tự chịu đựng cũng sẽ kinh động đến anh. Triệu Ngạn Kiều cảm thấy rất ngượng ngùng, dù sao thì nếu như cômệt nhọc còn được nghỉ ngơi vào ban ngày, nhưng Tần Dịch Hoan phải đilàm vào ban ngày mà.
Tần Dịch Hoan lại chẳng nghĩ như thế, mỗilần chân Triệu Ngạn Kiều bị chuột rút, anh đều nhanh chóng bò dậy, xoabóp cho cô, mặc dù động tác vụng về, nhưng dù gì vẫn khiến cô thoải máihơn một chút.
Nghe nói chân của thai phụ bị chuột rút là bởi vìthiếu canxi nên Tần Dịch Hoan thường mua ít sò hến cùng với hải sản vềnhà. Triệu Ngạn Kiều vốn không thích ăn hải sản lắm, nhưng không hiểusao trong thai kỳ lại đặc biệt muốn ăn đến nỗi bây giờ thấy hải sản làtê dại da đầu. lequ4d0-on=Trừ tôm lớp là có thể ăn được vài con, còn lại luôn không động đến. Chỉ là, may mà Triệu Ngạn Kiều cũng hiểu ăn nhiềunhững đồ này mới tốt cho cục cưng, nên mỗi ngày đành gắng gượng ăn thêmmấy con tôm.
Sau khi tắt đèn, Triệu Ngạn Kiềuvừa mới nhắm mắtlại, Tần Dịch Hoan liền thận trọng dựa gần vào, giọng nói ẩn ẩn có chúthưng phấn khó nén: “Khụ khụ, tiểu Kiều, anh hỏi em chuyện này nhé.”
“Hỏi đi!” Triệu Ngạn Kiều quay đầu đi, lên tiếng, trong lòng có chút kỳ quái, sao hôm nay người này dè dặt dữ vậy.
“Nghe nói phụ nữ có thai có nhu cầu rất lớn à!”
Anh nói mơ mơ hồ hồ, cô có chút không theo kịp, “Thai phụ đòi hỏi chỗ nào?”
Trong bóng tối, Tần Dịch Hoan cười hì hì hai tiếng, nói: “Không phải, chính là phương diện nhu cầu đó.”
Triệu Ngạn Kiều vẫn nghe không hiểu, cô nháy nháy mắt suy nghĩ hồi lâu vẫnchưa hiểu, liền mất đi kiên nhẫn, đề cao giọng: “Rốt cuộc anh đang nóicái gì hả?”
Tần Dịch Hoan lại dựa sát vào Triệu Ngạn Kiều mộtchút, đối mặt với cô, suy nghĩ mấy giây mới nói: “Cái đó, chính là nóithai phụ đều rất ham muốn, em thì sao.....”
Lời còn chưa nói hết đã bị Triệu Ngạn Kiều quát bảo ngừng lại: “Tần Dịch Hoan! Anh cút sang một bên đi!”
Tần Dịch Hoan không quan tâm cô quát to, mặt dày nắm lấy tay Triệu NgạnKiều, ủ ở trong tay, cẩn thận đè lên thân thể cô, trong bóng tối nhìnxuống cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh cút sang một bên thì ai tới giải quyết nhu cầu cho em?”