Editor: demcodon
Ông Khang thật sự là cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người. Nếu lại làm cho Sở Từ ra tiền đưa ông đi khám bệnh, ông thật sợ mình sẽ gặp sét đánh. Ông đã lớn tuổi, nếu không có người đề cử ông, có lẽ Sở Từ cũng sẽ không cho ông đến giúp đỡ. Vốn định hai ngày nay có thể chắp vá no bụng, lại không nghĩ rằng Sở Từ khách khí như vậy, mời mọi người ăn một bữa thịt ngon, lại nói mỗi bữa đều có...
Ông cũng đã nhiều năm chưa ăn được món ngon như vậy. Cho nên mặc dù là ngày đầu tiên đã cảm thấy đau bụng vẫn chịu đựng. Khi đó ông đã nghĩ: nếu thật đau đến chết, cũng tốt hơn làm quỷ chết đói. Trước khi chết có thể ăn một bữa cơm no ông đã cảm thấy mỹ mãn!
Nhưng suy nghĩ này dù sao cũng ích kỷ. Đặc biệt là giờ phút này nghe được Sở Từ muốn bỏ tiền đưa ông đi trạm y tế, trong lòng lại áy náy.
Sở Từ xoa xoa giữa chân mày nói: "Như vậy đi, mọi người trước tiên chăm sóc một chút, cháu đi nấu chén thuốc giảm đau dạ dày."
"Cháu có thể làm được không? Thuốc cũng không thể uống lung tung." Lập tức có người nói.
Sở Từ trực tiếp trừng mắt nhìn gã một cái, cũng hơi nóng nảy lên: "Tôi còn không ngu đến mức dùng thuốc lung tung. Mấy người nếu có cách tốt hơn thì dùng đi."
Mặc dù những người này đến giúp đỡ, nàng xác thật cần khách khí. Nhưng cũng không có nghĩa mọi việc đều nhường bọn họ.
Chính cái gọi là cắn người miệng mềm - bắt người tay ngắn, đã nhiều ngày Sở Từ đối xử rất tốt. Mọi người và cô cũng thân hơn rất nhiều. Nhưng bình thường vẫn cảm thấy cô là đứa trẻ. Cho nên ở mặt xây nhà bọn họ cũng sẽ lấy góc độ người lớn cho cô một số ý kiến. Những ý kiến này có tác dụng, cho nên Sở Từ hoàn toàn tiếp thu. Số lần nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy cô không có chính kiến. Cho nên hiện tại đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của cô khó tránh khỏi làm cho mọi người sợ hãi.
"Thử xem đi, A Từ biết thảo dược. Hai ngày trước ba Xuyên Tử còn giúp bán một số thuốc trị cháy nắng ra ngoài, mọi người đều nói dùng tốt." Thôi Hương Như vội vàng ở bên cạnh nói.
Mọi người vừa nghe cũng đều không hé răng. Thuốc trị cháy nắng này bọn họ cũng biết được, vừa nghe do Sở Từ bào chế ra cũng đều ngạc nhiên đến cực điểm. Dù sao nó quả thật hiệu quả, con bé trong nhà mới dùng mấy ngày chỗ bị cháy nắng đã tốt hơn rất nhiều.
Không ai phản đối, Sở Từ vội vàng đi chuẩn bị dược liệu. Tất nhiên, trên thực tế cũng chỉ là việc đi vào nhà lấy một ít ra từ trong không gian. Đều là một số dược liệu bình thường thấy được như: cam thảo, trần bì (vỏ quít), cây bồ công anh, từ trường khanh, bạch thược, thổ bối mẫu...
Đối với bài thuốc này Sở Từ cũng hơi tin tưởng. Nhưng vốn dĩ không muốn lấy cơ hội này biểu hiện ở trước mặt mọi người. Dù sao chuyện mình có nghiên cứu về y dược các có thôn dân chưa chắc sẽ tin. Chỉ là không nghĩ tới ông lão này bướng bỉnh như vậy, coi như là cho nàng một cơ hội thuận tay đẩy thuyền.
Sở Từ tìm cái nồi đất nấu dược liệu, thời gian cũng không quá lâu đã bưng nước thuốc qua.
Tình hình của ông Khang đã giảm bớt hơn trước không ít. Nhưng hiện tại sắc mặt vẫn rất khó coi như cũ. Sở Từ dưới sự chú ý của mọi người đưa nước thuốc tự mình đút.
Mặc dù có tự tin, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Sở Từ chữa bệnh trước mặt mọi người. Bởi vậy vẫn có vài phần hưng phấn và khẩn trương. Sau khi chén thuốc thấy đáy mắt trông mong nhìn ông Khang.
Ông lo lắng Sở Từ cho rằng cơ thể ông không thoải mái mấy ngày nay vẫn luôn lười biếng. Cho nên đối với yêu cầu của cô không có chút chống cự, thuốc này lại uống dứt khoát. Sau khi uống xong lặng lẽ chờ phản ứng của cơ thể. Nhưng vốn dĩ tưởng rằng đau đớn sẽ tăng lên, lại không nghĩ rằng theo thời gian trôi qua bên trong dạ dày lại nhiều hơn vài phần ấm áp. Các cơ quan giống như được bọc trong đôi bàn tay to ấm áp, rất thoải mái. Loại đau đớn bám lấy cũng chậm rãi tan biến, rất nhanh khôi phục như bình thường.
"Thế nào?" Cũng không chỉ một người chờ ông Khang kêu lên đau đớn.