Lúc này thư ký không biết sống chết tiếp tục nói. Sở Đường càng nghe càng giận, lập tức đấm đá làm cho người đàn ông này câm miệng. Nhưng nhìn thấy Sở Đường sắp đánh chết người, mọi người cũng không dám khoanh tay đứng nhìn mà sôi nổi tiến lên giúp ngăn cản. Giữa hai người cách một bức tường người ngăn lại, cả người Sở Đường đều bị người khống chế. Mặc dù có sức lực lớn cũng không có khả năng bay qua đánh người.
Mặc dù Sở Đường là đứa em trai duy nhất của Sở Từ. Nhưng Sở Từ có võ công từ đời trước, cậu lại không học được. Ngược lại cũng không phải Sở Từ không muốn dạy, mà là Sở Đường giống như thể xác của nàng, không có nhiều thiên phú trong mặt luyện võ. Nàng có kinh nghiệm và chiêu thức trong đời trước ngược lại còn chắp vá dùng được. Nhưng Sở Đường thì không được, ép buộc học võ chỉ lãng phí thời gian. Bởi vậy Sở Từ đã dạy cậu một ít kỹ thuật tự bảo vệ mình vào thời điểm mấu chốt. Loại kỹ thuật này chỉ thích hợp để đánh lén trong những lúc nguy hiểm, đối phó với 1-2 người không có kinh nghiệm còn được. Nhưng trong trường hợp này, Sở Đường căn bản không có khả năng tránh thoát.
Thư ký bị Sở Đường đánh rất nghiêm trọng. Khi các giáo viên chạy đến thì hắn đã không còn tỉnh táo, ôm đổ máu đầu trông rất đáng sợ. Lúc này mới vội vàng được người đưa đến bệnh viện.
"Sở Đường, sao em lại làm như vậy? Chỉ còn một năm, cũng chỉ còn một năm nữa thôi em phải thi đại học. Bây giờ gây ra chuyện này, em còn muốn vào đại học nữa không?" Giáo viên chủ nhiệm của Sở Đường mạnh mẽ nói.
Giáo viên chủ nhiệm này là một người lớn tuổi, có thể nói là giáo viên có trình độ cao nhất toàn trường. Trình độ dạy học ở huyện bọn họ cũng không phải rất tốt. Sau khi khôi phục thi đại học lại có rất ít người có thể thi đậu đại học. Bởi vì thành tích của Sở Đường quá xuất sắc nên trường học đặc biệt để cho ông dạy cậu. Đây xem như là một kiểu chăm sóc đặc biệt.
Đương nhiên, chuyện này đôi bên cùng có lợi. Sau này một khi Sở Đường thi đậu đại học, bất luận là giáo viên hay trường học đều được khen thưởng. Tương lai cũng có thể dùng Sở Đường làm tuyên truyền cho người trẻ tuổi cố gắng đi học, mới có thể giành lấy tiền đồ tốt đẹp cho bản thân.
Cả người Sở Đường đều chậm lại, cho đến khi ông thầy mở miệng mới hoảng hốt hai cái, nhớ lại vừa rồi mình đã làm gì.
"Thưa thầy." Đôi mắt Sở Đường đỏ lên: "Anh ta bắt nạt chị của em, em không nhịn được."
Nếu ngay cả cậu cũng nhịn thì cậu còn là con người sao? Mặc dù Sở Từ là chị cậu, nhưng hai người đều sinh chung một ngày. Cậu là một đứa con trai, mình đi học để cho Sở Từ ở nhà kiếm tiền nuôi cậu ăn học đã rất có xin lỗi với Sở Từ. Nếu lúc này cậu còn có thể tùy ý người đàn ông này nói ra những lời xúc phạm Sở Từ, vậy thì lãng phí cậu đọc sách nhiều năm như vậy!
Ông thầy sửng sốt: "Là bởi vì chuyện này?"
Ông vẫn luôn hiểu rõ cậu học trò này. Trước đó ăn tết, Sở Đường và Sở Từ cùng đến tặng quà tết cho ông. Mặc dù không phải là món quà gì quý giá, nhưng rất cẩn thận. Ông cũng rất thích con bé kia.
"Haizz, đứa nhỏ này... chị em vẫn luôn hy vọng em có thể an tâm học tập. Bây giờ gây ra chuyện này, một khi người đàn ông kia truy cứu trách nhiệm của em, trường học cho dù có lòng muốn bảo vệ em cũng không được. Đến lúc đó, mặc dù nói cho người khác biết thì về tình cảm có thể tha thứ cho em. Nhưng đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy đó là sự thật, thấp nhất cũng là làm bảng kiểm điểm. Trên hồ sơ của em lưu lại vết nhơ, tương lai còn có thể không ảnh hưởng đến tiền đồ của em sao?" Ông thầy cũng hơi sốt ruột, qua mấy giây dậm chân: "Không được, Sở Đường, mấy tiết còn lại em nghỉ đi. Thầy và em đi tìm chị em. Sau đó mua mấy thứ qua đi xin lỗi, cố gắng hết sức giải quyết riêng. Nếu không em vất vả nhiều năm như vậy đều uổng phí."
Mặc dù Sở Đường được thầy thích, nhưng mọi người cũng không thể trắng trợn táo bạo thiện vị cậu. Nếu không tương lai có học sinh khác phạm tội, bọn họ sẽ kỷ luật như thế nào chứ?