Editor: demcodon
Phúc Nhạc Nhạc không ngừng suy nghĩ trong lòng, qua mấy phút vẫn không nhịn được nhìn về phía Thẩm Dạng, ánh mắt ngày càng nóng lên.
"Chị Thôi..." Phúc Nhạc Nhạc do dự một hồi nhưng vẫn nói tiếp: "Anh Thẩm hình như đã 27-28 tuổi rồi phải không? Anh ấy có lẽ đã lập gia đình, nhưng anh ấy ở bên ngoài uống say như vậy người trong nhà không lo lắng sao?"
"Anh Thẩm đã ở trong quân đội nhiều năm, hai năm nay mới từ chức về nhà, vẫn chưa kết hôn." Thôi Hương Như cũng không nghĩ nhiều nói.
Phúc Nhạc Nhạc nghe mà trái tim muốn nhảy đến cổ họng. Lúc này nghe được giọng nói xác định của Thôi Hương Như mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhịp tim vẫn như đánh trống, đập thình thịch liên hồi, như thể có thể lao ra ngoài bất cứ lúc nào.
Chưa kết hôn... Phúc Nhạc Nhạc nhếch miệng nở một nụ cười tươi, đôi mắt híp lại như trăng khuyết: "Tên họ đầy đủ của anh Thẩm là gì? Gia đình có bao nhiêu người?"
"Chuyện này... chị không rõ lắm. Hơn nữa đây là chuyện riêng của anh Thẩm, chị nói ra ngoài cũng không tốt." Thôi Hương Như nói.
Phúc Nhạc Nhạc bĩu môi trong lòng: Thôi Hương Như này căn bản là không phải sợ nói ra không tốt mà là không muốn nói chứ gì? Nhưng loại chuyện này cho dù Thôi Hương Như không nói thì sau đó cô ta cũng có thể tự mình đi hỏi thăm ra. Trong nhà cô ta có họ hàng làm việc trong nhà máy kia. Mặc dù nhà máy quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng cũng không đến mức không thể hỏi tên được.
"Đúng rồi chị Thôi, em nghe nói nhà họ Võ hiện đang bán nhà. Trước đây điều kiện nhà bọn họ khá tốt, nhưng sau này nhất định sẽ không được như vậy. Cho nên hiện tại ba mẹ của Võ Thuận có lẽ cũng sẽ không coi thường chị, không chừng chị đến nhà nói tốt mấy câu bọn họ có thể đồng ý cho chị làm con dâu nhà bọn họ. Mặc dù Võ Thuận mất một chiếc răng cửa, nhưng trong cuộc sống ngoại hình cũng không quan trọng..." Phúc Nhạc Nhạc lại mở miệng, chậm rãi nói.
Nhưng vẫn chưa nói xong thì Thôi Hương Như đã tỏ ra khó chịu: "Tiểu Nhạc, em có thể đừng nói bậy nữa được không? Chị không có quan hệ gì với anh Thẩm, cũng như không có quan hệ gì với Võ Thuận. Cho đến bây giờ đều chỉ là Võ Thuận một bên tình nguyện, em làm ơn đừng lại hất chén nước bẩn lên người chị nữa!"
Dù sao thì Tiểu Nhạc này cũng quen Sở Từ. Nếu không phải nể mặt Sở Từ thì bây giờ cô nhất định sẽ trở mặt.
"Được rồi, được rồi, em không nói nữa là được. Chị đừng xấu hổ." Phúc Nhạc Nhạc vội vàng nói.
Dù sao bây giờ cô ta cũng chướng mắt Võ Thuận. Cho nên dù Thôi Hương Như và Võ Thuận đến với nhau, đối với cô ta cũng không thành vấn đề. Thậm chí bây giờ còn ước gì bọn họ cưới nhau.
Hiện tại nhà họ Võ đã lâm vào cảnh phải bán nhà, ngày hôm qua còn đến tìm ba của cô ta vay tiền. Cho nên tương lai dì Võ được ra khỏi đồn công an thì cả gia đình cũng không sống yên ổn, phải thuê nhà ở qua ngày không nói, còn phải trả một đống nợ. Còn chưa tính đến tính cách hiếu thắng của dì Võ, trong lòng càng hận Thôi Hương Như đến chết. Nếu cô gả qua, Thôi Hương Như căn bản không thể sống yên.
Lúc này, Thôi Hương Như lập tức biến mất chút thiện cảm với Tiểu Nhạc. Cô luôn cảm thấy cô gái này dường như cố ý, luôn nói mấy câu không thể hiểu được.
Rõ ràng nhìn ra cô đặc biệt chán ghét chuyệt của Võ Thuận, lại còn nói là do cô xấu hổ. Quả thực là cố tình gây chuyện.
Nhưng lúc này, cô gái này tươi cười nói chuyện, cô cũng ngượng ngùng tiếp tục giải thích không buông. Cho nên vẫn tùy ý cô ta cùng đưa người về, chỉ là dọc theo đường đi Thôi Hương Như không nói chuyện nữa. Mặc dù Tiểu Nhạc mở miệng hỏi, cô cũng chỉ trả lời hai tiếng đơn giản, cả người lạnh nhạt.