Trương Kiến Bân không nghĩ cô lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, trong lúc nhất thời cả người sửng sốt, cũng không lo đến việc trả lời cô.
Nói cho cùng, trong lòng Trương Kiến Bân, chính là chột dạ.
Anh vốn nghĩ cưới Thẩm Nguyệt Hoa về nhà trước, cũng không muốn làm cái gì ngay, dù sao Trầm Nguyệt Hoa vẫn còn nhỏ tuổi, nghe nói còn chưa tròn mười tám.
Nhưng mẹ anh lại nói bộ dạng rõ ràng là người thành phố như vậy, lòng dạ rất khó lường, nếu không dứt khoát chiếm giữ người ta, sau này không biết sẽ gây ra chuyện ầm ĩ thế nào.
Đến lúc đó lại mất cả chì lẫn chài, cho dù là anh đi đánh trận trong lòng cũng không được yên, còn không bằng giải quyết xong trước, chờ sau khi trở về mọi việc mới tốt đẹp.
Chỉ khi người phụ nữ có đứa nhỏ, tâm tư cũng sẽ ổn định lại, mới có thể hết lòng theo anh sống cả đời.
Cho nên, lúc này anh mới có thể cứng rắn làm vậy, bằng không anh chính là cầm thú, cũng sẽ không trong lúc sinh nhật người ta còn chưa tới đã xuống tay trước, càng sẽ không thừa dịp thân thể đối phương đang suy yếu mà khi dễ cô.
Giờ phút này, nghe cô hỏi như vậy, ánh mắt ngập nước nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy mềm nhũn, mở miệng thân thiết nói: “Anh thích em nên mới cưới em.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, sắc mặt nhất thời đỏ lên, thầm mắng người này không biết xấu hổ.
Thời đại này không phải người ta đều rất cổ hủ hay sao, thấy mặt mày của Trương Kiến Bân cũng nghiêm túc đứng đắn, mà lại có thể nói chuyện quá trực tiếp đi.
Trương Kiến Bân thấy Thẩm Nguyệt Hoa không phản ứng, nghĩ đến thường ngày đám anh em nói, cũng không đáng tin, đầu óc của hắn bị cửa kẹp, mới có thể tin vào mấy người đàn ông hay bị phạt quỳ bàn giặt đó.
Nhớ tới những lời dặn dò của mẹ, Trương Kiến Bân cảm giác mình rất vừa ý người vợ này, không phải là cố tình nói như vậy, mà muốn nhân cơ hội thổ lộ tình cảm với cô, nói ra lời tự đáy lòng, bằng không người ta dựa vào cái gì chịu chờ đợi anh.
Vì thế, anh thành thật nói: “Thực ra anh để ý em lâu rồi, chẳng qua gần đây mới có cơ hội, bình thường phần lớn thời gian của anh đều ở trong quân đội, thỉnh thoảng mới trở về vài lần, bên cạnh em toàn có mấy người trẻ tuổi theo đuổi.”
Nói tới đây, anh bĩu môi tỏ ra ghen tuông, làm cho Thẩm Nguyệt Hoa phá lệ buồn cười, lại nghe anh nói tiếp: “Vốn là anh nghĩ thôi quên đi, nhưng mợ của em truyền lời ra trong thôn, nói muốn cho em đi xem mắt, nên anh đã quyết định ra tay trước.”
Thẩm Nguyệt Hoa không nghờ tới bên trong còn có chuyện như vậy, không khỏi thấy hận mợ mình vô cùng.
Lúc trước cô tìm mọi cách cũng không thế nào thăm hỏi được gì, thỉnh thoảng nghe vài tin tức, phần lớn đều do mợ nói, hiện tại xem ra, độ chân thực trong đó còn phải xem xét lại.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng hiểu được bản thân ngu xuẩn, nhưng đời này tuyệt đối sẽ không như vậy.
Cô rũ mắt, trong lòng âm thầm thề, về sau bất kể là ai nói gì, ở trong lòng phải giữ lại ba phần, thân thích cũng không nên tin, lời nói của người ngoài càng không thể nghe theo!
Trương Kiến Bân không biết Thẩm Nguyệt Hoa đang suy nghĩ gì, chỉ thấy cô cuối đầu, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn rất đẹp, miệng nhỏ hơi mím lại, khiến cho lúm đồng tiền trên mặt lộ ra, dáng vẻ nhìn qua vui mừng lại xinh đẹp.
Lúc trước cũng là bởi vì anh thấy Thẩm Nguyệt Hoa xinh đẹp, mới có thể chăm chú nhìn nhiều, sau đó vì vậy mà để trong lòng, gặp được Thẩm Nguyệt Hoa vài lần, tuy rằng không lên tiếng gọi, nhưng luôn âm thầm quan sát, xem như là thăm dò tính tình của đối phương, trong đầu càng dứt bỏ không được.
Sau khi biết mợ của Thẩm Nguyệt Hoa loan ra tin tức, anh lại đem tiền tu sửa phòng ốc cầm đi cưới vợ, anh em của anh đều khuyên nhủ rất nhiều, nói rằng đã nhìn thấy dáng dấp của Thẩm Nguyệt Hoa, cuộc sống sẽ không được tốt đâu, về sau thế nào cũng ầm ĩ cho xem.
Nhưng anh cảm thấy cưới vợ phải cưới người mình thích.
Còn không phải sao, xem biểu tình hiện tại của Thẩm Nguyệt Hoa, thật sự là vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.
Trương Kiến Bân chỉ cảm thấy đời này của mình không có gì tiếc nuối cả, đương nhiên, nếu như có thể sinh ra vài đứa nhỏ, vậy thì càng tốt hơn.
Vì thế, Trương Kiến Bân liền vuốt bụng của Thẩm Nguyệt Hoa, có chút bất an nói: “Dù sao anh vẫn cảm thấy mợ của em có ý đồ riêng, nhưng là cơ hội hiếm có, tuy rằng đòi nhiều tiền sính lễ, nhưng để cưới được em về nhà, anh cảm thấy rất đáng giá, không có tiền thì có thể kiếm lại, nhưng không có vợ, anh sẽ hối hận cả đời.”
Anh vừa nói xong, thấy Thẩm Nguyệt Hoa cứ tựa vào lòng mình như vậy, cũng không nói gì, mặc dù nhìn thấy khóe miệng tươi cười, thế nhưng là vẫn khiến người ta cảm thấy xa lạ và ngăn cách, dường như trên mặt cũng giống như có vẻ xa cách.
Trương Kiến Bân liền thấy có chút hoảng hốt, suy cho cùng anh chỉ là một người thô lỗ, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng cũng hiểu được bản thân mình vô cùng ngốc nghếch, nhưng hành động so với đầu óc thì nhanh hơn, thế nhưng ôm Trầm Nguyệt Hoa chặt hơn.
Anh hoang mang lo lắng, thấy không khí lúc này thực lúng túng, liền có chút ngốc tìm đề tài để nói, nên căn dặn: “Tuy rằng bình thường anh ít ở nhà, nhưng anh chị em của anh đều rất tốt tính, tuy rằng chưa ra ở riêng, nhưng đều là người một nhà cũng ít khi qua lại. Chờ sau khi anh về quân đội, em cứ ở đây, có chuyện gì, cũng có thể đi qua bên cạnh tìm bọn họ, anh và họ rất thân thiết, bình thường nếu nhà ai có chuyện, cũng sẽ giúp đỡ một chút.”
“Ba mẹ đều ở với anh hai, nhà này hơi cũ, em tạm thời ở đây cũng thuận tiện, chờ thêm một thời gian, sau khi anh báo cáo lên đơn vị, thì em sẽ đi theo anh tới quân đội, tuy rằng ở đó ít người nhưng cũng có nhiều quân tẩu (vợ của quân nhân), em ở đó thì anh cũng vui vẻ hơn.”
Anh suy nghĩ, lại cảm thấy trong bộ đội rất tĩnh mịch, mà Thẩm Nguyệt Hoa là người thành phố, sợ là không muốn đi.
Ánh mắt anh tỏ vẻ rối rắm, đột nhiên nhớ lại trong lúc vô tình thượng cấp nhắc tới một sự kiện, mặc dù là cơ mật, nhưng anh không nói rõ, chỉ âm thầm nói ra một câu: “Anh nghe nói quốc gia có động tĩnh, tựa hồ là đưa ra chính sách mới, em là người thành phố, nếu không thích bộ đội, cũng có thể vào thành phố sống.”
Anh ôm Thẩm Nguyệt Hoa, cọ cọ khuôn mặt mềm mịn của đối phương, cảm thán nói: “Chờ anh để dành đủ tiền, sẽ mua cho em một căn nhà, em và đứa nhỏ sẽ ở trong thành phố chờ anh. Vài năm nữa anh nghỉ hưu rồi chuyển nghề, đến lúc đó tìm một công việc 9h đi 5h về, cùng em và đứa nhỏ trải qua cuộc sống yên ổn.”
“Em nói như vậy có được không?”
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Nguyệt Hoa vẫn còn trầm mặc không nói chuyện, nghĩ rằng cô còn chưa bằng lòng, thì sắc mặt nghiêm túc nói: “Nếu em đã gả cho anh, chúng ta còn có quan hệ vợ chồng thực sự, anh sẽ cố gắng cho em sống những ngày tốt lành, em theo anh đi. Anh Trương Kiến Bân xin thề, đời này cũng sẽ không phụ lòng em.”
Thẩm Nguyệt Hoa sờ môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.
Thầm nghĩ: “Đời trước cô nhất định là bị những thứ trong thành phố mê hoặc, mới có lòng dạ ác độc phá bỏ con của chính mình, cũng bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy.
Trương Kiến Bân thật sự là người đàn ông tốt, đời trước Thẩm Nguyệt Hoa cũng từng qua lại với vài người, tuy rằng đều không có tiến thêm một bước xa hơn, nhưng cũng biết một lòng vì gia đình, mà trong lòng còn có người đàn ông khó kiếm cỡ nào.
Trân bảo dễ kiếm, tình lang khó tìm. (Đồ quý giá thì dễ kiếm nhưng người yêu thật lòng lại khó tìm)
Cám ơn ông trời đã ban cho cô cơ hội sống lại, cô vốn nghĩ cho dù là vì đứa nhỏ, cũng muốn thử cùng chung sống với Trương Kiến Bân xem sao.
Nhưng hiện tại, sau khi nghe những lời thật lòng của Trương Kiến Bân, cô lại hi vọng mình cũng có thể cùng người đàn ông này, cứ như vậy dắt tay nhau đi tiếp cả đời, đến khi tương lai, con cháu đầy nhà, hai người bọn họ già đi, liền có thể nâng đỡ nhau tiếp tục sống.
Cuộc sống như thế, là lúc sắp chết ở đời trước cô ao ước nhất, nhưng sau khi sống lại, chỉ cần cô không đi theo con đường của đời trước, mà sống thật tốt cùng với người đàn ông trước mắt này, là có thể đạt thành tâm nguyện.