Nghĩ đến ông già họ Lữ và đám chó săn của ông ta, ánh mắt của Sở Từ lộ ra vẻ khinh bỉ.
Nhưng Sở Đường nghe xong những lời chị nói khóe miệng co giật dữ dội. Cậu chính là tên ngốc kia, tên ngốc cho tiền còn không lấy.
"Chị lấy tiền của bọn họ, chuyện này còn có thể tốt sao?" Sở Đường nhíu mày. Nhưng sau khi hỏi xong lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cho dù nhận tiền thì chuyện này cũng không để yên. Họ Lữ kia dựa vào tiền muốn cưỡng hôn. Cho dù hai chị em bọn họ giả vờ đáng thương thì đối phương cũng sẽ làm. Cho nên ngược lại còn không bằng đắc tội sảng khoái, đỡ phải uất ức.
"Em có biết giấy khen này dùng để làm gì không?" Sở Từ chỉ trên tường hỏi.
Sở Đường suy nghĩ rồi nói: "Có giấy khen này họ Lữ kia cũng ngại đến đòi tiền."
"Đúng vậy." Sở Từ khen cậu một câu.
Buổi sáng ông Lữ sai người đến đưa tiền có ít người, nàng còn đặc biệt mời người vào phòng riêng. Có lẽ người đó nghĩ nàng thật sự coi trọng tiền tài quyền thế của ông Lữ nên không biểu hiện ra thái độ ngoài ý muốn với hành vi lấy tiền của nàng. Dường như tất cả đều theo lẽ thường, càng không để lại bằng chứ gì. Còn Sở Từ đồng ý lấy chồng mặc dù nói trước mặt người phục vụ, nhưng trong lời nói này có kẽ hở. Sau khi xong việc nàng giải thích rõ ràng với mọi người. Tiếp theo lại ở trước mặt rất nhiều người quyên tặng số tiền này ra, tương đương như nàng sạch sẽ không chiếm một chút lợi lộc gì.
Số tiền này đã vào trong tay công chức địa phương, ông Lữ có muốn lấy về tự nhiên không có khả năng. Nếu đến ép nàng trả tiền thì nàng sẽ quậy lớn. Đó chẳng khác nào ép công chức địa phương trả. Lữ Lương Tây còn muốn ở huyện một thời gian cũng không ngốc như vậy.
Hơn nữa, công chức địa phương muốn làm cho Lữ Lương Tây phát triển công việc từ thiện, quyên góp chút tiền cho quê cũ. Nhưng Lữ Lương Tây đã trở về 2-3 ngày rồi cũng không có động tĩnh gì. Sở Từ dùng cách này của moi một chút tiền trong tay ông ta, phía trên dĩ nhiên là vui mừng.
Đương nhiên, muốn hỏi phía trênlàm sao biết được số tiền này là của ông Lữ... dĩ nhiên phải cám ơn chủ nhà của nàng.
Tóm lại chính là, Sở Từ cầm số tiền này không có vấn đề gì.
"Chị, trong thời gian ngắn tại sao đầu óc của chị lại suy nghĩ nhiều như vậy?" Sở Đường hơi ngạc nhiên.
Sở Từ trừng mắt nhìn cậu, chút việc nhỏ này còn phải nghĩ sao? Hơn nữa căn bản chỉ là một chút lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ hơi chật vật bây giờ của Sở Đường thì nàng biết họ Lữ kia còn đi tìm cậu. Cho nên nàng mở miệng hỏi: "Hôm nay em đánh chính là người của ông Lữ à?"
"Dạ." Sở Đường gật đầu.
"Đã chết chưa?" Sở Từ lại hỏi.
Sở Đường lại lắc đầu.
"Không chết là được, em cũng đừng lo lắng. Nhưng A Đường à, em tự mình đến đồn công an ở mấy ngày đi, có sợ không?" Sở Từ lại nói.
Sau khi nàng thốt ra câu này, Tần Trường Tố và Thôi Hương Như giật mình. Ngay cả ba Từ vẫn luôn nghe lén ở bên cạnh cũng đều cảm thấy Sở Từ điên rồi. Đây chính là em trai ruột của chính nàng, vậy mà muốn nó đến đồn công an ở. Nhưng chỉ là đánh người mà thôi, cho chút tiền xin lỗi không phải được rồi sao? Hoặc là nói chuyện với người bị thương giải quyết riêng chuyện này, không phải đơn giản hơn sao?
"Chị à, chị đừng quên em bằng tuổi với chị. Em cũng không phải trẻ con, có gì phải sợ?" Sở Đường bật cười.
Sở Từ nói như vậy cậu ngược lại còn yên tâm. Dù sao không phải thỏa hiệp lấy chồng thì tất cả đều dễ làm.
"A Từ, nếu A Đường đến đồn công an thì trên hồ sơ sẽ để lại vết nhơ đó. Tương lai thi đại học..." Thôi Hương Như vội vàng nói.
"A Đường chủ động đi tự thú sẽ giảm nhẹ hình phạt, có thể chỉ giam giữ mấy ngày để trừng phạt, có lẽ sẽ không ghi lại. Trừ khi ông Lữ tìm người quen. Nhưng dù ông Lữ giàu cỡ nào cũng không có khả năng làm đảo điên ở huyện chúng ta. Em mới quyên góp cho huyện 8000, lát nữa em sẽ nói với chú Thiệu một tiếng. Chú ấy sẽ chú ý chuyện này, sẽ không tùy tiện xằng bậy."