Editor: demcodon
Thẩm Dạng nhìn gương mặt đoan trang của Thôi Hương Như không khỏi nghĩ đến mặt đầy máu và dáng vẻ liều mạng với người khác của cô. Thành thật mà nói, lúc đó mặc dù y cảm thấy người phụ nữ này hơi đanh đá và đáng sợ. Nhưng trong lòng cũng còn có mấy phần bội phục.
Giữa đàn ông và phụ nữ tồn tại khoảng cách mấy ngàn năm lịch sử. Đặc biệt là nơi như thôn Thiên Trì yêu cầu với phụ nữ càng cực kỳ hà khắc. Một người phụ nữ có thể tự mình ra mặt vào thời điểm mấu chốt, dưới cái nhìn của y cũng không đáng mất mặt, ngược lại còn đáng để khen ngợi. Cho nên dù Thôi Hương Như làm dơ quần áo và xe của y, y vẫn khách sáo với người này như cũ. Chỉ là không ngờ rằng bản lĩnh mạnh mẽ chỉ là nhất thời, một khi sự việc qua đi thì cô lập tức lại giống như con mèo ngoan hiền không có móng vuốt sắc nhọn. Ngay cả ai là thợ săn cũng không biết.
Giống như... giống như người kia...
Trong mắt Thẩm Dạng hiện lên một tia hoài niệm, nhưng là thoáng qua. Sau đó thản nhiên cười, hơi kiêu ngạo như cũ.
Nhưng, mặc dù biểu cảm của Thẩm Dạng trông không quá nghiêm túc, nhưng bầu không khí lại làm cho Thôi Hương Như hơi choáng ngợp. Cô luôn cảm thấy nụ cười lúc này của anh Thẩm dường như hơi tức giận, cũng không biết tại sao.
"Nếu mọi chuyện đã qua, tôi thật sự không muốn tiếp tục nhắc đi nhắc lại nữa. Hơn nữa cũng giống như anh Thẩm nói, mặc dù tôi buồn khổ một thời gian. Nhưng sau đó ngược lại còn làm cho tôi tỉnh lại, càng làm cho tôi biết tương lai mình muốn làm gì..." Thôi Hương Như trả lời.
Cô muốn học một nghề, tương lai mở một cửa hàng để nuôi sống bản thân, nói cho người khác biết dù không có đàn ông thì bản thân cô vẫn có thể sống độc lập như cũ.
"Cho nên, tôi cũng không biết nên nói là cô rộng lượng hay là ích kỷ." Thẩm Dạng bật cười nói.
"Ích kỷ?" Đây là lần đầu tiên Thôi Hương Như nghe người khác dùng từ ngữ như vậy miêu tả bản thân nên hơi không thích ứng.
"Cô có phải đã quên hai chị em Sở Từ rồi không? Sở Từ chính là trút giận vì chị gái, kết quả chị gái là cô lại nói không quan tâm. Cô không có tổn thất gì, nhưng đêm hôm đó cô xảy ra chuyện Sở Từ phải đi bộ cả quãng đường đến bệnh viện, sắc mặt u ám đáng sợ, cả người giống như chuẩn bị lên chiến trường. Nếu không phải biết cô đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ sợ đêm đó em ấy sẽ đi làm thịt mấy người họ Võ đã tìm cô gây rắc rối. Cô muốn chết cho xong chuyện, nhưng không nghĩ đến Sở Từ xem cô là người thân phải không? Sau đó cô khôi phục sức khỏe muốn cười một tiếng xóa hết oán thù, càng không quan tâm đến Sở Từ vì chuyện của cô hận nhà họ Võ đến mức nào, nhà họ Võ cướp việc kinh doanh của Sở Từ như thế nào. Đúng rồi, còn cậu em trai Sở Đường kia nữa. Nếu không phải sợ gây thêm chuyện cho chị mình thì thằng nhóc đó chắc đã không thể ngồi yên lâu rồi." Thẩm Dạng lại nói tiếp.
Thôi Hương Như nghe mà bị sốc.
"Nhà họ Võ làm hại chị em Sở Từ suýt chút nữa mất đi một người thân. Cô cảm thấy chỉ cần làm cho bọn họ bán nhà đền tiền thì có ổn không?" Thẩm Dạng tiếp theo nói thêm một câu.
Sau khi y nói xong câu này, Thôi Hương Như lập tức suy sụp.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cô bị tác động rất lớn nên lòng tràn đầy tủi thân, quả thật không nghĩ đến người khác. Đặc biệt là hai chị em Sở Từ.
Bây giờ được Thẩm Dạng nhắc nhở như vậy cô mới nhớ đến mấy ngày nay hai chị em đã đối xử với cô như thế nào. Sở Từ thì không cần phải nói, cô nói muốn tự mình học một nghề thì Sở Từ đã giới thiệu cô với bà Vương. Bà Vương rất chăm sóc cô, gần như xem cô thành con gái ruột, làm cho trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều. Cô nói muốn sống độc lập, Sở Từ cũng đồng ý. Ngoại trừ bình thường ăn cơm chung, Sở Từ đến nay cũng không cho ai đến làm phiền cô. Ngay cả chỗ ở cũng tách biệt với Sở Từ.
Còn Sở Đường, nó ít khi về nhà, mà gần đây mỗi lần nhìn thấy cô vẻ mặt đều rất cẩn thận, sợ nói sai điều gì. Cô nói năm đó mình chỉ học mấy lớp rất đáng tiếc, Sở Đường lập tức tìm nhiều sách, hai ngày cuối tuần sẽ đặc biệt dạy riêng cho cô. Phải biết rằng Sở Đường từ trước đến nay rất chăm học, một khi có thời gian rãnh đều cố gắng ôn tập bài học. Nhưng gần đây đều dành thời gian cho cô...