Thẩm Dạng nghe xong lời nói của y tá tức giận đến mức suýt chút nữa muốn đập bệnh viện này.
Y mặc quần áo chỉnh tề đối xử tàn nhẫn với vợ? Ai là vợ y? Hôm nay y còn vô tội hơn tất cả mọi người có được không? Vốn dĩ đến thôn Thiên Trì cũng là có ý tốt giúp đỡ cho người khác, ai biết chọc phải cả người dơ bẩn, còn xe của y, vừa nghĩ đến xe cưng bị Thôi Hương Như ói ra dơ bẩn thì y cảm thấy đâu đầu!
Thẩm Dạng tức giận đến xanh mặt, cô y tá kia vừa thấy đã sợ hãi vội vàng bước đi. Nhưng qua mấy giây, Thẩm Dạng thở dài ngồi trên băng ghế ngoài hành lang chờ đợi.
Mặc kệ nói như thế nào, chuyện hôm nay y cũng có mấy phần trách nhiệm, không cần thiết so đo với một người phụ nữ. Huống chi tính tình của người phụ nữ này cũng hơi thất thường. Mặc dù tìm cái chết, nhưng nếu y không quay lại đi tìm có lẽ cũng sẽ không gây rắc rối cho những người khác. Cho nên thật sự cũng không phải loại tính tình chỉ biết một khóc - hai quậy - ba thắt cổ phiền phức này.
Mà Thẩm Dạng cũng thật sự lo lắng. Dù sao Thôi Hương Như là chị của Sở Từ, mà Sở Từ lại là người quan trọng của Từ Vân Liệt. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì Sở Từ sẽ đau khổ, Từ Vân Liệt cũng lo lắng theo.
Còn nữa, một phụ nữ còn trẻ tuổi, vì chút việc nhỏ này mà mất đi quả thật là đáng tiếc.
Thẩm Dạng thanh toán tiền nhập viện và tiền thuốc men, im lặng ngồi chờ ở bên ngoài. Các bác sĩ và y tác bên trong xông vào trận, cắm một ống vào bụng cô, cái phễu không ngừng bơm nước vào bên trong, mỗi lần bơm đều hết một ống tiêm, ống tiêm to bằng ngón tay làm cho người nhìn đều sinh lòng sợ hãi. Biểu cảm của Thôi Hương Như hơi vặn vẹo. Tổng cộng hàng chục nghìn ml (mililít) chất lỏng được bơm vào, mỗi lần bơm 500-800 ml, ống tiêm bơm vào từng cái một. Sau khi súc sạch ruột đã là hơn ba tiếng sau.
Bởi vì súc ruột khó chịu nên Thẩm Dạng mới không nói nên lời với Thôi Hương Như. Tục ngữ nói chết tử tế không bằng còn sống. Hơn nữa cho dù muốn chết cũng không nên chon cách tra tấn người nhất này.
Nhưng cũng may thuốc diệt chuột không mạnh. Nếu không người này đã lên thiên đường từ lâu.
Sau khi súc ruột xong đã là nửa đêm. Thẩm Dạng nhìn gương mặt dơ bẩn của Thôi Hương Như nên kêu y tá giúp lau sạch.
Y không phải ghét bỏ gì Thôi Hương Như mà không tự mình giúp, mà là y biết tính tình của Thôi Hương Như đang không ổn. Y sợ sau khi chạm vào mặt cô lại suy nghĩ muốn tìm cái chết. Chỉ là người này do y ôm lên xem, lúc đó quá gấp nên hy vọng Thôi Hương Như không nhỏ nhen như vậy.
Thôi Hương Như ở trong phòng truyền nước. Thẩm Dạng ở bên ngoài chuẩn bị dựa lưng vào ghế chờ đến sáng.
* * *
Mà lúc này Tôn Bách Linh cuối cùng cũng tìm được quán Phúc Duyên Đài, không ngừng gõ lên cửa lớn.
Từ Bình và hai nhân viên khác hiện đang sống trên lầu của Phúc Duyên Đài, nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức xuống dưới xem. Đặc biệt là ba Từ đã rất sốc khi nhìn thấy Tôn Bách Linh.
"Sao cháu lại đến đây?" Ba Từ nhìn chằm chằm hỏi.
Tôn Bách Linh cũng không ngờ Từ Bình lại làm việc trong quán ăn của Sở Từ, trong lòng hơi khó hiểu. Nhưng dù sao cũng có chuyện gấp nên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Chú Từ, chú nhanh đi nói với Sở Từ một tiếng, ban ngày trong thôn có bốn người phụ nữ đến nói là Thôi Hương Như quyến rũ con trai nhà bọn họ, hùng hổ hơi khó nghe. Sau đó còn đánh nhau, ầm ĩ tương đối nghiêm trọng. Sau khi bốn người phụ nữ đi, Thôi Hương Như mua mấy gói thuốc diệt chuột tự tử. Lúc này có lẽ đã đến bệnh viện huyện. Chú kêu Sở Từ đi xem thử, đừng để thật sự xảy ra án mạng."
Cô ta chủ động đến đây cũng là vì bày tỏ ý tốt, sợ Sở Từ hiểu lầm. Dù sao Thôi Hương Như đã tự tử, Sở Từ có thể không oán hận lúc trước cô ta cướp chồng của Thôi Hương Như ư?
Ba Từ vừa nghe đã sợ hãi. Nhưng thay vào đó lại nhíu mày.