Khi Thẩm Nguyệt Hoa nghe hắn nói chuyện với mình, thì cực kì kinh hãi.
Giật mình cũng không phải bởi vì câu nói của hắn, mà là hắn lại có thể nói chuyện với mình.
Nói tới thì, ấn tượng duy nhất mà Thẩm Nguyệt Hoa có đối với anh cả, chính là chịu khó chịu làm, trầm mặc ít nói.
Ở nhà tựa như người trong suốt, rất ít nói chuyện, nhưng khi nói cũng rất có lực độ, có thể khiến cho người cả nhà đều nghe thấy hắn.
Thẩm Nguyệt Hoa sửng sốt trong nháy mắt, rất nhanh liền phản ứng kịp, nói: “Đúng vậy, 500 đồng tiền sính lễ này, vốn không nên bị mợ của em cầm trong tay, khi em gả vào, cũng không biết chuyện đó. Mà 500 đồng tiền lại không phải con số nhỏ, tất nhiên phải lấy trở về mới được.”
Trương Kiến Quốc đã lùi về đứng ở ngoài cửa phòng bếp, hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Anh thấy tốt nhất thím vẫn nên đừng đi, mợ của thím...”
Hắn dừng một chút, tựa hồ cảm thấy nói bậy sau lưng trưởng bối cũng không tốt, cũng không có nói hết câu, mà tiếp tục nói: “Tóm lại một mình thím là con gái, đến nhà mợ cũng không chiếm được lợi ích gì, nếu quả như thật muốn lấy tiền lại, vẫn nên nói anh hai, anh ba của thím đi đi.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, trong lòng liền ấm áp, biết ý trong lời nói chưa hết của hắn là gì.
Mợ cả của cô chính là một người ngu, cách làm người hoàn toàn dựa vào tùy hứng của bản thân, lúc trước khi cô vừa mới xuống nông thôn đến Trương gia thôn, đã bị mợ cả này, quan sát xem thường một hồi lâu.
Nói cô tới ruộng đất làm việc thật thiệt thòi, nhìn cô chính là người được nuông chiều, sao có thể làm lụng hạ tiện như vậy.
Mặc dù lời này do mợ cả nói, nhưng sau khi truyền đi, khiến thanh danh của cô cũng bị liên luỵ.
Người trong thôn và thanh niên trí thức, đều nhìn cô với thành kiến, tựa hồ nhìn thân thể nhỏ bé này, đã đóng dấu kết luận, xác định cô không thể làm việc được.
Thế cho nên sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, cũng không thể làm ầm ĩ với mợ cả, nếu không không chừng người này còn nói ra nhiều lời khó nghe hơn.
Đời trước suy cho cùng cô còn trẻ nên da mặt mỏng, mỗi một lần nói chuyện với mợ cả, đều bị người này làm tức để cả mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói được.
Chuyện này phần lớn người trong thôn đều không biết, Thẩm Nguyệt Hoa không nghĩ tới Trương Kiến Quốc lại chú ý tới, hơn nữa còn thật sự lo lắng cho cô, lo lắng liên luỵ đến thanh danh của cô, thậm chí còn có ý kiến với việc mình muốn đi lấy sính lễ, quả nhiên là thiện tâm.
Trải qua chuyện này, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa, trái lại càng kính nể người anh cả này.
Cô cười cười, nói: “Anh cả, anh yên tâm đi, em biết chừng mực mà, dù nói thế nào hiện tại em chính là con dâu quân nhân, là quân tẩu, trong đại đội cũng được người ta tôn kính. Em sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để thanh danh của Kiến Bân bị phá hủy.”
Trương Kiến Quốc thấy mình không khuyên cô nổi, cũng biết người này giống như lão Tứ, tính tình ngang bướng, hơn nữa phương pháp xử lý lại cực kỳ giống nhau, đều khiến người ta như giẫm vào cây đinh mềm, nói không ra lời, nếu cô đã nói như vậy, hiển nhiên Trương Kiến Quốc không còn gì để nói rồi.
Thẩm Nguyệt Hoa múc xong nước ấm, được khoảng một chậu nước, đủ để cô rửa mặt rửa chân, nhưng nếu muốn tắm, thì còn cần nấu nhiều nước hơn, hiện tại lúc này không tiện nấu nước không nói, còn dễ bị tiết lạnh mùa xuân làm khiến cho cảm lạnh.
Trước khi Thẩm Nguyệt Hoa chết đều ngày ngày tắm rửa, khi bị bệnh cũng không biết không tắm bao lâu, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng tính tình không yếu ớt, biết tắm rửa sẽ hao phí củi lửa, liền dự định lau người là coi như xong.
Cô xách nước ấm rồi nói ngũ ngon với Trương Kiến Quốc, liền trở về phòng nhỏ của Trương Kiến Bân.
Căn phòng này thật sự không tính là lớn, nhiều lắm cũng chỉ 30 thước vuông, với nhà cửa ở hiện đại động một chút là bảy tám mươi thước vuông, hoàn toàn không thể so sánh.
Với lại trong phòng cũng không có nhà vệ sinh, chỉ có một cái giường, một ngăn tủ gỗ thật cũ nát, cộng thêm vài vật dụng đơn giản mà thôi.
Phòng này cũng đã lâu không có người ở, mặc dù Trương Kiến Bân đi bộ đội, quanh năm không ở nhà, Lý Quế Phân cũng giữ lại căn phòng này, không kêu hai đứa cháu nhỏ trong nhà chị dâu cả chuyển vào ở, có lẽ nghĩ rằng qua vài năm Trương Kiến Bân sẽ muốn lấy vợ sinh con, nói tới thì phòng này quá nhỏ không đủ dùng.
Mà mười ngày trước Trương Kiến Bân trở về Trương gia, vốn có ý dùng tiền xây phòng ở mới, cũng không ngờ vừa lúc gặp phải mợ cả buông lời, chuyện lấy chồng của mình cần 500 sính lễ, đương nhiên đã vội vàng đưa tiền tới cưới vợ.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến bộ dáng của Trương Kiến Bân, ấn tượng đối với hắn, chỉ dừng lại ở tối hôm qua, nhưng thật ra giống như lời nói của Trương Thiết Đầu, nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng là người xảo quyệt, đàn ông như vậy quả thật hiếm thấy, không chỉ thành thật còn được việc, quan hệ nhân tế cũng có thể xử lý rất tốt.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến bộ dáng người kia nói lời ngon tiếng ngọt, thì mỉm cười, sau khi trải qua ngày đó, mặt mày tinh xảo đẹp trai, đã khắc thật sâu ở trong đầu cô.
Thẩm Nguyệt Hoa vừa thấm ướt khăn rửa mặt, vừa tính toán thời gian, nghĩ Trương Kiến Bân rời đi sớm như vậy, cũng không biết hiện tại đã đi đến đâu rồi.
Mà vào lúc này, cô mới nhớ tới, trước đó cô đã không hỏi Trương Kiến Bân, rốt cuộc hắn tham gia quân ngũ ở chỗ nào, đi đánh giặc ở đâu?
Nhưng, chắc là cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Dù sao ở đời trước khi cô sắp chết, lúc gặp Trương Kiến Bân, thân thể đối phương vẫn khỏa mạnh, nhìn còn có vẻ trẻ nữa, mặc dù Trương Kiến Bân lớn hơn cô tám tuổi, nhưng khi đứng chung một chỗ, hắn lại có vẻ trẻ hơn.
Thẩm Nguyệt Hoa cười cười, vắt khăn rửa sạch mặt, lau người, rồi dùng nước còn ấm rửa chân, xong cởi áo khoác nằm lên giường, ngủ.
Một giấc ngủ này vô cùng an ổn, đến khi trời sáng, theo đồng hồ sinh học của Thẩm Nguyệt Hoa, thì nên đã đến giờ tỉnh rồi.
Mà lúc này, ở hiện đại cũng không tính trễ, nhưng ở trong thôn chính là muộn, người của Trương gia và người trong thôn, hơn năm giờ sáng đã sớm thức dậy, tùy ý ăn một chút gì lót bao tử, liền đi ra ruộng làm việc.
Thẩm Nguyệt Hoa đã nghỉ một đêm, trước đó thân thể cảm thấy bủn rủn mệt mỏi, trái lại đã hoàn toàn khỏe lại, cả người sinh lực dồi dào, tinh thần sảng khoái.
Thẩm Nguyệt Hoa biết vào lúc này, tuy rằng phần lớn người trong thôn đều thức dậy, nhưng cả hai cậu mợ hết ăn lại nằm của cô, khẳng định đang nằm trên giường đất ở nhà.
Cô đứng dậy mặc quần áo xong, sau đó rửa mặt, thấy trên lò ở phòng bếp vẫn để một cái chảo, cô mở vung ra nhìn, thì thấy bên trong có để một chén cơm, cũng biết đây nhất định là Lý Quế Phân chừa lại cho mình.
Thẩm Nguyệt Hoa có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng nhớ kỹ ý tốt của Lý Quế Phân, sau khi ăn nhanh cơm xong, khóa cửa sân lại, nghĩ lại đường đi trong thôn, xoay người đi tới hướng nhà mợ cả.