Editor: demcodon
Mấy ngày nay thời tiết ấm áp giống như bé trai ngây thơ, thỉnh thoảng có gió thổi trên mặt. Nhưng không khỏi tràn đầy thoải mái.
Sở Từ gần đây rất tức giận, cảm thấy thời tiết ấm áp nên mặc quần áo mỏng hơn. Sáng sớm đã hấp tấp đi bộ đến phòng khám Di Khang kia, những thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong và đặt nó trong không gian.
Phòng khám Di Khang không nằm trong chợ mà nằm trong hẻm nhỏ, nơi này có mấy người bán đồ vật nhỏ và một số đồ ăn vặt đơn giản. Nói chung là giá thuê rẻ, chỗ chật hẹp, không có quán ăn hoặc là cửa hàng quần áo quá lớn, vị trí địa lý cũng chỉ áp dụng cho khu vực xung quanh. Ngoại trừ trường hợp cửa hàng có lợi thế riêng, bằng không buôn bán không được bao nhiêu, kiếm tiền không chừng chỉ lấy lại tiền vốn chứ không có lời.
Nhưng phòng khám của Hàn thị dù sao cũng mở được mấy năm, hễ ai ở gần có đau đầu cảm sốt đều đến chỗ của bà. Nhưng thật ra lại nuôi dưỡng lòng kiêu ngạo của bà, cũng không dùng mắt nhìn người.
Sở Từ vừa đến đã phát hiện trong phòng khám thỉnh thoảng có mấy cô gái trẻ tuổi bước vào. Lúc đi ra, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ.
"Loại kem này thật sự rất thơm, nó gần giống loại tớ mua trước đó. Nhưng rẻ hơn rất nhiều, lần sau chúng ta đến trả giá một chút, không chừng có thể mua một hộp với giá 1 đồng." Bên cạnh, còn người qua đường đi qua nói.
"Tớ không biết có tác dụng giống nhau hay không. Dù sao thì hàng rẻ cũng không phải hàng tốt. Mặc dù bác sĩ chỉ nói rằng đã thay đổi hộp đóng gói, thuốc bên trong không có gì thay đổi. Nhưng tớ vẫn cảm thấy hơi là lạ..." Một cô gái khác lại nói.
Sở Từ cười khẽ một tiếng, móc ra một hộp bột tròn nhỏ, mở nắp ra thổi thổi, lập tức có cơn gió nhỏ xung quanh thổi qua. Bột màu trắng này dưới mắt thường trôi theo không khí, dính một ít vào người hai cô gái kia.
"Thí chủ, cô liên lụy người vô tội như vậy là không đúng..." Trong không gian, Ngộ Trần vội vàng nói.
Sở Từ nhíu mày lại, nói thầm: "Tôi không có, bột thuốc này của tôi chỉ dùng để đuổi côn trùng thôi. Chỗ này ẩm ướt, thời tiết lại ấm áp, lỡ như có côn trùng đẻ trứng trên người tôi thì làm sao đây?"
Nói xong còn đổ hết hộp bột vào lòng bàn tay, nàng vừa vỗ tay một cái trong chớp mắt đã bay vào trong phòng khám.
Thuốc của Hàn thị đúng là được nghiên cứu rất kỹ dựa theo kem dưỡng trắng da mặt của nàng. Nhưng không có phần côn thức bí mật nào cả. Nếu là công thức bí mật tự nhiên là cực kỳ quan trọng.
Nếu không có công thức bí mật này thì thuốc của Hàn thị cũng có thể dùng, nhưng thành phần không ổn định. Nếu không cẩn thận trộn lẫn với nhiều loại thuốc, cho dù chỉ dính một chút nhất định cũng có phản ứng. Chẳng qua chỉ là phản ứng lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Mà vừa rồi thuốc bột nàng rắc hôm nay có thể làm cho kem dưỡng của Hàn thị hoàn toàn phát cuồng.
Tiểu hòa thượng Ngộ Trần vẫn còn lầm bầm. Sở Từ lại dứt khoát nói: "Con lừa trọc, tôi thấy cậu đạo đức giả. Bây giờ tôi không cẩn thận gây chút chuyện nhỏ thì làm sao? Không phải tôi đang nói cho người khác biết thuốc của Hàn thị không ổn định sao? Sau đó dùng một cây đập hết đồ của bà ta. Bà ta không thành thạo nghề cũng không hại được người khác. Hơn nữa, lại không phải không trị được. Mấy cô gái này ham rẻ mua hàng giả, chỉ cần sau đó lại mua hàng thật của tôi bôi mấy ngày không phải sẽ khỏi sao?"
Nàng nhìn con lừa trọc keo kiệt, biết được thì cho rằng cậu không muống nàng làm chuyện xấu, không biết còn tưởng rằng cậu không nỡ làm cho mấy cô gái non nớt kia bị phá tướng.
Mặt tiểu hòa thượng đỏ bừng: "Thí chủ đây là cãi chày cãi cối, chơi xấu..."
"Bà đây thích chơi xấu thì làm sao? Bây giờ tôi hại mấy người đó thì sao? Hôm nào tôi cũng có thể cứu người lại, cậu có thể nói không phải bồi thường sao?" Sở Từ khẽ hừ một tiếng. Nàng đúng là đến cải tạo, nhưng cũng không thể ngay cả chút mưu kế nhỏ cũng không thể dùng. May mắn đời trước lúc thiết kế bẫy giết địch không có con lừa trọc này. Bằng không tên này còn không tụng đến đầu nàng nổ tung sao?